Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1394

Chương 1394

Lắc ly rượu vang đỏ trong tay, Lục Khởi nhìn cô gái bên cạnh đang cụp mắt, tâm trạng hơi ủ dột, anh ta hỏi han quan tâm: “Sao thế? Không vui à? Nãy giờ nói với em bao nhiêu mà em chẳng đáp lời.”

“Đúng là hơi bất ổn.” Bạch Dương chạm ly với anh ta, sau đó ngửa đầu uống một ngụm rượu vang.

Lục Khởi xoay người lại, dựa hai cánh tay lên thành lan can: “Tóm lại là làm sao?”

Bạch Dương nhìn bên ngoài: “Cũng không sao, chỉ cảm thấy trên thế giới này, tình cảm là thứ quá khó tin.”

Nghe thấy vậy, động tác uống rượu của Lục Khởi khựng lại: “Em nói chuyện tình cảm á?”

“Ừ” Bạch Dương gật đầu: “Trước đây em đã từng nói với anh rồi còn gì. Phó Kình Hiên bảo sẽ buông tha cho em, nhưng đến tối nay anh ta lại lật lọng, bảo sẽ đợi em.

Cho nên A Khởi, anh không thấy tình cảm của anh ta có hơi hài hước quá sao?”

Nói từ bỏ là từ bỏ, nói lật lọng là lật lọng ngay được.

Rốt cuộc coi cô là gì?

Lục Khởi siết ly rượu, nụ cười trên gương mặt hơi gượng gạo: “Rất hài hước đấy. Thế còn em thì sao? Em nghĩ thế nào?”

“Em?”

“Phải. Em có đồng ý gì với anh ta không?”

Bạch Dương lại uống thêm một ngụm: “Đời nào em đồng ý với anh ta. Em có yêu anh †a đâu. Em chỉ cảm thấy tức giận, có cảm giác bị trêu đùa.”

“Hay quá!” Lục Khởi bỗng thở phào nhẹ nhõm.

Cô vẫn chưa ý thức được sự thật rằng mình đã yêu lại Phó Kình Hiên từ đầu.

Anh ta chỉ sợ cô sẽ phát hiện ra điều này trong lúc không hề hay biết.

Đến lúc đó, anh ta lại đánh mất cơ hội lần nữa.

“Hay quá?” Nghe thấy Lục Khởi nói thế, Bạch Dương cũng quay người lại, nhìn anh †a với vẻ quái lạ: “Anh nói em bị trêu đùa là hay cơ đấy?”

Lục Khởi lắc đầu xua tay lia lịa: ‘Không hề, không hề. Cục cưng, anh không có ý đó.

Anh đang bảo là, em không đồng ý với Phó Kình Hiên thì hay quá.”

“Thật đấy?” Bạch Dương liếc xéo anh ta.

“Thật.” Lục Khởi giơ ba ngón tay lên thề.

Bạch Dương bĩu môi: “Thôi được, em tạm †in anh, nhưng em vẫn cảm thấy anh thốt lên câu hay quá là có ý khác.”

“Làm gì có.” Lục Khởi chột dạ nhìn đi chỗ khác: “Ngoài vui mừng vì em không đồng ý với Phó Kình Hiên ra, anh còn có ý gì khác được? Cho nên cưng đừng nghĩ quá lên nữa.

Anh ta ngửa đầu uống một ngụm lớn.

Bạch Dương cũng cảm thấy có thể là mình đã đa nghi nên bèn cụp mắt lại, cúi đầu nhìn ly rượu của mình, không biết đang nghĩ ngợi gì.

Vài giây trôi qua, cô khẽ nhếch bờ môi đỏ mọng: “A Khởi, Phó Kình Hiên nói, trước đây anh ta đột ngột buông tay là có nguyên do. Anh nghĩ xem, là nguyên do gì nhỉ?”

Lục Khởi đặt ly rượu cạn sang bên cạnh: “Anh biết thế nào được. Có khi anh ta nói bừa cũng nên.”

Bình Luận (0)
Comment