Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1583

Chương 1583

“Anh không điên, anh biết rất rõ mình đang làm gì.” Phó Kình Hiên nhìn cô, nghiêm túc trả lời.

Trong lòng Bạch Dương càng thêm phức tạp, hai mắt chớp lên chớp xuống, dường như muốn chớp cho cái gì đó quay trở lại mắt vậy: “Nếu như anh đã biết mình đang làm gì, vậy thì anh nên biết rõ cơ thể anh còn chưa hồi phục, lang thang bên ngoài trời lạnh như vậy, anh sẽ cóng tới mức xảy ra chuyện mất. Nhỡ đâu lạnh lạnh tới xảy ra chuyện thật, anh bảo tôi phải làm sao đây? Bảo những người quan tâm anh phải làm sao đây?”

“Không đâu, anh biết chừng mực mà, yên tâm đi.” Ánh mắt Phó Kình Hiên dịu dàng, khẽ cười nói.

mủ …. Khóe môi Bạch Dương run rẩy.

Được rồi, người này chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ bị đông cứng.

Bạch Dương nhắm chặt mắt lại, tạm thời đè nén lại lửa giận trong lòng, sau đó nói sâu xa: “Phó Kình Hiên, làm như vậy có thực sự đáng không?”

“Đáng.” Phó Kình Hiên gật đầu, trả lời không hề do dự: “Vì em, làm gì anh cũng bằng lòng.”

Một câu nói này khiến Bạch Dương không thể kiềm chế nổi nữa, vành mắt hoàn toàn ẩm ướt, siết chặt quả cầu pha lê trong tay, giọng nói bắt đầu nghẹn ngào: “Đồ ngốc, anh đúng là đồ ngốc!”

“Chỉ cần em vui, ngốc thì ngốc thôi.” Phó Kình Hiên vứt chiếc chăn trên người xuống, rút một tờ giấy trên bàn trà rồi đứng dậy, lau nước mắt cho cô: “Dễ cảm động đến khóc vì anh đến vậy cơ à?”

Khuôn mặt Bạch Dương đỏ lên, suy đó hất †ay anh ra: “Ai cảm động đến khóc vì anh cơ. Cnh đừng có nói lung tung, lông mi tôi rụng vào trong mắt thôi.”

Phó Kình Hiên cười khẽ: “Rồi rồi rồi, lông mi rơi vào mắt, bây giờ lấy ra à? Không lấy ra được thì anh giúp em.”

“Không cần, tôi lấy ra rồi.” Bạch Dương giật lấy khăn giấy trong tay anh, lau đại mấy cái trên mắt rồi nhìn anh với đôi mắt đỏ bừng, dường như đang nói nhìn đi, mắt tôi ổn rồi’ vậy.

Phó Kình Hiên cong môi, sau đó ánh mắt dừng trên quả cầu pha lê trong tay cô: “Đúng rồi, cái này, em có thích không?”

Bạch Dương cũng cúi đầu xuống, nhìn quả cầu pha lê trong tay.

Bông tuyết bên trong đã không còn bay nữa, im lặng chìm xuống đáy quả cầu pha lê, bởi vì cô không lắc quả cầu pha lê nên bông tuyết cũng không bay lên nữa.

Nhưng bông tuyết lấp lánh phát sáng lại rất chói mắt.

Bạch Dương cầm quả cầu pha lê, khóe miệng chậm rãi cong lên: “Ừm, tôi rất thích, trông chúng rất đẹp.”

Cô vốn đã thích tuyết rồi, bây giờ tuyết †rong quả cầu pha lê này còn không tan, lại sáng như vậy, đương nhiên là cô thích rồi.

“Thế thì tốt.” Vẻ mặt căng thẳng của Phó Kình Hiên thả lỏng xuống.

Anh khi anh tự ý quyết định mua cái này, còn sợ bên trong không phải tuyết thật.

Chưa chắc cô sẽ thích.

Nhưng bây giờ nhìn thấy nụ cười trên mặt cô, anh không còn lo lắng nữa.

“Nhưng sao anh đột nhiên lại nghĩ ra mua cho tôi cái này vậy?” Bạch Dương đặt quả cầu pha lê xuống, rót cho anh một cốc nước nóng rồi hỏi.

Phó Kình Hiên nhận lấy cốc nước: ‘Không phải em nói em thích tuyết rơi sao? Nhưng không phải năm nào Hải Thành cũng có tuyết, cho nên muốn hằng năm nhìn thấy tuyết thì chỉ có tự mình nghĩ cách thôi. Anh tra trên mạng, cách tốt nhất để nhanh chóng nhìn thấy tuyết đó là mua vật trang trí như thế này.”

Nếu không phải chính quyền bên trên không cho phép, thậm chí anh còn muốn chi sức người sức của ra để làm tuyết nhân tạo cho cô.

Bình Luận (0)
Comment