CHƯƠNG 1675
Bạch Dương hơi nâng cằm lên: “Tôi còn tưởng là cô ta có thể kiên trì thêm một chút ,được rồi nếu như đã ngất xỉu, vậy thì đưa trở về xe đi, trực tiếp đưa đến bệnh viện số 1 rồi giao cho một người bác sĩ tên là Lâm Diệc Hàng, sau khi giao người xong rồi thì hai người cứ tan làm, ngày mai đến bộ phận tài vụ nhận tiền thưởng một tháng lương, coi như là phí đền bù hai người dầm mưa.”
“Cảm ơn chủ tịch.” Bảo vệ vui vẻ, nghe cô dặn dò, sau đó xoay người lại.
Phó Kình Hiên nhìn hai bảo vệ khiêng Bạch Viện đi, lúc này mới hỏi Bạch Dương: “Em dự định để Lâm Diệc Hàng lấy gen Bạch Viện à?”
Bạch Dương nói: “Đúng vậy, tận dụng cơ hội này để hoàn thành mọi chuyện, nhanh chóng bồi dưỡng đứa nhỏ nước ngoài.”
“Vậy em đã nói với Lâm Diệc Hàng chưa?”
Phó Kình Hiên che ô, cùng cô đi đến lối ra nghĩa trang, vừa đi vừa hỏi.
Bạch Dương lắc đầu: “Em chưa nói nữa, một lát lên xe liên lạc sau.”
Phó Kình Hiên gật đầu, không hỏi nữa.
Trên đường trở về, anh và Bạch Dương vẫn ngồi ở phía sau, thư ký Đồng lái xe.
Điều hòa ở bên trong vừa đủ ấm, cho nên hai người cởi áo khoác ra, cũng không thấy lạnh.
Phó Kình Hiên lấy hai cái khăn từ trong tủ đựng đồ ở trong xe, đưa một trong hai cho Bạch Dương: “Em lau tóc đi.”
Lúc vừa mới mưa, cô có bị dính chút nước, mặc dù tóc không ướt sũng, vẫn ẩm ướt, nếu như không lau khô thì dễ bị cảm mạo.
Nhưng sau khi Bạch Dương nhận lấy cái khăn thì lại đặt ở trên đùi không có ý muốn lau, thay vào đó lại câm cái khăn trong tay Phó Kình Hiên.
Phó Kình Hiên nghi hoặc nhìn cô: “Sao vậy?”
Bạch Dương đè tay anh lại: “Anh cúi đầu xuống thấp một chút đi.”
Phó Kình Hiên dường như ý thức được cô muốn làm gì, đáy mắt xẹt qua một tia sáng, sau đó cúi đầu xuống.
Bạch Dương phủ khăn lông ở trên đầu anh, sau đó nhẹ nhàng lau tóc cho anh.
Quả nhiên, anh đoán đúng rồi, cô là muốn lau tóc cho anh.
Trong lòng Phó Kình Hiên vừa vui sướng vừa ấm lòng.
Nhưng rất nhanh, anh ngẩng đầu lên, túm lấy tay của cô đang lau tóc cho mình: “Đừng lau nữa, em lau cho mình trước đi, để quá lâu không tốt.”
Bạch Dương biết anh quan tâm cô, sợ tóc của cô mãi không lau khô, ướt rồi sẽ bị cảm, trong lòng cô có chút cảm động.
Cô rút tay từ trong tay anh ra, lắc đầu đáp: “Em không sao, tóc của em vẫn không ướt lắm, có thể để lát nữa rồi lau, ngược lại là anh, tóc của an ướt hơn em, cho nên vẫn là lau cho anh trước đi.”
Lúc anh che ô cho cô, về cơ bản cái ô đều nghiêng về phía cô, cho nên trên người và trên tóc của anh đều bị nước mưa làm ướt.
Mà cô chỉ là vào lúc vừa mưa, bị ướt một lát, sau đó đều có ô che nên không bị ướt mấy.
Cho nên tình trạng của anh, bây giờ nghiêm trọng hơn cô nhiều.
Thấy Bạch Dương kiên trì muốn lau cho anh trước, Phó Kình Hiên khẽ mỉm cười một tiếng: “Được, anh lau trước, có điều tự anh làm là được.”