Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1136

Chương 1136

“Vâng.” Giám đốc bộ phận đáp một tiếng, tiếp tục trình bày.

Chỉ là những người khác trong phòng họp đều không nghe vào được nữa, âm thầm không ngừng đưa ánh mắt, ngọn lửa buôn chuyện trong mắt gần như sắp trào ra.

Bọn họ đều rất tò mò, người ở đầu dây bên kia rốt cuộc là ai, vậy mà khiến Sếp Phó vừa rồi trở nên dịu dàng như vậy.

Phải biết, sự dịu dàng của Sếp Phó, trước kia đều chỉ dành cho cô hai đã ngồi tù của nhà họ Cố, nhưng sau khi giải trừ hôn ước với cô hai đó thì bọn họ cũng không nhìn thấy bất kỳ biểu cảm dịu dàng nào trên mặt Sếp Phó nữa.

Nhưng bây giờ sự dịu dàng đó lại xuất hiện rồi, lẽ nào điều này có nghĩa Sếp Phó lại có niềm vui mới rồi?

Chậc chậc, tốc độ đủ nhanh.

Đối diện với ánh mắt trêu chọc của mọi người, Phó Kình Hiên biết bọn họ đang nghĩ cái gì, trong lòng không những không †ức giận, ngược lại rất vui lòng để bọn họ hiểu lầm.

“Được rồi, nghiêm túc nghe trình bày đi.”

Đợi sau khi những người này lắm chuyện một lúc, Phó Kình Hiên gõ xuống bàn nhắc nhở.

Anh còn muốn họp xong cho nhanh để tới bệnh viện gặp Bạch Dương.

Anh hy vọng, khi mắt cô hoàn toàn khôi phục, người đầu tiên cô nhìn thấy là anh!

Nghe thấy lời cảnh cáo của Phó Kình Hiên, mọi người như ngồi trên thảm đinh, lập tức thu lại suy nghĩ linh tinh trong lòng, trở nên nghiêm túc.

Bệnh viện Đệ Nhất.

Dì Trương cất điện thoại đi, lần nữa quay lại bên ngoài phòng chụp CT, ngồi ở băng ghế ở một bên, đợi Bạch Dương đi ra.

Đợi khoảng nửa tiếng, Bạch Dương và Lâm Diệc Hàng một trước một sau từ bên trong đi ra.

Dì Trương lập tức đứng dậy đi tới: “Cô Bạch.”

“Dì Trương.’ Bạch Dương đáp một câu.

Dì Trương nhìn sang Lâm Diệc Hàng: “Bác sĩ Lâm, cô Bạch như nào rồi?”

“Máu tụ đã hoàn toàn biến mất rồi, sớm nhất ngày mai, mắt của cô ấy có thể khôi phục hoàn toàn, hôm nay chắc cũng sẽ từ †ừ nhìn rõ một vài thứ.” Hai tay của Lâm Diệc Hàng xỏ vào trong túi áo blouse nói.

Dì Trương cực kỳ vui vẻ: “Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

“Được rồi, đến khoa mắt trước, xem thử †ình trạng của nhãn cầu.” Lâm Diệc Hàng lại nói.

Bạch Dương ừ một tiếng: “Được.”

Dì Trương đỡ cô, đi theo đằng sau Lâm Diệc Hàng, lại đi tới khoa mắt.

Sau một phen kiểm tra thì đã sắp tới trưa.

Bạch Dương cầm thuốc mà phòng thuốc kê, chuẩn bị trở về.

Mà dì Trương ở bên cạnh lại không ngừng nhìn điện thoại, trên mặt tràn ngập vẻ lo lắng.

Cậu cả đang làm gì vậy, đã lâu như vậy rồi, sao còn chưa tới?

Còn không tới thì cô Bạch sẽ đi mất!

“Dì Trương? Dì Trương?” Bạch Dương đang đợi dì Trương đỡ cô, kết quả dì Trương đột nhiên giống như không ở đây nữa, khiến trong lòng Bạch Dương trở nên phát hoảng.

Cô không nhìn rõ thứ gì, nếu như dì Trương không ở đây, cô không biết phải làm sao.

Bình Luận (0)
Comment