Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1311

Chương 1311

“Cho nên em rất vui vẻ.” Bạch Dương ngẩng đầu nhìn anh: “Ba mẹ coi em như con gái ruột, nếu như em bởi vì biết mình không phải con ruột của bọn họ đã gạt bỏ ba mẹ, vậy em không xứng làm người.”

Lục Khởi cũng ngồi xuống: “Em có thể nghĩ như vậy là đúng rồi, em không biết đâu, tối hôm qua anh lo lắng cho em lắm đấy, còn có mẹ anh nữa, bà một đêm không ngủ, dù sao cũng chính mẹ nói cho em biết thân phận thật sự của em, nếu em không ngộ ra, thì trong lòng bà ấy nhất định sẽ rất áy náy, sẽ luôn luôn suy nghĩa rằng có phải bà đã làm sai hay không.”

“Xin lỗi A Khởi, để anh và bác lo lắng rồi, lát nữa em sẽ gọi điện thoại cho bác.” Bạch Quyên rót cho mình một ly nước, cuối cùng ngại ngùng nói.

“Được.” Lục Khởi gật đầu, sau đó nghĩ tới cái gì đó, nhét đồ chơi nhồi bông vào lòng cô: “Cái này cho em.”

“Anh cho em cái này làm gì?” Bạch Dương cúi đầu nhìn con gấu bông nhỏ đáng yêu trong ngực, khó hiểu hỏi.

Lục Khởi gãi gãi đầu: “Anh lo lắng em không tỉnh táo được, thế nên muốn mua chút gì đó để an ủi em. Cơ mà anh cảm thấy mua cái gì cũng không thích hợp, cho nên cuối cùng đã chọn con gấu bông này, em đừng chê nhé.”

Bạch Dương bật cười: ‘Sao em lại chê chứ, em rất thích, cám ơn anh.”

Ngay cả khi cô không thích loại đồ chơi này.

Thì đối với lòng tốt của người khác, cô không bao giờ phụ lòng.

Nghe Bạch Dương thích, Lục Khởi nhếch miệng nở nụ cười: “Đúng rồi bảo bối, em ăn sáng chưa?”

Bạch Dương lắc đầu: “Chưa ăn.”

“Vậy anh đi mua, em ở nhà chờ anh.” Lục Khởi nói xong nhanh chóng đứng lên.

Bạch Dương khẽ gật đầu: “Được, anh đi đi, em cũng đang muốn tắm rửa đắp mặt nạn mắt.

Ngay cả khi cô không nhìn vào gương, thì cô cũng biết đôi mắt của mình chắc chắn rất đỏ còn sưng nữa.

Bởi vì lúc mới mở cửa, khi Lục Khởi nhìn thấy cô rõ ràng vô cùng hoảng sợ, chỉ là không nói rõ mà thôi.

Lục Khởi đi rồi, Bạch Đi vào phòng ngủ tắm rửa.

Chờ cô vừa tắm rửa xong, Lục Khởi đã mua xong bữa sáng trở về.

Ăn xong bữa sáng, hai người cùng nhau ra ngoài, tách ra ngoài tiểu khu, một người lái xe về nhà họ Lục, một người lái xe tới Thiên Thịnh.

Đợi đến khi hai chiếc xe đều biến mất không nhìn thấy nữa, một bóng người từ chỗ tối đi ra, trong tay cầm một chiếc điện thoại dường như đang nói cái gì đó vào đầu dây bên kia.

Tập đoàn Phó thị, trợ lý Trương gật đầu: “Tôi biết rồi, anh về trước đi. “

Dứt lời, anh đặt điện thoại xuống, gõ cửa văn phòng tổng giám đốc.

“Vào đi.” Bên trong cửa truyền đến thanh âm có chút đè nén của Phó Kình Hiên.

Trợ lý Trương đẩy cửa đi vào, nhìn thấy Phó Kình Hiên ngồi sau bàn làm việc, ánh mắt hơi nhắm lại đang tựa vào tựa lưng ghế, một tay vuốt ngực, cau mày có vẻ rất khó chịu.

Thấy tình cảnh này, trợ lý Trương căng thẳng bước nhanh qua đó: “Tổng giám đốc, anh làm sao vậy?”

Phó Kình Hiên mở mắt ra, lấy tay từ trong ngực xuống, khoát tay xuống: “Tôi không sao.

Bình Luận (0)
Comment