Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1295

Chương 1295

Lục Khởi nghe thấy là canh nấu cho Phó Kình Hiên, lập tức bĩu môi: “Còn nấu canh cho anh ta.”

“Anh ấy bị thương, nấu canh cho anh ấy không đúng sao?” Bạch Dương lườm anh ta.

Lục Khởi dựa ra sau, hai tay để sau đầu, lười biếng trả lời: “Cũng không phải, anh đang ghen tị, dù sao từ trước đến nay em chưa từng nấu canh cho anh.”

“Phó Kình Hiên bị thương, anh có bị thương không?” Bạch Dương không vui nói: ‘Nếu như anh bị thương, em cũng sẽ đi thăm anh, cũng sẽ nấu một ít canh đến hỏi thăm anh”

“Haha, cái này thì bỏ đi, anh vẫn khỏe mạnh thì tốt hơn.” Lục Khởi cười haha nói.

Bạch Dương đứng dậy rót nước cho anh ta: “Vậy mới đúng.”

Lục Khởi bỏ hai tay ở sau đầu xuống, cầm cốc nước uống mấy ngụm: “Đúng rồi, có phải lát nữa tan làm em còn phải đi đến bệnh viện thăm Phó Kình Hiên không, đưa cái này qua cho anh ta? Nếu như phải đi, anh bảo dì giúp việc ở nhà nấu cơm muộn một chút.”

“Không.” Bạch Dương lắc đầu, đáy mắt lóe lên một tia phức tạp: “Em không cần đưa cho anh ấy nữa, anh ấy đã xuất viện rồi, hơn nữa anh ấy nói, không cần em tiếp tục chăm sóc anh ấy.”

“Tốt quá.” Mắt Lục Khởi lóe lên, vỗ tay: “Không cần em chăm sóc, em cũng thoải mái hơn.”

“Cái này không giống.” Bạch Dương cau mày: ‘Nếu như anh ấy khỏe rồi, không cần em chăm sóc nữa, em chắc chắn có thể cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng anh ấy vẫn chưa khỏi…

Nghe thấy câu này, Lục Khởi đột nhiên nhận ra điều gì đó, xoa cằm, sắc mặt cổ quái nói: “Cái này không đúng nha, cái này không giống Phó Kình Hiên.”

“Hả?” Bạch Dương nghi hoặc nhìn anh ta.

Lục Khởi nói: “Bảo bối, em nghĩ đi, Phó Kình Hiên có tình cảm với em, còn liên mồm nói muốn theo đuổi lại em, nên em chăm sóc anh ta, anh ta mong còn chả được, tại sao anh ta có thể không cần em chăm sóc.”

“Nhưng đây là sự thật.” Bạch Dương nhìn hộp giữ nhiệt nói.

Không chỉ không cần cô chăm sóc, ngay cả canh cũng trả lại.

Lục Khởi gật đầu: “Nên anh mới nói là không đúng, anh nghĩ, Phó Kình Hiên chắc chắn có ý định gì đó, nếu không không thể nào giải thích được, trừ khi anh ta uống nhầm thuốc.”

“Anh mới uống nhầm thuốc ấy, đừng có mà nói linh tỉnh.’ Bạch Dương lườm anh ta.

Lục Khởi vội vàng nói: “Anh không nói linh tinh, dáng vẻ này của Phó Kình Hiên, không giống uống nhầm thuốc sao, nếu không †ại sao không để em chăm sóc, nên không phải uống nhầm thuốc, thì chính là anh ta đang lạt mềm buộc chặt.”

“Lạt mềm buộc chặt?” Bạch Dương nhướng mày.

Lục Khởi ừ hai tiếng: ‘Đúng vậy, em nghĩ xem, bảo bối, từ trước đến nay, anh ta đuổi theo phía sau em, em đều không đáp lại anh ta., nên anh ta thay đổi chủ ý tìm đường khác, lạnh nhạt với em một chút, sau đó em sẽ bắt đầu không quen với sự lạnh nhạt của anh ta, đối với anh ta…”

“Đủ rồi, đừng đoán mò nữa” Bạch Dương bất lực đỡ trán: “Anh cảm thấy cái này có khả năng sao? Trước tiên không nói Phó Kình Hiên không giống người biết làm loại chuyện này, hơn nữa anh cảm thấy, em sẽ không quen với sự lạnh nhạt của anh ấy sao? Sáu năm chịu đựng sự lạnh nhạt đều vô ích rồi sao?”

“Cái này…” Khóe miệng Lục Khởi giật giật, tạm thời không thể nói lại được.

Bạch Dương thở dài: “Bỏ đi, không nói đến những chuyện này nữa, đợi ngày mai em đi hỏi anh ấy là biết.”

Nói xong, cô nhìn thời gian: “Đi thôi, đi siêu thị với em trước, mua cho bác ít đồ, sau đó đi đến nhà anh.”

“Được, đi thôi.” Lục Khởi đứng dậy.

Bạch Dương tắt máy tính, cầm túi đeo lên vai, sau đó đứng dậy đi cùng anh ta ra khỏi phòng làm việc.

Bình Luận (0)
Comment