Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 59


Nghe An Nhược nói xong, Ôn Lĩnh cũng đổ mồ hôi thay cô.
Cái này rõ ràng là tự triệt đường lui mà, cô cảm giác được là Sở Du đối với An Nhược có gì đó, nhưng mà cái cảm giác này...!rõ ràng đã bị An Nhược chặt đứt.
"Ôn Lĩnh, bây giờ mình phải làm sao? Có nên đi giải thích hay không..." An Nhược ở bên kia điện thoại dậm dậm chân, cô đang nghiêm túc, không nghĩ đến cuối sẽ phát triển thành cái loại kia!!!
"Giải thích sao? Mình đoán là Sở Du không muốn nghe."
"Mình...!tình yêu của mình sẽ rời bỏ mình sao?"
"Ừ, đúng rồi."
Thật ra, Ôn Lĩnh cũng muốn an ủi An Nhược, nhưng mà Sở Du, cái người này cô cũng chẳng biết rõ về người ta, cũng đâu biết Sở Du là loại người gì, nhưng dựa vào chuyện phát sinh tối hôm qua và hôm nay, nếu là người bình thường thì chắc là khó có cơ hội lần nữa.
Trừ khi, Sở Du thực sự rất thích An Nhược.
Đương nhiên, chuyện này làm sao mà cô biết được.
"Thôi cậu đừng có nghĩ nhiều nữa, dù sao cậu cũng nói đúng, là lời nói thật, còn nghĩ như thế nào là việc của cô ấy."
Nghe Ôn Lĩnh nói xong, An Nhược vẫn chán nản, cô sắp khóc tới nơi rồi, cô còn chưa nghĩ đến chuyện bắt đầu với Sở Du thì đã xảy ra chuyện rồi.
Mà điều quan trọng nhất là cô đâu có ngủ người ta, Sở Du liền cho rằng cô đã ngủ rồi.
Cái này...!cô thực sự oan ức mà.
"Ôn Lĩnh, đi tắm chưa em?"
An Nhược còn đang càu nhàu, đột nhiên nghe được bên kia điện thoại truyền đến giọng của Cố Dung Khanh, đả kích An Nhược đến mức la to.
"A A A!!! Ôn Lĩnh cái tên hỗn đản này, nhà ngươi có người đẹp thơm tho ở trong lòng ngực, còn hiển nhiên ăn dưa của mình."
Ôn Lĩnh có chút uỷ khuất, dưa này không phải do An Nhược chủ động mang tới cửa sao?
Không đúng, trong lòng ngực cô làm gì có người đẹp thơm tho.
"Cậu đừng có nói bừa, mình làm gì có."
An Nhược không tin, cô rơi vào trạng thái tuyệt vọng, từng người từng người bắt đầu có hạnh phúc riêng, Lâm Tự và Lương Mị đang trong thời gian yêu đương cuồng nhiệt, Ôn Lĩnh và Cố Dung Khanh, cô cảm giác hai người này sắp tái hôn đến nơi.
Chỉ có cô vẫn lẻ loi hiu quạnh, còn đem người yêu thầm chạy mất.
Ô ô ô...!thế giới này đối xử với cô thật tệ!

An Nhược tức giận lập tức ngắt điện thoại, cô không muốn nói nữa.
Cố Dung Khanh chớp chớp mắt, vừa rồi giọng nói của An Nhược có chút lớn, cô vẫn có thể nghe An Nhược nói....
Nhưng cô vờ như không nghe được cái gì hết, điềm nhiên nói chuyện với Ôn Lĩnh, "Nước đã xả xong rồi, em đi tắm đi."
Lúc Ôn Lĩnh gọi điện thoại, Cố Dung Khanh mang Ôn Noãn đi tắm, bây giờ thì Ôn Lĩnh đi tắm còn cô đi dỗ Ôn Noãn ngủ.
Nhưng mà Ôn Noãn hôm nay không ngoan, không chịu đi ngủ, vẫn luôn muốn nói chuyện với cô.
Nói đông nói tây cả buổi, Ôn Noãn đột nhiên hỏi cô, "Mẹ ơi, mẹ còn trở về nhà của bà ngoại sao?" Ôn Noãn mở to mắt nhìn cô không chớp mắt.
Thật ra, cô có biết được đâu...!bây giờ, cô còn chưa theo đuổi được Ôn Lĩnh nữa, nhưng nhìn ánh mắt của con gái, cô biết mình không nên nói lời làm con gái thất vọng.
"Không trở về, mẹ ở lại đây với con." Cố Dung Khanh hôn hôn lên trán Ôn Noãn, đem chăn đắp cho cô bé, "Con ngoan ngoãn nhắm mắt lại ngủ, mẹ sẽ ở lại với con."
Mẹ sẽ ở bên cạnh con cho đến khi con trưởng thành, Ôn Noãn bé bỏng của mẹ.
Cố Dung Khanh ngắm nhìn Ôn Noãn ngủ, cô thất thần cả buổi, đứa con gái đáng yêu thế này, tại sao trước kia cô lại vô tâm, lâu lâu mới gặp con gái, còn có Ôn Lĩnh nữa....
Tuy rằng ngạo kiều, mạnh miệng, nhưng mà lại dễ mềm lòng.
Trước kia, đôi mắt của cô mù cho nên mới không nhìn thấy Ôn Lĩnh tốt bao nhiêu.
Ôn Lĩnh tắm xong trở lại phòng ngủ, thấy Cố Dung Khanh ngồi trên ghế treo, cô giật mình, Cố Dung Khanh mặc váy ngủ ngồi trên ghế để lộ ra đôi chân dài.
Làn da trắng muốn loé mù con mắt Ôn Lĩnh, cười lên còn rất đẹp.
Hôm nay, Cố Dung Khanh đã chuẩn bị tâm lý tốt, cô quyết định bồi thường thật tốt cho Ôn Lĩnh ~
Nhìn thấy Ôn Lĩnh sững sờ, Cố Dung Khanh cười cười sau đó đứng dậy, nắm lấy tay Ôn Lĩnh, kéo Ôn Lĩnh đến chỗ ghế treo, vừa đi vừa nói, "Ngày hôm qua, đi vào phòng chị đã thấy ghế treo không còn, không cần Ôn Noãn nói, chị cũng biết là em đã vứt nó."
Đến trước ghế treo, Cố Dung Khanh ra hiệu Ôn Lĩnh ngồi lên, Ôn Lĩnh vẫn không nhúc nhích.
"Em ngồi lên đó đi, chị có lời muốn nói với em."
Biểu cảm của Cố Dung Khanh rất nghiêm túc, Ôn Lĩnh vừa nghe, cho rằng có việc quan trọng, cô nghe lời ngồi lên đó.
Nào ngờ cô vừa ngồi xuống, Cố Dung Khanh đã ngồi khoá lên chân cô, cánh tay vòng lấy cổ của cô.
"Chị...." Ôn Lĩnh muốn nói, chị đang lại muốn bày trò gì nữa, chữ còn chưa nói hết thì Cố Dung Khanh đã bịt miệng cô lại.
"Để chị nói trước đi.".


Truyện Sủng
Ôn Lĩnh thật sự không quen một Cố Dung Khanh như vậy, hơn nữa cô cảm thấy không biết tại sao, lúc cô và Cố Dung Khanh ở bên nhau ngày càng thoải mái hơn, giống như bây giờ cô dám trợn mắt với Cố Dung Khanh.
Cố Dung Khanh không những không tức giận mà còn cười.
"Gần đây, chị suy nghĩ rất nhiều, cũng có rất nhiều lời muốn nói với em."
Ôn Lĩnh vẫn làm bộ dáng ngạo kiều, "Chị nói đi."
Mà bây giờ, Cố Dung Khanh nhìn thấy cái dáng vẻ kia của Ôn Lĩnh, cũng chỉ cảm thấy Ôn Lĩnh thật đáng yêu, cô đưa môi lại gần hôn môi Ôn Lĩnh một cái, sau đó lại ôm lấy Ôn Lĩnh, mặt dán lên cổ Ôn Lĩnh rồi nói tiếp, "Thật ra, sau khi ly hôn chị vẫn luôn nghĩ đến em."
"Chị nghĩ là em không thích chị, cho nên mới ly hôn với chị.

Sau đó, chị mới dứt khoát đáp ứng yêu cầu của em, nhưng về sau chị nhận ra, em không phải không thích chị, em vì chị mà không vui, chị cũng không vui."
Cố Dung Khanh dừng lại một chút, lại ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt của Ôn Lĩnh, đôi mắt kia có chút ướt, cô cũng khó chịu theo, lại gắt gao ôm lấy Ôn Lĩnh, "Thật ra, chị cũng đã thích em từ rất lâu rồi, có thể là do bản thân chị không nhận ra, đồng ý ly hôn với em là vì chị nghĩ rằng em không thích chị, nhưng mà càng về sau...!trải qua những việc kia, chị mới biết được, chị rất thích em."
"Em có biết không? Lúc xảy ra tại nạn giao thông, chị rất sợ, chị sợ sẽ không được gặp lại em nữa, Ôn Lĩnh à..." Cố Dung Khanh dán sát vào cổ Ôn Lĩnh, nước mắt cũng rơi xuống đó....
Nếu không phải do lần tai nạn giao thông này, cô cũng không biết bản thân lại sợ hãi đến vậy.
Cô ngẩng đầu nhìn Ôn Lĩnh, không biết từ lúc nào Ôn Lĩnh cũng khóc, nước mắt rơi trên gương mặt cô ấy, cô nhẹ nhàng giúp Ôn Lĩnh lau nước mắt.
Ôn Lĩnh lấy tay lau nước mắt, sau đó lại lau nước mắt cho Cố Dung Khanh.
Những lời Cố Dung Khanh nói, không phải bản thân cô cũng vậy sao?
Cô cũng sợ sẽ không còn được gặp Cố Dung Khanh nữa, chứ nếu không làm sao cô có thể dung túng cho Cố Dung Khanh câu dẫn cô chứ, còn để Cố Dung Khanh về nhà cô nghỉ ngơi.
Tâm tư của Cố Dung Khanh, cô không muốn biết thêm, bởi vì cô sợ.
"Tôi...!tôi biết, nhưng Dung Khanh...!tôi đây...!vẫn chưa chuẩn bị xong."
Không phải cô không tin Cố Dung Khanh, nhưng mà bây giờ cô rất loạn.
Bảy năm qua, đối với cô vừa khổ lại vừa ngọt, ngọt là do tự bản thân cô tạo ra, khổ là do Cố Dung Khanh mang đến cho cô.
Cho nên, cô sợ.
Cố Dung Khanh đột nhiên ôm Ôn Lĩnh gắt gao, vuốt tóc Ôn Lĩnh, hôn lên lỗ tai Ôn Lĩnh nói, "Em đừng sợ, Ôn Lĩnh à."

Ô...! Cố Dung Khanh đột nhiên không biết nên làm như thế nào, cô có thể dùng chút tiểu xảo, câu dẫn Ôn Lĩnh, làm cho Ôn Lĩnh có hứng thú với cô, yêu cô lần nữa.
Nhưng cô làm sao có thể khắc phục nỗi sợ của Ôn Lĩnh chứ?
Đều là do lúc trước cô không tốt, nếu không các cô cũng không đi đến nước này.
Cố Dung Khanh ngẩng đầu, ôm lấy gương mặt Ôn Lĩnh, hôn lên má Ôn Lĩnh, "Em đừng sợ được không? Em không chấp nhận cũng được, là do chị chưa đủ tốt với em."
"Em đừng tạo áp lực cho bản thân.

Bây giờ, em chỉ cần cảm thụ tình yêu của chị là được.

Chị yêu em."
Thật ra, lời này Cố Dung Khanh đã muốn nói với Ôn Lĩnh từ lâu, cô muốn...bù đắp lại cho Ôn Lĩnh, bù đắp lại những điều mà Ôn Lĩnh mang đến cho cô trong bảy năm qua.
Nói như vậy, cô và Ôn Lĩnh có thể bắt đầu lại lần nữa sao? Các cô có thể yêu nhau, các cô có thể...!làm nhiều chuyện hơn.
Ôn Lĩnh không nói chuyện, cứ yên lặng vậy mà ôm Cố Dung Khanh, trong lòng thầm mắng bản thân không có nghị lực.
Nhưng mà...!nghị lực để làm gì? Cô yêu Cố Dung Khanh mười năm, cho dù Cố Dung Khanh không thể hiện ra như bây giờ, không có nói yêu cô, không có đối xử tốt với cô.
Cô đều cam tâm tình nguyện yêu Cố Dung Khanh, sẽ đối xử tốt với cô ấy.
Cô...!đời này chỉ có Cố Dung Khanh mà thôi.
Cố Dung Khanh nghe được Ôn Lĩnh khóc dữ dội hơn, cô biết bao năm qua, Ôn Lĩnh thực sự chịu rất nhiều uỷ khuất.
Cô lau nước mắt cho Ôn Lĩnh, sau đó hỏi, "Bây giờ, em là bạn gái của chị sao?"
Ôn Lĩnh lắc đầu khóc.
"Vậy là vợ chị đi, chị sẽ nuông chiều em."
Ôn Lĩnh vẫn lắc đầu.
Bây giờ, Cố Dung Khanh thật sự không biết nên làm gì với Ôn Lĩnh, cái dáng vẻ ngạo kiều kia, đôi mắt hồng hồng còn làm bộ ngạo kiều.
Nhưng biết làm sao bây giờ, đây là vợ cô, phải đi dỗ thôi, "Chỉ cần em là Ôn Lĩnh, chị sẽ nuông chiều em."
Ôn Lĩnh cảm thấy Cố Dung Khanh thông suốt có vẻ trễ, nhưng mà cái thông suốt này cũng suông sẻ quá đi.
Cô thực sự không chịu nổi một Cố Dung Khanh như vậy, vùi đầu vào trong lòng ngực Cố Dung Khanh, cô không muốn nói chuyện.
Thật ra, cô muốn nhìn xem, sau này Cố Dung Khanh sẽ đối với cô có bao nhiêu tốt.
"Được rồi, em gái nhỏ, chị đây dỗ em nha." Cố Dung Khanh lớn hơn Ôn Lĩnh một tuổi, cho nên cái từ em gái nhỏ này, gọi rất thoải mái.

Nhưng mà Ôn Lĩnh bị gọi như vậy, có chút mắc cỡ, đều sắp 30 tuổi rồi, còn bị kêu là em gái nhỏ.
Hơn nữa, cái gì mà chị đây chứ, thật sự thẹn mà...
Một cái cô em gái nhỏ khác cũng đang ở cửa nhà chị gái mà bồi hồi, thật ra sau khi Sở Du rời khỏi, An Nhược muốn đi tìm Sở Du để giải thích, nói chuyện xong với Ôn Lĩnh thì ý chí càng mãnh liệt hơn.
Nhưng mà Sở Du có thể tin cô sao? Cô là một người nhát cáy như vậy, có khả năng chỉ có Ôn Lĩnh tin cô.
Nhớ lại cảnh tượng lúc sáng, cho dù là ai thì cũng sẽ nghĩ nhiều.
Trên người Sở Du không mặc cái gì, cái này...!bản thân cô mà rơi vào cũng sẽ nghĩ nhiều mà thôi.
Cô lấy hết dũng khí gõ cửa, Sở Du hẳn là chưa rời khỏi nhà chứ?
Thật ra, cô cũng đâu biết, chỉ đến đây tìm kiếm chút vận may.
Nhưng mà gõ cửa một lúc, Sở Du vẫn chưa đi ra mở cửa, hơn nữa ở bên trong cũng không có chút tiếng động nào.
Cô đến phương thức liên lạc với Sở Du cũng chẳng có, cũng không biết rốt cuộc Sở Du có ở nhà không.
Haizzz...!thôi bỏ đi, An Nhược xoay người muốn đi về nhà, đột nhiên cửa lúc này mở.
Sở Du vẫn như vậy, ở nhà vẫn mặc áo khoác, một chút đều không giống là ở nhà.
Nhưng An Nhược cảm giác được đuôi mắt cô có chút đỏ.
"Có chuyện gì?" Sở Du mở miệng trước, giọng nói có chút trầm, nhưng lại khàn khàn.
Nhìn thấy Sở Du như vậy, nhưng lời An Nhược muốn nói cũng không biết nói sao.
Cô không ngờ là Sở Du lại khóc...
Cô nên làm gì bây giờ?
"Tôi...!đến muốn giải thích..."
An Nhược còn chưa nói xong đã bị Sở Du cắt ngang, "Tôi biết, giữa chúng ta không có chuyện gì cả."
An Nhược vội xua tay, cô không phải muốn nói cái này.
Nhưng mà cũng không sai.
Nhìn thấy dáng vẻ của An Nhược, Sở Du cũng không muốn nói nhiều lời, thật ra cô biết là An Nhược gõ cửa, cho nên hơn nửa đêm còn đi trang điểm, nhưng mà mở cửa rồi, còn muốn giải thích cái gì nữa?
Cô muốn đóng cửa, An Nhược lại ngăn cản.
An Nhược nuốt nước miếng nhìn Sở Du, lấy hết can đảm nói một câu, "Tôi sẽ chịu trách nhiệm với chị."
"Cái gì cũng chưa làm, không cần chịu trách nhiệm.".

Bình Luận (0)
Comment