Thừa Kế Nghìn Tỷ Sau Ly Hôn

Chương 557

Chương 557

Y tá trực ca đêm không thể hiểu được tại sao chỉ đi kiểm tra phòng thôi mà  cô lại có thể ăn một tô cơm chó to như vậy, nhưng cô vẫn nhẹ giọng nói: “Được rồi, anh chờ một chút.”

Y tá lấy một mũi kim mới giúp Phó Ngọc Hải xỏ kim lần nữa, trước khi rời khỏi phòng, y tá không khỏi liếc nhìn người phụ nữ đang dựa vào vai người đàn ông.

Dù mái tóc che gần hết khuôn mặt nhưng đầu mũi tròn trịa, đôi môi nhỏ nhắn đỏ mọng và làn da trắng như ngọc cũng đủ cho thấy người đó đẹp đến nhường nào.

Ôi, người đẹp bây giờ đều quen người đẹp hết rồi!

Nhận ra y tá đang nhìn Thẩm Thanh Ngọc, Phó Ngọc Hải có chút không vui, anh khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng ấn đầu Thẩm Thanh Ngọc, giấu mặt Thẩm Thanh Ngọc vào trong vòng tay của mình, rồi lại giơ tay kéo áo khoác của mình, đem Thẩm Thanh Ngọc bọc lại kín kẽ không chút sơ hở.

Y tá lúng túng cầm lấy tăm bông khử trùng rời khỏi, nhưng vừa bước ra cửa lại không khỏi quay đầu nhìn lại một lần nữa.

Ngoại hình của hai người này quá đỉnh rồi, không lẽ là một cặp người nổi tiếng nào đó?

Mặc kệ đi, chụp lại một tấm đã rồi tính tiếp!

Thẩm Thanh Ngọc đã hoàn toàn ngủ say, không hề biết rằng còn có những chuyện như thế này.

Đêm mùa thu ở Lâm Thành lạnh lẽo, phòng truyền dịch không có chút hơi ấm nào cả, Phó Ngọc Hải cởi áo khoác đắp lên người Thẩm Thanh Ngọc, tay còn lại nhẹ nhàng đưa ra ôm lấy người vào lòng.

Thẩm Thanh Ngọc không cảm nhận được một chút lạnh lẽo, chỉ cảm thấy rất ấm áp, cô co người lại trong vô thức, nghiêng người dựa vào nơi ấm áp hơn.

Người trong lòng đột nhiên giơ tay chủ động ôm lấy, Phó Ngọc Hải sững người một lúc, cúi đầu nhìn Thẩm Thanh Ngọc với ánh mắt càng ngày càng tăm tối.

Thực sự… là quá tin tưởng anh rồi!

Khi Thẩm Thanh Ngọc tỉnh dậy, cô mới nhận ra mình đang dựa vào người của Phó Ngọc Hải.

Phó Ngọc Hải ở bên cạnh cũng đã ngủ say, chai nước biển đã được truyền xong từ lâu rồi, chắc là y tá lúc đi kiểm tra phòng đã thấy được và rút kim tiêm ra.

Cả người cô dựa vào ngực Phó Ngọc Hải, hơi thở của người đàn ông rất rõ ràng.

Thẩm Thanh Ngọc tỉnh dậy, nhận ra điều này, cả người trở nên sững sờ.

Chuyện này thật là làm cô ngại ngùng muốn chết!

Trên người cô vẫn còn đang mặc áo khoác của Phó Ngọc Hải, chẳng trách vừa rồi khi cô ngủ thiếp đi mà lại cảm thấy ấm áp.

Lúc này, Thẩm Thanh Ngọc không muốn đánh thức Phó Ngọc Hải, ít nhất là trước khi cô rời khỏi người anh, cô không muốn đánh thức Phó Ngọc Hải.

Thẩm Thanh Ngọc hơi ngẩng đầu liếc nhìn Phó Ngọc Hải, thấy hai mắt anh đang nhắm chặt, có vẻ như ngủ rất say, liền cởi áo khoác trên người ra, đứng dậy khỏi lồng ngực của anh.

Nhưng khi vừa mới đứng lên, không biết thứ gì rơi xuống đất vang lên một tiếng “cạch”.

Thẩm Thanh Ngọc cúi đầu nhìn xuống, phát hiện đó là điện thoại di động của mình.

Cô nhặt điện thoại lên, ngẩng đầu lên nhìn Phó Ngọc Hải trong vô thức, thấy đôi mắt vốn dĩ nhắm nghiền từ từ mở ra, đôi mắt đào hoa mang theo cơn ngái ngủ nhìn cô.

Bình Luận (0)
Comment