Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 244


Nếu như Thẩm Thanh Ngọc biết mình xuống sẽ gặp được một màn như thế, cô tình nguyện cầm điện thoại tìm chân chạy hỗ trợ trên mạng, cũng sẽ không đích thân xuống, đụng phải hai người Phó Ngọc Hải và Bạc Minh Thành đang đánh nhau.

Cô vốn đã ngủ thiếp đi, bởi vì hai ngày nay tương đối mệt mỏi, ngủ cũng sâu.

Nhưng mà trong lúc ngủ mơ đột nhiên dưới thân lại có cảm giác quen thuộc, Thẩm Thanh Ngọc lập tức giật mình tỉnh lại.

Phái nữ đối với bà dì vẫn luôn có cảm giác thần kỳ, Thẩm Thanh Ngọc giật mình tỉnh lại vội vàng chạy vào nhà vệ sinh xem xét, nhìn thấy vệt máu, Thẩm Thanh Ngọc biết bà dì của mình đã tới.

Mấy ngày nay vội vàng, đã quên kỳ kinh nguyệt của mình tới rồi.

Băng vệ sinh trong nhà dùng hết rồi, cô chỉ có thể xuống cửa hàng giá rẻ hai mươi bốn giờ mua, không nghĩ tới mới từ nhà trọ đi tới đã thấy trên con đường trống trải, hai người Bạc Minh Thành và Phó Ngọc Hải đang đánh nhau.

Lại là đánh nhau.

Nghe lời Phó Ngọc Hải nói, Thẩm Thanh Ngọc nhìn anh ta một cái: "Hai người tiếp tục.

"
Cô nói xong đã nhấc chân đi sang bên cạnh.


Phó Ngọc Hải mím môi, nhìn thoáng qua Bạc Minh Thành: "Hôm nào đánh tiếp!"
Nói xong, anh ta nhấc chân đuổi kịp Thẩm Thanh Ngọc: "Thân thể không thoải mái à?"
Thẩm Thanh Ngọc vội vàng xuống lầu, váy liền áo trên người là tùy tiện lấy ra từ trong tủ treo quần áo mặc lên, gió thổi qua, váy thổi tới đụng vào chân Phó Ngọc Hải, mặt mày Thẩm Thanh Ngọc giật giật: "Mua ít đồ.

"
Cô nói xong, ngừng lại ở cửa cửa hàng giá rẻ: "Hai người không đánh nữa sao?"
Phó Ngọc Hải không nghĩ tới Thẩm Thanh Ngọc sẽ đi xuống, anh ta cũng không biết lời nói của mình trước đó cô nghe bao nhiêu, chuyện tối ngày hôm qua, quả thực anh ta không muốn giấu diếm Thẩm Thanh Ngọc: "Thật xin lỗi, đêm qua là tôi cố ý giả vờ ngất.

"
Chân tướng bất thình lình khiến Thẩm Thanh Ngọc hơi ngạc nhiên: "Vì sao?"
Phó Ngọc Hải cúi đầu nhìn cô, lông mi khi anh ta cụp mắt xuống có một bóng đen, giao thoa giữa ánh sáng và bóng tối, ở trong đó đôi mắt ngậm ý cười dịu dàng: "Tôi có suy nghĩ hèn hạ muốn em đứng về phía tôi.

"
"! "
Anh ta thẳng thắn đến làm cho Thẩm Thanh Ngọc không lời nào để nói.

Mà Bạc Minh Thành vừa theo đuôi mà đến, bờ môi vừa mới mở ra, nghe được lời này của Phó Ngọc Hải, đột nhiên anh không mở miệng được rồi.

Anh có thể nói gì?
Thật xin lỗi, tối hôm qua anh không nên xúc động.

Vì sao xúc động ư?
Bởi vì Phó Ngọc Hải đang hôn cô.

Mỗi một câu đều giống như đang vả vào mặt anh, Bạc Minh Thành đứng ở đằng kia, đột nhiên nhớ tới câu nói kia đêm qua của Châu Du Dân: "Không thể không nói, ở trên tình trường, cậu thật sự đấu không lại Phó Ngọc Hải.

"
Lúc ấy anh nói như thế nào?
Hình như anh nói, chuyện này không liên quan gì đến tình trường.

.


Nhưng bây giờ, Bạc Minh Thành lại đột nhiên phát hiện, cái miệng đó của Châu Du Dân, cũng có có thể nói ra tiếng người một ngày.

Chú ý tới ánh mắt Bạc Minh Thành, Thẩm Thanh Ngọc khẽ ngẩng đầu quét mắt nhìn anh ta: "Cậu hai Bạc cũng muốn nói gì sao?"
Lúc Thẩm Thanh Ngọc nói lời này, biểu cảm trên mặt rất nhạt, hình như trong giọng nói còn có vẻ trào phúng.

Bạc Minh Thành nghe, chỉ cảm thấy trong lòng cứng lại: "Chuyện tối ngày hôm qua, thật xin lỗi.

"
"Ồ.

"
Thẩm Thanh Ngọc lên tiếng: "Xin lỗi tôi đã nghe được, vậy anh có thể rời đi chưa?"
Bạc Minh Thành cứng đờ, nhìn thoáng qua Phó Ngọc Hải, ý tứ rất rõ ràng.

Thẩm Thanh Ngọc cũng nhìn về phía Phó Ngọc Hải: "Cậu Phó, làm phiền anh cũng đi đi.

"
Phó Ngọc Hải hơi nhíu mày lại: "OK.

"
Anh ta nói xong, quay người đi.


Nhưng mà Bạc Minh Thành lại không đi, Thẩm Thanh Ngọc không quan tâm anh nữa, đi vào cửa hàng giá rẻ tùy tiện lấy một gói băng vệ sinh, sau khi trả tiền thì trở về.

Lúc Thẩm Thanh Ngọc đi ra từ cửa hàng giá rẻ, Bạc Minh Thành gọi cô một tiếng: "Thẩm Thanh Ngọc.

"
Cô dừng lại, nhưng không quay đầu: "Còn có chuyện khác sao?"
"Cô! "
Còn thích tôi không?
Nhưng mà lời đến miệng, Bạc Minh Thành lại không hỏi: "Không có gì, ngủ ngon.

"
Thẩm Thanh Ngọc không đáp lời anh, nhấc chân đi vào đường lớn, một đường tiến vào thang máy.

Về phần Bạc Minh Thành muốn nói gì đó lại thôi, thật xin lỗi, cô không muốn biết.

.

Bình Luận (0)
Comment