Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1055

Chương 1055

“Cô đừng nghĩ chúng ta nói xạo. Tôi biết cô muốn nói gì.” Bạch Dương nâng tay lên cắt ngang lời Cố Mạn Tình nói.

Cô mỉa mai cong môi lên nói tiếp: “Cô muốn nói mấy thứ như tranh vẽ này kia không đủ để làm chứng cứ vì có thể là chúng tôi cố ý vẽ ra dáng vẻ của cô sau đó để Trần Tú Chi cố ý chỉ ra hung thủ là cô đúng không?”

“Tôi…’ Biểu cảm của Cố Mạn Tình thay đổi, không nói nên lời.

Bởi vậy có thể thấy được rằng Bạch Dương đã nói trúng tiếng lòng của cô ta.

Bạch Dương lạnh lùng nói: “Ha, nếu tranh vẽ không đủ để làm chứng cứ thì tôi đây sẽ đưa ra căn cứ giải thích chính xác nhất. Đó là sau khi tấn công tôi, cô đã đến nhà Trần Tú Chi và ở lại nhà Trần Tú Chi một thời gian dài. Chắc chắn cô có để lại dấu vân tay trong nhà Trần Tú Chi. Mặc dù hơi phiền phức nhưng nếu tôi trả một cái giá cao để cử chuyên gia đến nhà cô ta kiểm tra đo lường một chút thì cô nói xem có thể tìm ra dấu vân tay của cô không đây?”

“Bạch Dương nói đúng đấy, một khi tìm được dấu vân tay của cô trong nhà Trần Tú Chi thì đã có thể chứng minh lời nói của cô †a là thật rồi. Là cô công kích Bạch Dương sau đó đẩy Trần Tú Chi ra gánh tội.” Trình Minh Viễn vuốt cằm hùa theo.

Vẻ mặt Cố Mạn Tình thoắt cái tái nhợt.

Bởi vì cô ta nhớ đến thời điểm lúc mình ở nhà Trần Tú Chi, cô ta đã tháo găng tay ra.

Lúc ấy, trên cái găng tay mỏng kia dính rất nhiều máu của Bạch Dương. Sau đó cô ta đã tháo găng tay ra và đi vào phòng †ắm rửa tay. Lúc đó tay cô ta đã chạm vào nhiều nơi trong phòng tắm, vì vậy chắc chắn là trong có dấu vân tay của cô ta.

Nghĩ đến đây, thân thể Cố Mạn Tình bắt đầu run rẩy, cuối cùng cũng không thể che dấu nổi vẻ sợ hãi trên mặt nữa.

Trình Minh Viễn thấy thế thì dùng giọng nói lạnh lẽo mở miệng: “Nhìn dáng vẻ của cô thì có vẻ như cô thừa nhận hành vi phạm tội của bản thân rồi nhỉ. Nói đi, vì sao phải phản bội chúng tôi, vì sao phải đánh lén Bạch Dương?”

“Anh không nghe thấy lời Trần Tú Chi nói sao? Cô ta đánh lén tôi là vì cảm thấy thân phận của tôi khiến cô ta cảm thấy bị đe dọa sao?” Bạch Dương nói.

Trình Minh Viễn nhíu mày: “Thân phận ư? Cô ta thì có thân phận gì? Chẳng lẽ cô ta cảm thấy cô sẽ cướp thân phận Lý Chiêu Đệ của cô ta sao?”

Bạch Dương lật mặt khinh thường: “Cái gì vậy chứ. Cô ta cảm thấy tôi sẽ đe dọa thân phận Cố Mạn Tình của cô ta vì tôi biết thân phận của cô ta là giả. Cô ta sợ tôi vạch trần thân phận Cố Mạn Tình giả của cô ta.”

“Nhưng như vậy cũng không đúng. Nếu vì sợ bị cô vạch trần mà đánh lén cô thì hẳn là phải thẳng tay đánh chết cô luôn mới đúng. Dù sao thì cũng chỉ có người chết mới không nói được ra. Hơn nữa lại không chỉ có mỗi mình cô biết được sự thật rằng cô ta không phải Cố Mạn Tình mà. Tôi cũng biết, cô ta cũng có thể ra tay với tôi mới đúng chứ.” Trình Minh Viễn trầm ngâm nói.

Bạch Dương đặt tay lên tay vịn gõ nhẹ hai cái: “Vấn đề này thì hỏi thẳng cô ta đi.”

Cô quay đầu nhìn về phía Lý Chiêu Đệ: “Lý Chiêu Đệ, cô đánh lén tôi có phải vì sợ tôi nói ra sự thật rằng cô không phải Cố Mạn Tình không? Hơn nữa vì sao cô còn muốn hủy đi nốt ruồi đỏ của tôi? Tôi khuyên cô tốt nhất nên thành thật một chút, có lẽ tôi còn có thể xem xét việc cô thành thật mà nương tay với cô.”

Cố Mạn Tình cụp mắt che giấu u ám trong đáy mắt.

Sau một lát, cô ta đột nhiên ngẩng đầu, dáng vẻ bất chấp tất cả cười lạnh: “Đúng, tôi sợ cô sẽ nói ra sự thật rằng tôi không phải là Cố Mạn Tình nên mới ra tay với cô đấy”

Bình Luận (0)
Comment