Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1500

CHƯƠNG 1500

Hóa ra anh lo lắng cho sự an toàn này của côi Bạch Dương cảm thấy hơi dở khóc dở cười, chân mày nhíu chặt đã giãn ra, trả lời bằng giọng điệu buồn cười: “Anh yên tâm đi, bác gái không phải người như vậy đâu. Bà ấy rất sáng suốt, lần này tôi và A Khởi cãi nhau chủ yếu là lỗi của tôi, nhưng bác gái không những không trách tôi mà còn an ủi tôi nữa kìa”“

“Vậy à?” Phó Kình Hiên nheo mắt, vẫn thấy không yên tâm lắm.

Bạch Dương mở chìa khóa xe rồi khởi động máy, sau đó kẹp điện thoại di động trên vai, thắt dây an toàn: “Tất nhiên rồi, bác gái vừa an ủi tôi vừa kêu tôi đừng tự trách mình nữa.”

“Cho nên bà ấy không tới trách em?”

“Tất nhiên.”

“Vậy thì tốt.” Phó Kình Hiên gật đầu, trong lòng đã yên tâm.

Bạch Dương đặt điện thoại di động lên kệ, mở loa ngoài, sau đó khởi động xe hỏi: “Anh gọi điện tới là vì muốn hỏi tôi chuyện này thôi sao?”

“Ừ”” Phó Kình Hiên trả lời: “Tôi lo cho em.”

Bạch Dương liếc nhìn chiếc điện thoại một cái, khóe miệng khẽ cong lên: “Ai cần anh lo lắng chứ? Được rồi, tôi sắp lái xe, không nói chuyện với anh nữa đâu.”

“Được, em lái chậm thôi.” Phó Kình Hiên ừ một tiếng rồi dặn dò.

Bạch Dương cười trả lời: “Tôi biết rồi, gặp lại sau.”

Bạch Dương cúp điện thoại, sau đó đạp chân ga tăng tốc.

Nửa tiếng sau, đã đến Thiên Thịnh.

Bạch Dương tiến vào trong phòng làm việc của mình, thư ký Đồng đi đằng sau cô.

Bạch Dương đi ra sau bàn làm việc, kéo ghế ra rồi ngồi xuống: “Cô đặt giúp tôi một vé máy bay đến nước H vào ba ngày sau nhé.”

“Vâng thưa tổng giám đốc Bạch.” Thư ký Đồng gật đầu đồng ý, sau đó chợt nghĩ tới điều gì đó, lại hỏi: “Có cần đặt khách sạn không?”

“Không cần đặt khách sạn, bạn của tôi sẽ sắp xếp chỗ ở cho tôi.” Bạch Dương bật máy tính lên rồi nói.

Thư ký Đồng đẩy mắt kính: “Tôi biết rồi thưa tổng giám đốc Bạch, bây giờ tôi sẽ đi đặt vé ngay.”

Dứt lời, cô ta vừa lấy điện thoại ra và bấm bấm.

Nửa phút sau, thư ký Đồng gửi mã vé cho Bạch Dương: “Tổng gám đốc Bạch, tôi đã đặt vé xong rồi, khoang hạng nhất, hai giờ chiều ba ngày sau.”

Bạch Dương hài lòng đáp lại: “Được, không còn việc gì nữa đâu, cô đi trước…”

Cô còn chưa nói xong, cửa phòng làm việc đã bị người ta gõ vang.

Bạch Dương nghiêng đầu nhìn sang: “Vào đi”

Lục Khởi đẩy cửa bước vào, vẻ mặt hối hả như thể đã xảy ra chuyện gì quan trọng lắm.

Thư ký Đồng nhìn thấy anh ta, mặt lập tức biến sắc, sau đó cuống quít cúi đầu như sợ bị anh ta nhìn thấy, giảm bớt cảm giác tồn †ại của mình.

Nhưng thật ra, Lục Khởi quả thật không nhìn thấy cô ta.

Lúc này trong mắt anh ta chỉ có Bạch Dương, chẳng thể chứa thêm bất cứ người hay vật nào khác.

Anh ta bước về phía Bạch Dương, chống hai tay lên bàn, khẽ thở hổn hển.

Bạch Dương nhìn Lục khởi, gương mặt hơi lộ vẻ vui mừng: “A Khởi, sao anh lại tới đây?”

Trong hai ngày qua, vì bọn họ đã “cãi nhau” nên anh ta vẫn không xuất hiện trước mặt cô, cô đã gọi điện thoại, gửi tin nhắn cho anh ta nhưng anh ta đều không nhận điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn.

Bình Luận (0)
Comment