Thừa Cơ Mà Nhập

Chương 72


Không ca thì thôi một khi ca liền mấy tiếng đồng hồ.
Sở Du cảm thấy An Nhược đem cô trở thành cái máy phát thanh.
Ban đầu thì cô tuỳ ý hát, sau thì An Nhược chỉ định bài hát.
Một hồi sau, Sở Du cảm thấy như đang mở một buổi biểu diễn vậy, giọng muốn khàn, đã lâu rồi cô không hát nhiều như vậy.
Nhưng mà, nhìn đôi mắt An Nhược khi nhìn cô hát, cô thật sự rất thích.
Cho nên dung túng cho An Nhược.
Kết quả cho một buổi dung túng chính là sáng hôm sau, Sở Du cảm thấy cổ họng như bị lửa đốt, không được thoải mái.
Thấy Sở Du đã thức dậy, An Nhược liền săn sóc bưng nước đưa cho Sở Du, bản thân cô cũng cảm thấy tội lỗi.
Bắt Sở Du hát lâu như vậy, nhưng mà thật sự hát quá hay.
Giọng hát đầy nội lực, chỉ vì cô mà hát.
Nhìn Sở Du uống hết ly nước, An Nhược tự trách bản thân, nếu không phải cô đưa ra yêu cầu quá mức, Sở Du cũng sẽ không khó chịu như vậy, "Cổ họng rất khó chịu sao?"
Thật ra rất khó chịu, nhưng nhìn biểu cảm tự trách của An Nhược, Sở Du không đành lòng nói lời trái lương tâm, "Không sao."
Ở ẩn nhiều năm vậy rồi, chưa có bước vào phòng thu âm, cũng không có phát hành album, cũng như mở buổi biểu diễn.
Nhưng đôi mắt lấp lánh của An Nhược hôm qua, làm cô có một xúc động, cô muốn vì An Nhược mà làm những cái đó, chỉ là muốn nhìn đến đôi mắt mong đợi của An Nhược.
Cô vô cùng may mắn khi đồng ý hát ca khúc chủ đề của
Đó là bộ phim An Nhược đảm nhiệm diễn viên chính, ca khúc chủ đề do cô hát.
"Tôi đi làm bữa sáng, em muốn ăn cái gì?" Giọng nói của Sở Du có chút khàn khàn, An Nhược biết, vừa rồi Sở Du lừa cô, cái này làm cho cô càng tự trách hơn.
"Để em đi làm, chị nghỉ một lát đi, làm xong em gọi chị." Nói xong An Nhược lập tức xuống giường đi ra ngoài, hoàn toàn không có cảm giác ngại ngùng khi đang ở nhà người khác, nghiễm nhiên như chủ nhà, tới cửa cô mới nhớ, vẫn chưa biết Sở Du muốn ăn cái gì.
Cô lại chạy đến mép giường, nhìn vào đôi mắt Sở Du hỏi, "Chị muốn ăn cái gì?"
Ánh nắng bên ngoài rọi vào trong phòng cho chút loá mắt, Sở Du nhìn An Nhược dưới ánh nắng mặt trời, có chút thất thần.
Cái này...!đúng thật là mặt trời nhỏ của cô.
Nhưng vấn đề là bây giờ đã giữa trưa.
"Chúng ta nên ăn trưa chứ nhỉ?"
"A...." An Nhược nhìn thoáng ra cửa sổ, ừ ha...!ánh nắng chói chang bên ngoài, cô ngại ngùng cười nói, "Điều này không quan trọng, quan trọng là chị muốn ăn cái gì."
An Nhược cười rất vui, Sở Du cũng bị nhiễm theo, cũng cười theo An Nhược.
Tốc độ băng tuyết hoà tan cũng rất nhanh, An Nhược cảm thấy Sở Du cười lên rất đẹp, một người ngày thường hay làm dáng vẻ nghiêm túc, bây giờ lên thật sự...!rất ngọt.
Cô cảm thấy, cho dù Sở Du không cho cô chạm vào người, hình như không quan trọng nữa.
Tầng cao nhất của công ty giải trí Vạn Dương, là nơi nghỉ ngơi của nhân viên trong công ty, Cố Dung Khanh và Lương Mị đang ngồi ở một góc nói chuyện.

Vốn dĩ là ngồi ở trong văn phòng để nói chuyện công việc, bởi vì hôm qua đi công viên giải trí Cố Dung Khanh lại lên hot search, hơn nữa lại còn đi cùng Ôn Lĩnh.
Nhưng mà cảm thấy ở trong văn phòng có chút ngột ngạt, cho nên muốn ngồi ở bên ngoài, vì vậy hai người lên khu vực nghỉ ngơi ở tầng cao nhất, đã qua giờ trưa rồi, nơi nghỉ ngơi chỉ có hai người các cô.
thời gian công chiếu sẽ vào mùa hè, tháng sau sẽ bắt đầu tuyên truyền, nói xong chuyện này, Lương Mị chuyển đề tài sang chuyện Cố Dung Khanh và Ôn Lĩnh lên hot search.
Ngày hôm qua, Cố Dung Khanh rất mệt cho nên về nhà thì đi ngủ sớm, không biết đến việc này.
Bây giờ thì trên mạng xã hội đều đưa tin cô và Ôn Lĩnh hợp lại.
Nếu đêm qua, Ôn Lĩnh và cô ngủ chung một phòng, trên một cái giường, cô nghĩ hôm nay có thể nói chuyện hợp tình hợp lý với Lương Mị, cô và Ôn Lĩnh đã hoà hợp.
Nhưng mà bây giờ....
"Em và Ôn Lĩnh đã hợp lại sao?" Lương Mị hỏi giống như chuyện đó là chuyện hiển nhiên vậy, bây giờ thì hai người cũng đã ở một chỗ, Lương Mị tưởng như vậy thì cũng không sai.
Nhưng mà sự thật chỉ có một mình cô biết, Ôn Lĩnh thì lúc lạnh lúc nóng.
Nhớ tới chuyện tối hôm đó, Ôn Lĩnh nhiệt tình, còn cái ôm làm cô lưu luyến.
Lúc đó, cô còn có thể xác định hai người đã hợp lại.
Nhưng mà bây giờ, Ôn Lĩnh lại lạnh nhạt, còn khó chịu với cô, làm cô không xác định được.
Cố Dung Khanh uống một ngụm nước trái cây, nhẹ nhàng nói "Em cũng không biết nữa..."
Lúc này, Lương Mị ngẩng ra
"Em không biết?"
Nhìn mấy việc trước mắt, còn có mấy chuyện Lâm Tự kể cô nghe, thì hai người này chắc là đã hoà hảo lại rồi chứ.
"Hai đứa ở chung với nhau cũng lâu rồi, chuyện gì cũng chưa làm à?"
Lương Mị hỏi chính là cái này, rõ ràng ánh mắt Cố Dung Khanh có chút né tránh, mặt cũng mất tự nhiên.
Không có sao? Có chứ.
Nhưng mà cô vẫn còn nhớ rõ những lời nói của Ôn Lĩnh ngày hôm đó, nói sẽ làm cô đau khổ, đúng thật là cô càng đau khổ, bởi vì hành động thân mật của Ôn Lĩnh và cô giáo Trịnh.
Nhưng mà cô biết, Ôn Lĩnh vẫn chưa hoàn toàn chấp nhận cô một lần nữa.
Là một người từng trải, Lương Mị nhìn biểu cảm của Cố Dung Khanh liền biết, hai người này đã xảy ra cái gì rồi.
Nhưng mà chuyện của người trưởng thành, đã xảy ra chuyện kia rồi chẳng lẽ còn chưa hoà hảo với nhau như ban đầu sao?
"Vậy bây giờ, quan hệ của hai đứa là gì?"
"Em đang theo đuổi em ấy." Cố Dung Khanh thản nhiên nói.
Mở ra được lối đi, liền không nhịn được mà muốn nói tiếp, "Bây giờ, em còn chưa theo đuổi được em ấy, em ấy nói em ấy sợ."
Nói ra lời nói, giọng nói Cố Dung Khanh có chút run rẩy, bị người mình thích sợ chính mình, có biết bao nhiêu buồn chứ?
Rất buồn.

Gương mặt buồn bã của Cố Dung Khanh, Lương Mị đều thấy cả, vươn tay nắm lấy tay Cố Dung Khanh, trấn an cô, "Cái này cần phải có thời gian."
Suy cho cùng, tổn thương của Ôn Lĩnh từng chút một từng chút một tích luỹ lại, đến cuối cùng không còn chỗ chứa nữa mới như giọt nước tràn ly, làm các cô cũng không biết được là vấn đề gì, nhưng lại chạm đến giới hạn của Ôn Lĩnh.
"Từ từ rồi sẽ ổn, đừng nói vội, bây giờ so với lúc trước đã tốt hơn nhiều rồi."
Cố Dung Khanh gật đầu, đúng là đã tốt hơn so với trước kia rồi, ít nhiều thì Ôn Lĩnh cũng đã chấp nhận tiếp xúc với cô, thậm chí còn làm chuyện thân mật nữa.
"Vậy chuyện này, tạm thời không cần trả lời, hai người bọn em còn chưa rõ, cũng không có cách nào làm sáng tỏ."
"Vâng."
Điều này đối với cô không quan trọng, điều quan trọng là làm sao để Ôn Lĩnh chấp nhận cô.
Ôn Lĩnh ở nhà cùng với Lâm Tự và Hứa Triết họp qua video, bây giờ mọi việc đã chuẩn bị xong rồi, chỉ còn chờ đến ngày bấm máy.
May mắn có Hứa Triết hỗ trợ cô, chứ nếu trong khoảng thời gian qua, bộ phim không thể bấm máy đúng ngày được.

Ôn Lĩnh cười nói, chờ quay xong phim sẽ mời Hứa Triết ăn cơm, Hứa Triết làm vẻ mặt ghét bỏ nói, "Sao em không đợi đến lúc chiếu phim luôn đi.".

truyện tiên hiệp hay
Lời nói này có nghĩa, Ôn Lĩnh đang mời cho có lệ.
Trên thực tế thì đúng là Ôn Lĩnh chỉ mời cho có lệ, nếu không phải gần đây công việc có liên quan đến nhau thì cô cũng không có liên lạc với Hứa Triết, trước kia có chơi với nhau thì cũng có liên quan đến mẹ cô thôi.
"Chờ em mời ăn cơm, còn không bằng để Cô mời."
Vốn dĩ Ôn Lĩnh không muốn, cho nên thuận miệng mà bảo để mẹ cô mời ăn cơm, giúp cô ứng phó nào ngờ Hứa Triết nói tiếp, "Cho dù cô có mời thì em cũng phải đến trình diện."
Đúng là không có cách nào.
"Cô của anh gần đây còn đang đi xem nhà, chờ mua nhà xong thì mời ăn cơm luôn nhé."
Hứa Triết cười đồng ý.
Hứa mẹ cũng không cân nhắc nhiều lắm, vừa mới nói xong, Hứa mẹ đã gọi điện thoại đến.
"Ôn Lĩnh, nhà mẹ mua xong rồi."
"Nhanh vậy sao? Mới đó đã mua xong rồi?"
Mới đi ra ngoài một buổi mà đã chọn xong rồi?"
"Chọn xong rồi, ngày mai có thể dọn vào ở."
Ôn Lĩnh thở dài, quả nhiên tốc độ của mẹ cô rất nhanh, cư nhiên mua được kiểu nhà xách vali vào ở ngay.

"Được rồi, mẹ chỉ thông báo với con một tiếng, mẹ đi gọi điện thoại cho Tiểu Triết và Lâm Tự đây, buổi tối ra ngoài ăn cơm, con và Cố Dung Khanh trực tiếp đến đây, mẹ gửi địa chỉ cho con."
Nói xong cũng không thèm chờ Ôn Lĩnh đồng ý, đã tắt điện thoại.
Thật là lo lắng mà.
Cô cầm lấy điện thoại định gọi cho Cố Dung Khanh, vừa lúc thấy tin nhắn An Nhược gửi cho cô, cô gửi tin nhắn lại, "Không có gì, sắp bấm máy rồi, nhớ xem kịch bản."
Sau đó mới gọi điện thoại cho Cố Dung Khanh.
Lúc nhận điện thoại, Cố Dung Khanh đã đến dưới nhà, cô một bên tay nhận điện thoại một bên bấm thang máy, "Sao vậy em?"
"Khi nào chị về nhà, mẹ tôi nói tối nay ra ngoài ăn cơm, bà ấy mua được nhà rồi."
"Nhanh vậy sao?"
"Ừ, rất nhanh."
Thang máy đến rồi, Cố Dung Khanh nói, "Chị ở dưới nhà rồi, đang đi lên."
"Được, chờ chị về rồi nói."
Không bao lâu, Ôn Lĩnh nghe được tiếng mở cửa, Cố Dung Khanh đã về.
Hơn nữa còn cầm túi lớn túi nhỏ, cô vừa đi siêu thị một chuyến, định tối nay làm cơm.
"Sao chị mua nhiều vậy?" Ôn Lĩnh ngạc nhiên, Cố Dung Khanh cư nhiên một mình xách nhiều đồ vậy về nhà, cô đi đến cầm lấy mấy cái túi trong tay Cố Dung Khanh, sau đó đặt trong nhà bếp.
Cố Dung Khanh cũng đi theo cô vào trong nhà bếp, nhìn thấy Ôn Lĩnh sắp xếp đồ xong, sau đó nói, "Vốn dĩ chị định nấu vài món ngon."
Ôn Lĩnh cũng không quay đầu lại, tuỳ ý nói, "Vậy cũng đúng lúc, tối nay không cần vất vả cho chị."
Không biết thế nào, cảm xúc của Cố Dung Khanh hạ xuống, nhẹ giọng mà ừ một cái, rồi đi ra ngoài.
Để lại Ôn Lĩnh ở trong bếp, không hiểu được tình huống.
Cái không hiểu được này vẫn còn cho đến khi ăn cơm, Ôn Lĩnh phát hiện tâm trạng của Cố Dung Khanh không tốt, trong quá trình ăn cơm luôn cúi đầu, hoặc chỉ đơn giản nói với Ôn Noãn vài câu.
Trừ bỏ việc chào hỏi những người khác, còn lại không nói gì.
Ngay cả với Lương Mị cũng không nói thêm vài câu.
Hứa Triết mang theo Hứa Mộc Mộc đến, mọi người vui vẻ tụ tập lại, cũng không có cảm nhận được tâm trạng của Cố Dung Khanh không tốt, cũng may Cố Dung Khanh thuộc dạng người ít nói, cho nên mọi người cũng không có ý thức được sự khác thường của cô.
Nói không có ai thì cũng không đúng, Lương Mị có để ý đến, hôm nay các cô vừa mới nói chuyện xong, cô biết tâm trạng của Cố Dung Khanh không được tốt.
"Dung Khanh."
"Hử? Sao vậy?"
Cố Dung Khanh cố gắng làm bản thân bình thường nhất có thể, cô cười với Lương Mị.
Lương Mị còn muốn nói cái gi, thì Lâm Tự đột nhiên gắp đồ ăn cho cô, cắt ngang.
"Ăn thử cái này đi, cái này chị thích ăn nhất."
Lâm Tự trực tiếp đưa đồ ăn lên đến miệng, Lương Mị theo bản năng lập tức mở miệng, chờ ăn xong lại muốn nói tiếp, sau đó cô thấy Cố Dung Khanh nhìn chằm chằm Ôn Lĩnh.
Cố Dung Khanh cũng biết tâm trạng mình không tốt, buổi tối định làm cơm cho Ôn Lĩnh ăn, nào ngờ lại phải đến đây.
Nhìn thấy Lương Mị và Lâm Tự ve vãn đánh yêu, trong lòng cô cái cảm giác không thoải mái càng cao.
Trước kia hay bây giờ, cô và Ôn Lĩnh cũng không có làm như vậy.
Cô không có, Ôn Lĩnh cũng không có.

Cô nhìn Ôn Lĩnh và Hứa Triết đang nói chuyện với nhau, đột nhiên trong lòng cực kỳ khó chịu.
Đến khi nào, cô với Ôn Lĩnh mới không kiêng dè cái gì, thân mật với nhau như vậy chứ.
Thừa dịp mọi người không chú ý đến cô, Cố Dung Khanh cầm ly rượu.
Một ly, hai ly.
Lúc cô uống đến ly thứ ba, Ôn Lĩnh mới chú ý.
"Dung Khanh, sao lại uống rượu?" Thật ra cô cũng có biết Cố Dung Khanh khó chịu, lúc ở nhà đã nhìn thấy được rồi, đại khái cũng biết là vì lý do gì.
Tối hôm qua, cô né tránh Dung Khanh, sau khi hai người có những dịu dàng cho nhau, cô muốn né tránh.
Cô cảm thấy bản thân còn chưa chuẩn bị tốt.
Cô biết gần đây cô cũng sớm nắng chiều mưa, làm cho Cố Dung Khanh khó chịu, nhưng mà đến mức uống nhiều rượu vậy sao....
Tửu lượng của Cố Dung Khanh rất kém, Ôn Lĩnh đương nhiên là bbieets chứ.
Hơn nữa, nồng độ rượu này khá cao, ánh mắt Cố Dung Khanh đã có chút mơ hồ.
Đúng thật, Cố Dung Khanh cảm thấy bản thân có chút choáng, Ôn Lĩnh nói chuyện với cô, cô nhìn một lúc mới có thể xác định được Ôn Lĩnh.
Bỗng dưng say rượu, đem Ôn Noãn giao cho Hứa mẹ, Ôn Lĩnh mang Cố Dung Khanh về nhà trước.
Cô đặt Cố Dung Khanh ở hàng ghế sau, để Cố Dung Khanh dựa lên đó, sau đó chuẩn bị lái xe mang Cố Dung Khanh về nhà, nhưng mới đặt Cố Dung Khanh ngồi trong xe, cô ấy bắt đầu không an phận, cơ thể vặn vẹo, mặt ứng hồng.
Túm lấy cô không cho cô đi, uống rượu xong Cố Dung Khanh làm gì có sức lực, chỉ có thể nắm lấy tay áo Ôn Lĩnh, Ôn Lĩnh kéo ra một buổi cũng không chịu buông ra.
Cô đành nhẹ giọng trấn an, "Dung Khanh, ngoan một chút, tôi đưa chị về nhà."
Cố Dung Khanh lắc đầu, không chịu buông ra, đôi mắt nhìn Ôn Lĩnh dần đỏ lên.
"Em đừng đi, đừng không để ý đến chị."
Giọng nói mềm mại còn mang theo chút say rượu, Ôn Lĩnh nghe cô nói chuyện mà cả cơ thể run lên.
Hoá ra là lo lắng chuyện này.
Cô duỗi tay sờ đầu Cố Dung Khanh nói, "Tôi mang chị về nhà, không đi."
Có lẽ cảm nhận được sự ôn nhu của Ôn Lĩnh, Cố Dung Khanh mới chịu thả tay ra, ngoan ngoãn nghe lời ngồi yên ổn.
Trên đường về, Cố Dung Khanh cũng không có làm ồn gì, có thể do là uống rượu xong rồi ngồi xe, cô càng say hơn.
Trong hoảng hốt, nhớ rõ lời Ôn Lĩnh mới nói với cô, nhưng mà cô không tin được.
Cô nhìn Ôn Lĩnh ngồi ở phía trước, thất tha thất thểu nhướng người dậy muốn thấy rõ cô hơn.
Ôn Lĩnh từ gương chiếu hậu nhìn thấy hành động ủa Cố Dung Khanh, cô hoảng sợ, nhanh chóng dừng xe lại, quay đầu nhìn Cố Dung Khanh.
"Dung Khanh, nghe lời ngồi xuống đi."
Cố Dung Khanh không nói chuyện, cô sắp chạm được vào Ôn Lĩnh rồi, một bàn tay vuốt ve gương mặt của Ôn Lĩnh, ngoài miệng còn lẩm bẩm, "Em còn...! thích chị không?"
Giọng nói có chút nhỏ, Ôn Lĩnh không nghe rõ lắm, nhưng cũng đoán được là gì.
Cô biết Cố Dung Khanh uỷ khuất, còn lên án cô.
Cô thích chứ, cô vẫn luôn thích mà..

Bình Luận (0)
Comment