Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1396

Chương 1396

“Nếu cô Bạch muốn tìm cụ bà, tôi có thể đưa cô tới đó.” Trợ lý Trương nói.

Bạch Dương gật đầu: “Vậy thì cảm phiền anh”

“Không có gì. Xin mời!” Anh ta làm động tác mời.

Bạch Dương theo sau anh ta, bước ngược lại hướng Lục Khởi vừa đi khỏi.

Lúc này, bà cụ đang cùng Phó Kình Hiên uống trà ở một đình nghỉ mát.

Bà cụ nhìn đứa cháu nội xuất sắc trước mặt mình: “Trước đây Vu Y Cơ suýt làm Dương Dương nó ngã. Sau khi cháu cứu được Dương Dương, cháu đã thấy con bé lo lắng cho cháu rồi chứ?”

Nghe thấy vậy, Phó Kình Hiên đặt tách trà xuống, vẻ mặt trở nên hiền hòa hơn: “Vâng, cháu có thấy ạ.”

“Bây giờ Dương Dương nó lại rung động với cháu nữa rồi.” Bà cụ vuốt ve đầu rồng trên cây ba toong và nói: “Lâu nay, bà cứ tưởng là sau khi từ bỏ hẳn, Dương Dương sẽ không bao giờ rung động lại với cháu nữa, nhưng không ngờ là bà đã lầm. Nhưng điều khiến bà tò mò là, rốt cuộc làm thế nào mà Dương Dương nó lại rung động với cháu lần nữa nhỉ? Ắt hẳn trong chuyện này đã có tình tiết gì mà bà lão này không biết phải không? Tháng trước lúc bà gặp Dương Dương, nó còn ghét cháu lắm cơ mà. Thế mà giờ đã rung động được ngay.

Nếu như bảo không có gì xảy ra thì bà đây không tin đâu.”

“Bà tinh mắt quá.” Phó Kình Hiên nâng ấm trà lên, châm thêm trà cho bà cụ: “Đúng là tháng này có một vài chuyện đã xảy ra với cháu và Bạch Dương. Còn là chuyện gì thì cháu không có ý định kể với bà đâu. Cháu muốn coi nó là một bí mật và chôn chặt mãi mãi. Bà chỉ cần biết là Bạch Dương đã rung động lại với cháu là được rồi.”

“Cũng thần bí đấy.’ Bà cụ nâng tách trà anh vừa rót lên, nhấp một ngụm: “Cháu đã nói vậy thì bà lão này cũng không hỏi nữa.

Nhưng có một điều bà muốn biết, bây giờ Dương Dương vẫn chưa nhận ra là nó đã rung động lại với cháu, lúc đó bà định gợi ý nhưng cháu lại ngăn cản. Bà muốn biết là Vì sao?”

“Vì vẫn chưa đến lúc ạ” Phó Kình Hiên dựa ra phía sau: “Hiện tại Bạch Dương vẫn chưa nhận ra tình cảm cô ấy dành cho cháu. Nếu chúng ta gợi ý thẳng thừng, chưa chắc cô ấy đã đón nhận, có khi còn khiến cô ấy thấy phản cảm và cự tuyệt.

Nên cháu nghĩ là cứ để cô ấy tự mình phát hiện ra và đón nhận sự thật cô ấy rung động với cháu một cách tự nhiên.”

Người khác nói cho Bạch Dương biết thì khác nào đốt cháy giai đoạn.

Thậm chí, vì không thể nào chấp nhận được mà cô sẽ có hành động trốn chạy, né tránh anh.

Cho nên cách tốt nhất là để tự Bạch Dương nghĩ thông suốt những điều này, như vậy thì khả năng cô chấp nhận anh một lần nữa cũng cao hơn hẳn.

Bà cụ hiểu ra, gật đầu: “Cháu nói cũng có lý. Thôi vậy. Cháu đã quyết định như thế rồi thì cứ theo suy nghĩ của mình mà làm.

Nhưng bà vẫn mong cháu mau chóng cưới được Bạch Dương về. Còn phía Vu Y Cơ, cháu không cần bận lòng. Bà sẽ đe nẹt cô †a, không để cô ta gây chuyện đâu.”

Nhắc đến Vu Y Cơ, gương mặt già nua của bà cụ lại trở nên trâm mặc hơn.

Nếu không phải do người đàn bà này có công nuôi dưỡng Kình Hiên, lại là mẹ ruột của Kình Duy thì bà cụ đã tống cổ bà ta ra khỏi nhà họ Phó từ lâu rồi.

Suốt ngày không làm được gì nên hồn, chỉ giỏi gây họa thôi.

“Vâng, thưa bà. Bên phía mẹ xin nhờ cả vào bà đấy ạ.” Phó Kình Hiên đứng dậy, cúi chào bà cụ.

Bà cụ phẩy tay, ra hiệu cho anh ngồi xuống, đang định nói gì đó thì thấy trợ lý Trương dẫn Bạch Dương tới.

Bình Luận (0)
Comment