Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1425

Chương 1425

Cô đã yêu anh, chỉ là chính cô vẫn chưa nhận ra mà thôi.

Vì vậy tiếp theo, anh chỉ cần chậm rãi dẫn dắt để cô nhận ra tình cảm chân thật trong lòng mình, sau đó chấp nhận tình cảm đó là được.

Bạch Dương không biết trong lòng Phó Kình Hiên đang nghĩ gì. Nghe thấy anh nói có thể chuẩn bị hôn lễ, khóe miệng cô run rẩy: “Hình như anh rất tự tin rằng tôi sẽ yêu anh nhỉ”

“Tất nhiên, bởi vì em cho tôi lòng tin.” Phó Kình Hiên nhìn cô, nói đầy ẩn ý.

Bạch Dương nhíu mày: “Là sao?”

Phó Kình Hiên mỉm cười, lái sang chuyện khác: “Ngủ một lát đi. Tôi thấy em hơi mệt rồi đấy, đợi lát nữa đến Vịnh Tiên Thủy tôi sẽ gọi em.”

“Không cần, tôi không buồn ngủ.” Bạch Dương lắc đầu.

Nhưng mà ngay sau đó, cô đã tự vả mặt mình.

Trong hơn một phút chờ đèn xanh, cô dựa vào cửa xe, cơn buồn ngủ mãnh liệt ập tới, khiến mí mắt cô trở nên nặng trĩu, không ngừng bị kéo xuống.

Đến cuối cùng, mí mắt ngày càng nặng, cô thật sự không kiên trì nổi nữa, nhắm mắt ngủ thiếp đi.

Phó Kình Hiên nhìn đầu cô lắc lư khe khẽ †heo thân xe, trong mắt ngập tràn ý cười yêu chiều.

“Thật là. Cần gì phải cứng miệng thế chứ?

Thành thật một chút không tốt à?” Phó Kình Hiên đưa tay, khẽ vuốt ve gương mặt cô rồi thì thầm.

Dường như Bạch Dương bị anh vuốt ve có chút khó chịu, không khỏi nhíu mày ‘hừ’ hai tiếng.

Phó Kình Hiên cũng không đánh thức cô, anh thu tay lại: “Ngủ đi.”

Cô thật sự mệt mỏi rồi.

Ban ngày đã bận rộn cả ngày ở Thiên Thịnh, buổi tối lại phải đi tham gia bữa tiệc, còn uống không ít rượu. Cuối cùng lại bị chuyện Cố Tử Yên nhảy lầu tự sát kích thích khiến thần kinh căng thẳng.

Nói tóm lại, hôm nay không hề bình yên, cho nên cô mệt là phải.

Ngay cả chính anh, lúc này ít nhiều cũng cảm thấy có chút mệt mỏi.

Phó Kình Hiên xoa huyệt thái dương, dặn dò một câu với trợ lý Trương ở ghế lái: “Lái nhanh một chút!”

“Vâng.’ Trợ lý Trương đáp lại, sau đó tăng tốc.

Chẳng mấy chốc đã đến Vịnh Tiên Thủy.

Trợ lý Trương dừng xe dưới lầu, cởi dây an †oàn, đi ra ghế sau rồi mở cửa hàng sau ra.

Phó Kình Hiên đang cúi người đeo giày cho Bạch Dương.

Trợ lý đứng bên ngoài xe: “Tổng giám đốc Phó, có cần đánh thức cô Bạch dậy không?”

“Không cần.” Phó Kình Hiên khẽ lắc đầu, ánh mắt đặt lên gương mặt điềm tĩnh của Bạch Dương.

Khuôn mặt say ngủ xinh đẹp như vậy, sao anh nỡ đánh thức cô chứ?

“Cậu tới bế cô ấy đi.” Phó Kình Hiên đeo giày cho Bạch Dương xong, quay đầu nhìn trợ lý Trương.

Anh ta ngạc nhiên chỉ vào mình: “Tôi á?”

“Không thì ai nữa?” Phó Kình Hiên giơ cánh †ay trái đang treo của mình.

Bình Luận (0)
Comment