Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1478

CHƯƠNG 1478

Nhìn thấy Bạch Dương gửi tin nhắn tới, vẻ mặt vô cảm của anh bỗng chốc nhiều thêm một nét dịu dàng, sau đó anh bấm mở Zalo xem nội dung.

Nhưng khi nhìn thấy tin nhắn không đầu không đuôi cô gửi tới, vẻ khó hiểu chợt thoáng hiện trong mắt, cuối cùng, anh dứt khoát gọi thẳng cho cô.

Bạch Dương vốn đang chờ Phó Kình Hiên nhắn lại, kết quả chờ tới điện thoại đột ngột đổ chuông. Cô sợ tới mức cả người run bắn, suýt nữa không cầm chắc di động.

“Alo?” Sau khi điều chỉnh lại trạng thái, Bạch Dương nghe máy, đặt di động bên tai.

Giọng nói trầm thấp chứa đựng sự quan †âm của Phó Kình Hiên vang lên: “Đã xảy ra chuyện gì thế?”

Bạch Dương cắn môi: “Cũng không tính là chuyện gì cả, là A Khởi.”

Cô kể sơ qua nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi với Lục Khởi cho anh nghe.

“Thế nên, anh nghĩ tôi làm thế có đúng không?” Ánh mắt Bạch Dương mờ mịt, hỏi lại.

Sau khi nghe xong, trên mặt Phó Kình Hiên nở nụ cười, như thể băng tuyết ngày đông †an chảy trở nên ấm áp: “Em làm rất đúng, nếu đã không thể đáp lại vậy nhất định phải làm thế. Nếu không, anh ta sẽ chỉ ngày càng lún sâu, cuối cùng trắng tay.”

“Tôi cũng nghĩ thế.” Nghe thấy anh tán thành với quan điểm của mình, gút mắc trong lòng Bạch Dương đã thoải mái hơn rất nhiều. Biểu cảm trên mặt cũng không còn mê mang nữa.

“Tôi rất vui.” Phó Kình Hiên lại nói.

Bạch Dương nghiêng đầu: “Anh vui gì chứ?”

“Tôi rất vui khi em đang băn khoăn lại chủ động tìm tôi tìm kiếm đáp án.” Phó Kình Hiên khẽ cười nói.

Ánh mắt Bạch Dương thoáng động: “Tôi cũng không tìm được ai nữa nên mới tìm anh. Vì thế cùng lắm anh chỉ là lốp xe dự phòng mà thôi.”

“Nhưng tôi vẫn rất vui.” Phó Kình Hiên nói.

Hơn nữa, rốt cuộc có phải là lốp xe dự phòng hay không.

Anh đại khái đã có thể đoán ra rồi.

“Được rồi, không nói những chuyện này nữa. Chân anh thế nào rồi?” Bạch Dương ngồi thẳng người, quan tâm hỏi.

Phó Kình Hiên cúi đầu nhìn mắt cá chân của mình: “Không còn đau như hôm qua, nhưng vẫn chưa thể đi lại được.”

“Không sao, mấy ngày nữa là có thể đi được rồi.” Nghe thấy anh đã đỡ đau hơn, Bạch Dương khẽ thở phào nhẹ nhõm.

Phó Kình Hiên mỉm cười: “Đúng thế, buổi chiều còn phải đến bệnh viện thay thuốc.”

“Khi nào vậy? Đến lúc đó tôi cũng qua đó.”

Bạch Dương vội hỏi.

“Em cũng qua đó à?”

“Ừ”” Cô gật đầu: “Tốt xấu gì anh vì tôi nên mới bị thế, sao tôi có thể làm ngơ chứ?

Cho nên tôi nhất định phải đi.”

Vẻ dịu dàng trên mặt Phó Kình Hiên như thể sắp nhỏ ra nước: “Được, buổi chiều tôi tới đón em.”

“Không cần, tự tôi đi được…”

“Cứ hẹn như vậy đi, đến lúc đó liên lạc qua điện thoại. Được rồi, chỗ tôi còn có chút việc, cúp máy trước nhé.”

Bình Luận (0)
Comment