Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 1668

CHƯƠNG 1668

“Còn chứ, em có phục chế lại ảnh chụp mẹ để lại trước khi bà qua đời, đến lúc đó thay cũng được.” Bạch Dương vừa lau vừa trả lời.

Phó Kình Hiên đáp lời, sau đó không nói nữa.

Lúc này, có một giọt nước rơi xuống từ trên trời, nhỏ trên trán anh.

Anh ngẩng đầu lên quan sát bầu trời, bầu trời u ám, mây đen dày đặc, hiển nhiên là sắp có mưa.

Phó Kình Hiên nhìn bộ dạng lau bia nghiêm †úc của Bạch Dương, anh không quấy rầy cô, mà quay người bước đi.

Tiếng bước chân của anh rất nhỏ, cộng thêm tâm tư của Bạch Dương đều đặt trên bia mộ, cô không chú ý tới anh đã rời đi.

Thẳng cho đến khi giọt mưa đột nhiên càng ngày càng nhiều, cô mới vội vàng đứng dậy, xoay người sang bên cạnh: “Trời mưa rồi Phó Kình Hiên, anh về xe trước…”

Cô còn chưa nói xong thì đã phát hiện ở đây không còn bóng dáng Phó Kình Hiên đâu nữa, chỉ có một mình cô.

Cho nên lúc nấy những gì cô nói đều vô ích.

Đôi mắt Bạch Dương liền ảm đạm, trong lòng dâng lên cảm giác mất mát và ấm ức.

Không phải anh đã nói là sẽ ở đây với cô à?

Còn nói là muốn cùng cô đến thăm hỏi ba mẹ, đền bù 6 năm trong quá khứ.

Nhưng mà bây giờ người không thấy đâu, mà cô còn không biết anh biến mất từ lúc nào.

Bởi vì anh không còn kiên nhẫn chờ, cho nên mới đi?

Bạch Dương cắn cắn môi, trong mắt hiện ra một tia trào phúng.

Cũng đúng thôi, không nói tới chuyện hiện †ại bọn họ vẫn còn chưa tái hợp, cho nên anh dựa vào cái gì phải đợi cùng cô.

Cho dù có tái hợp, anh cũng có thể không cần đến đây.

Cho nên, anh đi thì đi đi, mình cũng không cần phải cảm thấy thất vọng như thế.

Bạch Dương cúi đầu xoay người lại chuẩn bị tiếp tục lau, vẫn còn một chút chưa lau xong, chờ sau khi lau xong rồi thì lại đi đến chỗ ba.

Nghĩ đến đây, Bạch Dương lại ngồi xổm xuống.

Một giây sau, cô đột nhiên cảm thấy trên đầu mình có thêm một vật ngăn cản những giọt mưa li ti.

Bạch Dương ngẩng đầu lên, là một cái ô.

Cô ý thức được chuyện gì đó, vội vàng nghiêng đầu nhìn sang, thấy Phó Kình Hiên đang khom người đứng sau lưng cô, thay cô che mưa chắn gió.

Phần lớn ô đều nghiêng về phía cô, còn anh ngoại trừ đầu và cổ thì thân thể đều lộ ra trong màn mưa, bị cơn mưa to thấm ướt.

Mà dường như anh không cảm thấy cái gì, không hề nhúc nhích, cứ đứng yên đó chuyên chú che ô cho cô.

Nhìn thấy Phó Kình Hiên như thế này, trong lòng Bạch Dương vô cùng kinh ngạc, cô ngập ngừng một hồi lâu mới phát ra âm thanh: “Anh… không phải anh đi rồi hả?”

Trong mắt Phó Kình Hiên lộ ra ý cười: “Anh đâu có đi, anh chỉ là nhìn thấy trời mưa cho nên đi ra ngoài lấy ô. Sao vậy, em sợ anh đi hả?”

Bình Luận (0)
Comment