Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1529

CHƯƠNG 1529

Hai mắt Bạch Viện thấp thoáng, gương mặt hiện lên vẻ chột dạ rồi nhanh chóng biến mất. Cô ta chống nạnh, nói với vẻ cực kỳ đúng lẽ hợp tình: “Ba đã mất từ lâu rồi, tôi cũng chẳng quan tâm có xứng với ông ấy hay không, cho nên cô đừng lấy ba ra mà áp chế tôi.”

“Cô!” Bạch Dương tức đến mức mặt đỏ bừng, giận dữ chĩa tay về phía cô ta: “Bạch Viện, cô cũng biết ba đã mất à, vậy cô có biết là do chính cô hại chết ba hay không!”

Hai con ngươi của Bạch Viện chuyển động không ngừng, ánh mắt né tránh: “Bạch Dương, cô đừng nói vậy, sao tôi có thể hại chết ba được?”

Cô ta không muốn cõng tội danh này đâu.

Mặc dù đây là sự thật.

“Không thể?” Bạch Dương liên tục cười mỉa: “Sáu năm trước, cô và mẹ cô cảm thấy Thiên Thịnh sắp xong đời nên đã cuỗm hết số tiền cuối cùng chạy trốn, để lại cho ba tình cảnh càng bết bát hơn. Ba vì nản lòng thoái chí nên đã nhảy lầu tự tử, chẳng lẽ nhiêu đó còn chưa nói rõ ba là do mẹ con hai người hại chết ư?”

“Cô ngừng lại ngay!” Bạch Viện siết chặt tay: “Cô cũng vừa nói rồi đấy, ba tự tử cơ mà, thế nên sao tôi và mẹ hại chết ông ấy được chứ? Cô đừng có vu oan giá họa cho tôi và mẹ, cái chết của ba không liên quan gì đến chúng tôi hết.”

Nghe những lời ngụy biện lươn lẹo không có tình người của cô ta, Bạch Dương lắc đầu một cách châm chọc: “Bạch Viện, cô thật đáng sợ, cô có còn là con gái của ba nữa hay không?”

“Không phải!” Bạch Viện nghển cổ lên, trả lời không chút do dự: “Ngay từ lúc mỗi lần ba đánh tôi vì bảo vệ cô, trong lòng tôi đã không còn coi ông ta là ba nữa rồi.”

Bạch Dương kinh hãi mở trừng hai mắt: “Chỉ vì thế mà cô căm hận ba, thậm chí không thừa nhận mình là con gái của ba nữa sao?”

. “Chẳng lẽ bấy nhiêu đó còn chưa đủ à?”

Bạch Viện châm biếm.

Bạch Dương nhắm chặt mắt lại và hít sâu một hơi, cố gắng đè lửa giận trong lòng, nói: “Bạch Viện, cô có biết tại sao ba lại đánh cô không? Đó là vì cô luôn ức hiếp tôi, cô luôn kiếm chuyện thị phi, dù ba có dạy cô thế nào thì cô cũng không nghe, thế nên ba mới đánh mới mắng cô. Ông ấy làm vậy cũng chỉ vì muốn tốt cho cô, hy vọng cô nhớ lâu, hy vọng cô sửa đổi, nhưng tôi không ngờ cô lại vì thế mà ghét ba, thậm chí còn muốn từ bai”

“Thế nào là vì muốn tốt cho tôi? Bạch Dương, cô bớt cái kiểu không hiểu chuyện của người khác mà cứ nói như đúng rồi vậy đi. Người bị đánh bị mắng chửi không phải là cô, tất nhiên cô sẽ nói vậy. Tôi chưa bao giờ nghĩ ông ấy làm vậy là vì tốt cho mình. Ở lòng lòng ông ấy, chỉ có cô mới là con gái ngoan của ông ta thôi, còn tôi chỉ là đứa con gái làm ông ta mất thể diện. E rằng ông ta còn hối hận vì đã sinh ra tôi nữa đấy?” Bạch Viện nhăn mặt quát lên.

“Đồ điên, cô đúng là điên thật rồi!” Hai mắt Bạch Dương tỏ vẻ khiếp sợ.

Bạch Viện tàn bạo nhìn cô: “Tôi không điên, tôi rất tỉnh táo, tôi từng tận tai nghe ông †a nói như vậy. Ông ta nói lúc đầu nên bóp ch ết tôi để tránh gây họa cho cả nhà. Nếu ông ta đã đối xử với tôi như vậy, tại sao tôi với mẹ không thể ôm tiền chạy mất? Cô có biết không? Từ lâu tôi đã ước gì ông ta chết nhanh đi rồi, thế nên khi nghe tin ông †a qua đời, tôi và mẹ đã vui sướng biết bao nhiêu.” Bạch Viện ôm bụng cười đắc chí.

Sắc mặt của Bạch Dương lạnh lùng, u ám đến tột cùng, cô không đè nén nỗi căm giận trong lòng nữa. Cô nắm tay rồi cởi bỏ bao tay ra, sau đó tiến tới túm lấy tóc Bạch Viện rồi kéo mạnh cô ta đến trước bệ rửa mặt.

Bạch Viện không ngờ Bạch Dương lại bất ngờ ra tay với mình, tuy Bạch Dương chỉ †úm tóc nhưng lại khiến cô ta cảm thấy da đầu của mình sắp bị kéo ra theo, cô ta đau đớn thét lên: “AI Buông tôi rai”

Bình Luận (0)
Comment