Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 31


“Tôi thân với ba cô, trước đây từng hẹn chơi mạt chược, ba cô chơi rất giỏi.” Người đó nói, sau đó nhìn Bạch Dương một lượt, ánh mắt không rõ ý tứ.

Bạch Dương lờ đi ánh mắt đánh giá khiến cô không thoải mái đó, mỉm cười trả lời: “Đúng vậy, ba tôi chơi mạt chược khá giỏi nên mới có thể chơi với tổng giám đốc Nhạc cùng các vị đây.”
Lúc hai người nói chuyện, bọn họ vừa vặn chơi xong một vòng.

Ông ta đứng dậy, ngoắc tay với cô: “Tôi chơi một vòng eo hơi đau, cháu gái qua đây đánh hộ tôi đi.”
Bạch Dương lộ ra vẻ mặt khó xử: “Tổng giám đốc Nhạc, cháu không biết chơi mạt chược.”
“Ba cô chơi giỏi như vậy, cô có thể kém tới đâu?” Người đó tiếp tục ngoắc tay: “Qua đây, nếu không biết chơi thật thì để chú dạy cháu.”
Tổng giám đốc Lương cũng nói: “Cô chơi thay tổng giám đốc Nhạc đi, nếu không muốn chơi thật thì ra ngoài, đừng làm bọn tôi mất hứng.”
“…” Bạch Dương nghe ra thái độ không hài lòng trong lời nói của ông ta.

Hiện giờ Thiên Thịnh sắp sụp đổ, các nhà đầu tư đều chê, không chịu thu mua.

Chúng Tư cũng đoán được lô hàng ngoại kia của Thiên Thịnh chỉ có công ty đó lo liệu được, nên Bạch Dương nhất định phải xin ông ta, nên ông ta mới kiêu ngạo như vậy.

Hôm nay cô tới đây để cầu xin Chúng Tư, nên có bị ủy khuất thì cũng phải chịu.


Bàn tay đang nắm chặt túi của Bạch Dương bỗng nhiên thả ra, cô đứng dậy đi tới chỗ tổng giám đốc Nhạc ngồi xuống, cười nhẹ: “Nếu tổng giám đốc Nhạc không chê thì cháu sẽ chơi thay chú một vòng.

Thua tính tiền cho cháu, thắng thì tiền về tay chú.”
Lúc này tổng giám đốc Nhạc mới mỉm cười hài lòng, ngồi xuống ngay sát Bạch Dương, vỗ nhẹ lên vai cô: “Không cần sợ, chú sẽ dạy cháu chơi.”
Bạch Dương hơi nghiêng người sang một bên, im lặng né tay của tổng giám đốc Nhạc.

Một vòng mạt chược mới nhanh chóng bắt đầu.

Tổng giám đốc Nhạc quét mắt nhìn bài của Bạch Dương, bài rất lộn xộn.

Thấy cô tùy ý ném bài thì biết cô không biết chơi thật.

Ông ta cũng không lên tiếng dạy cô mà chỉ nói chuyện phiếm với mấy người còn lại, tay vẫn vô ý đặt trên lưng ghế sau lưng cô.

Dù có Bạch Dương ở đó mấy người này cũng nói chuyện không hề kiêng dè gì, chuyện gì cũng nói, thỉnh thoảng còn nói vài câu không đứng đắn.


Nói một lát rồi lại chuyển chủ đề tới hôn nhân của cô và Phó Kình Hiên.

Tổng giám đốc Nhạc đã biết còn cố hỏi: “Đang yên đang lành, sao cháu gái lại li dị với tổng giám đốc Phó? Được chia mấy trăm tỷ tài sản của cậu ta?”
“Tình cảm không êm thấm nên li dị.” Bạch Dương mím chặt môi, trả lời rất nhanh: “Phó thị là tài sản của tổng giám đốc Phó, cháu nào có tư cách chia tài sản, li dị tay không thôi.”
“Tổng giám đốc Phó đúng là không biết làm người cho lắm.” Tổng giám đốc Nhạc tiếc rẻ nói, lại chẳng hề ngại Bạch Dương: “Dẫu sao cháu cũng ngủ với cậu ta sáu năm, ly dị mà chẳng cho chút tiền bồi thường nào.”
Bạch Dương cười lạnh trong lòng.

Không phải Phó Kình Hiên không biết làm người, anh ta rất biết ấy chứ.

Trong lòng anh ta chỉ có Cố Tử Yên, kết hôn sáu năm nhưng chưa từng chạm vào cô.

Nói chuyện này ra, cô có thể bị mọi người cười nhạo.

Bạch Dương cố đè nén cảm xúc, mỉm cười trả lời tổng giám đốc Nhạc: “Cháu cũng tính là hai bàn tay trắng, chỉ có công ty Thiên Thịnh ba cháu để lại.

Tổng giám đốc Nhạc là bạn cũ của ba cháu, sau này còn phiền ông giúp đỡ nhiều hơn.”
Tổng giám đốc Nhạc cười to: “Được, cháu gái đã nói vậy rồi, sao chú lại không giúp cho được?”
Bạch Dương chơi mạt chược rất tệ, ván nào ván nấy đều bị người khác ù.

Bọn họ còn chưa chơi hết một vòng, xấp tiền mặt cô lấy trong túi ra đã sắp hết..

Bình Luận (0)
Comment