Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1449

Chương 1449

Bạch Dương đứng lên: “Chuyện vừa rồi thật sự rất cảm ơn anh.”

Lúc ấy cô đang lên xe, chỉ nghe thấy phía sau có tiếng xe, cũng không quay đầu xem chiếc xe kia thế nào.

Bởi vì cô cho rằng chỉ là chiếc xe đi ngang qua thôi.

Lại không ngờ tới đó lại là một chiếc xe nguy hiểm cướp mạng người.

Mà nếu không phải lúc ấy anh phản ứng kịp thời rồi kéo cô lại phía sau thì sợ rằng cô thật sự bị Cố Tử Yên tông bay ra ngoài.

“Em không cần cảm ơn tôi. Trong tình huống đó, dù là ai cũng sẽ giúp thôi.

Huống hồ chỉ tôi yêu em, làm sao tôi có thể trơ mắt nhìn em xảy ra chuyện trước mặt tôi được.” Phó Kình Hiên nhìn Bạch Dương, vẻ mặt nghiêm túc nói.

Nếu như cô thật sự xảy ra chuyện trước mặt anh, chỉ sợ cả đời này anh cũng không thể nào tha thứ cho mình.

Bởi vì anh không cứu được cô.

Cho nên anh vẫn luôn rất vui mừng vì mình đã tiễn cô đến ven đường.

Nếu không, chỉ có một mình cô thì có lẽ bây giờ cô đã…

Tay Phó Kình Hiên chợt nắm chặt, không dám nghĩ thêm nữa.

Suy nghĩ này đã vượt ra khỏi phạm vi anh có thể tiếp nhận.

Như vậy thì tốt, chuyện như bây giờ là tốt rồi.

Nghe người đàn ông tỏ tình, tim Bạch Dương đập dồn dập, hơi hé miệng nói: “Cho dù là thế thì anh cũng không nên mạo hiểm tới cứu tôi. Anh không sợ anh cũng…”

“Tôi sợ em có chuyện hơn.” Phó Kình Hiên cắt ngang lời nói của cô.

Dù sao thì so với an nguy của mình, anh càng muốn để cô còn sống hơn.

Con ngươi Bạch Dương hơi co rụt lại, sau đó quay lưng đi, giơ tay lên lau đi giọt lệ ở khóe mắt chảy ra không biết là tâm trạng gì, giọng hơi nghẹn ngào nói: “Phó Kình Hiên, có ai từng nói rằng thật ra anh rất ngốc hay không? Vì cứu tôi mà anh tình nguyện đánh đổi mạng mình, như vậy có đáng giá hay không?”

“Người khác tôi không biết, nhưng đối với †ôi mà nói, đáng.” Phó Kình Hiên gật đầu rất nghiêm túc.

Bạch Dương cắn môi: “Anh đúng yêu đến não tàn rồi.”

Phó Kình Hiên cười khẽ: “Chỉ đành vậy thôi, đời này tôi đã thua trong tay em rồi, em nói xem tôi có thể làm sao nữa?”

Bạch Dương khẽ ngẩng đầu, hít một hơi rồi đ è xuống lời thỏa hiệp muốn nói ra trong lòng kia, xoay người lại nhìn anh: “Sau này đừng có xúc động như vậy nữa. Nếu như anh thật sự mất mạng vì tôi, anh cảm thấy †ôi có thể yên tâm được không? Cho nên Phó Kình Hiên, vì chính anh, cũng là vì…

tôi, anh hãy bảo trọng chính bản thân mình được không? Tôi không hy vọng lại nhìn thấy anh bị thương vì tôi nữa!”

Khựng lại một nhịp, cô nói thêm: “Nếu như lần này không bắt được Cố Tử Yên, sau này nếu muốn bắt cô ta sẽ rất khó khăn.

Không biết chừng lúc nào đấy cô ta sẽ nhảy ra đối phó với tôi, khi đó nhất định anh sẽ vì giúp tôi mà khiến bản thân rơi vào trong hoàn cảnh nguy hiểm. Cho nên Phó Kình Hiên, anh đừng nhúng tay vào nữa. Đây là ân oán giữa tôi và Cố Tử Yên, tôi không muốn khiến anh phải dính dáng vào.

Bình Luận (0)
Comment