Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1269

Chương 1269

Không có cách nào khác, anh ta đành phải đi hỏi cô thôi.

“Là đối thủ của Triết bắt tôi đi, Phó Kình Hiên là vì cứu tôi, cho nên anh ấy với tôi mới cùng nhau rơi xuống vực.” Bạch Dương nghiêng người nhường chỗ cho anh ta, trả lời ngắn gọn.

Trình Minh Viễn đi vào trong nhà: “Đối thủ của Lương Triết hả, là ai vậy?”

“Chỉ là một nhân vật nhỏ mà thôi, không nói cũng không sao.” Bạch Dương lắc đầu, hiển nhiên không muốn nói thêm.

Trình Minh Viễn nhún nhún vai: “Được rồi, nhưng mà cô thật sự không bị thương đó chứ?”

Phó Kình Hiên bị thương phải nhập viện, cô cũng bị rơi xuống vách núi, khả năng bị thương chắc chắn rất nghiêm trọng.

Nhưng mà Bạch Dương lại lắc đầu: “Thật sự không có mà, cả quá trình Phó Kình Hiên đều bảo vệ tôi, cùng lắm thì tôi chỉ bị trầy da, bây giờ đã khỏe rồi, người bị nặng mới là Phó Kình Hiên đó.”

“Cô không bị thương là được rồi.” Sau khi Trình Minh Viễn xác định cô thật sự không bị gì thì mới nhẹ nhàng thở một hơi, nhận lấy ly nước cô đưa tới, uống một hớp rồi nói: “Còn Kình Hiên thì tôi đã hỏi Lâm Diệc Hàng rồi, vết thương của cậu ấy không nặng, nghiêm trọng nhất chính là cánh tay, tỉnh dưỡng mấy tháng thì chắc cũng không có chuyện gì.”

“Tôi biết rồi.” Bạch Dương ngồi xuống đối diện anh ta, thở dài: “Nhưng mà dù sao thì anh ấy cũng là vì cứu tôi cho nên mới bị thương như thế, trong lòng tôi cảm thấy rất áy náy.”

Trình Minh Viễn nhìn cô: “Chuyện này thì có là bao đâu chứ, chỉ cần trả ơn cứu mạng cho cậu ấy là được rồi, về phần trả ơn như thế nào thì sau này hãy nói, dù sao thì mấy cái chuyện trả ơn cũng không phải là nói trả liền có thể trả.”

Bạch Dương mỉm cười: “Anh nói cũng đúng.”

Phó Kình Hiên đối với cô là ơn cứu mạng, ân tình lớn như thế, nếu không thì để cô chăm sóc anh cho đến khi anh khôi phục, vậy thì coi như đã trả ơn rồi.

Sự chăm sóc của cô còn lâu mới đủ nữa kìa.

Cho nên, muốn trả ơn cứu mạng của Phó Kình Hiên thì phải bắt đầu từ những khía cạnh khác, về phần khía cạnh nào thì bây giờ cô vẫn còn chưa có suy nghĩ, chỉ có thể chờ sau này Phó Kình Hiên cần giúp đỡ, cô mới có cơ hội báo đáp.

“Được rồi, không nói những chuyện này nữa, anh đến đây tìm tôi có chuyện gì không?” Bạch Dương bưng ly nước của mình lên uống một ngụm rồi hỏi.

Trình Minh Viễn dựa lưng vào ghế sofa: “Không có chuyện gì đâu, chỉ là nghe nói cô bị rơi xuống núi cho nên mới đến thăm cô thôi, hỏi thăm tình huống của cô.”

Mặc dù Kình Hiên cũng đã nói là cô không có vấn đề gì, nhưng mà anh ta không tận mắt nhìn thấy cô thì vẫn không thể yên lòng, cho nên anh đã cúp điện thoại rồi chạy đến đây trong vẻ âm trầm của Kình Hiên.

“Là vậy à.” Bạch Dương chỉ nhẹ gật đầu, khẽ mỉm cười: “Cảm ơn sự quan tâm của anh, tôi khỏe lắm.”

“Cái này thì có gì mà cảm ơn chứ.” Trình Minh Viễn khoác khoác tay, sau đó lại nghĩ đến cái gì đó, người hơi nghiêng về phía cô, nở một nụ cười thần bí: “À đúng rồi, nói cho cô nghe một tin tức tốt.”

“Tin tức tốt gì vậy?” Bạch Dương hứng thú nhướng mày.

Trình Minh Viễn hơi híp mắt lại: “Lần này tôi đến thủ đô tham gia một cuộc họp, sau đó nghe nói là cấp trên đang chuẩn bị tiến hành kiểm tra ngẫu nhiên mười xí nghiệp †rong cả nước.”

Bình Luận (0)
Comment