Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1370

Chương 1370

Sau đó bà ta mới kịp nhận ra mình đã làm những gì?

Không ngờ bà ta lại quên mất đây là tiệc mừng thọ bà cụ rồi làm trò cười trước toàn thể khách khứa.

Chắc bọn họ đang thầm chế nhạo bà ta ngu ngốc, thích làm trò hề đây!

Vu Y Cơ xấu hổ cúi đầu, cả mặt và tai đều đỏ bừng. Bà ta cảm thấy xấu hổ chết đi được.

Rõ ràng trước khi xuất hiện, bà ta đã tự nhủ với lòng mình rằng đêm nay phải thể hiện thật tốt chứ đừng gây chuyện.

Bởi vì lúc trước, Vu Y Cơ không hiểu quy tắc hào môn nên đã mắc lỗi và khiến người khác chê cười không ít lần.

Vu Y Cơ tự nhận thức được rằng trong suốt bao năm gả vào nhà họ Phó, bà ta đã khiến gia đình mất mặt rất nhiều lần. Vậy nên lần này bà ta muốn thể hiện thật tốt để những người đó ngưỡng mộ, để bọn họ biết, bà ta cũng là một quý phụ hào môn tao nhã.

Nhưng khi vừa nhìn thấy Bạch Dương, đầu óc bà ta liền trống rỗng, gì mà tao nhã với biểu hiện, gì mà yến tiệc chứ. Bà ta chỉ biết hẳng về phía xông thẳng về phía Bạch Dương, không ngờ lại khiến nhà họ Phó mất mặt thêm lần nữa.

Nghĩ tới đây, Vu Y Cơ liền tức giận, chỉ hận không thể tự cho mình một tát.

Bà ta hận mình không biết kìm nén. Chỉ cần đợi đến khi bữa tiệc kết thúc, hoặc đợi Bạch Dương ở một mình rồi tới xử lý cô †a là được mà. Sao cứ phải gấp gáp như thế……

“Mẹ, con xin lỗi, con sai rồi, con….”

Bà cụ giơ tay ngắt lời bà ta: “Người cô cần phải xin lỗi không phải là tôi mà là Dương Dương, ai bảo cô đi gây sự với Dương Dương?”

Bà cụ sâm mặt, ngữ khí mang chút uy hiếp: “Mau xin lỗi Dương Dương!”

“Xin lỗi cô ta?” Vu Y Cơ khó tin chỉ thẳng vào mặt Bạch Dương.

Bạch Dương không thèm nhìn bà ta, cô quay đầu sang chỗ khác.

Trình Minh Viễn xoay chiếc đồng hồ trên tay, nhàn nhạt nói: ‘Bác Phó, bây giờ Bạch Dương không phải là cô con dâu mà bác có thể vô duyên vô cớ bắt nạt như khi trước nữa, hiện giờ cô ấy chẳng còn chút quan hệ gì với nhà họ Phó hết. Ngược lại, cô ấy còn là khách do nhà họ Phó mời tới.

Thế mà lại bị chủ nhà nhục mạ như thế.

Chẳng lẽ bác không nên xin lỗi hay sao?

Hay lễ nghi và gia giáo của nhà họ Phó vốn là như thế?”

“Đương nhiên là không.” Phó Kình Hiên khẽ trả lời, sau đó anh nhìn Bạch Dương: “Lễ nghỉ và gia giáo của nhà họ Phó chúng tôi không phải như thế.”

“Cô đã nghe thấy chưa hả? Xin lỗi đi!” Bà cụ gõ mạnh cây nạng xuống, chờ Vu Y Cơ thực hiện.

Từ trước đến nay, Vu Y Cơ luôn sợ bà cụ.

Lần này bà cụ mắng khiến cả người bà ta run bần bật. Vu Y Cơ không tình nguyện nhìn về phía Bạch Dương rồi vứt một câu: “Xin lỗi!”

Bạch Dương khẽ bật móng tay, giọng điệu lạnh nhạt: “Nếu Phó phu nhân không muốn xin lỗi thì thôi đừng xin lỗi. Lời xin lỗi không chút thành ý thế này, nếu người khác không rõ tình tình thì có khi còn tưởng tôi đè đầu bà hoặc kề dao vào cổ bà ép bà xin lỗi đấy. Tôi không dám nhận lời xin lỗi kiểu này đâu. Lỡ như bị bà ghi hận thì sau này lại gây rắc rối cho tôi mất.”

“Cô… Vu Y Cơ tái mặt vì bị nói trúng tim đen. Sự xấu hổ chuyển hoá thành lửa giận.

Bình Luận (0)
Comment