Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 313


“Nếu tất cả mọi người đã đồng ý đi leo núi, vậy còn đứng ngây đó làm gì, còn không quay về thay quần áo?” Trình Minh Viễn nhìn quần áo nhóm người này đang mặc, liếc mắt nói.

Lục Khởi cúi đầu nhìn sơ mi hoa bằng lụa trên người mình, khóe miệng giật giật: “Tôi mặc thế này quả thật không thích hợp leo núi.”
“Vậy thì đi thay đi.” Bạch Dương khua tay, ra hiệu anh ta mau đi.

Cô thì không cần thay, khi đi xuống bản thân đã mặc quần áo thể thao, vừa vặn thích hợp leo núi.

“Kình Hiên, vậy em cũng trở về phòng thay quần áo.” Cố Tử Yên nhìn váy trên người mình, nói với Phó Kình Hiên.

Phó Kình Hiên hơi ngước cằm: “Đi đi.”
Anh cũng không cần thay, mặc dù không phải mặc quần áo thể thao, nhưng vẫn leo núi được.

“Chờ em.” Cố Tử Yên để lại hai chữ rồi quay người đi lên tầng.

Những người khác cũng trở về phòng mình thay quần áo, còn Trình Minh Viễn thì đi ra bên ngoài chuẩn bị xe.


Trong nhà ăn chỉ còn hai người Bạch Dương và Phó Kình Hiên.

Đối với Bạch Dương thì vừa đúng lúc, bởi vì cô có chuyện muốn hỏi anh.

“Tổng giám đốc Phó.” Bạch Dương chợt lên tiếng.

Phó Kình Hiên nhìn cô: “Chuyện gì?”
“Tối qua là anh đưa tôi về phòng sao?” Bạch Dương nhìn anh, ánh mắt bình tĩnh.

Phó Kình Hiên gật đầu: “Là tôi.”
Ánh mắt Bạch Dương trầm xuống: “Vì sao không gọi tôi dậy?”
“Tôi gọi rồi.” Môi mỏng của Phó Kình Hiên khẽ mở ra, trả lời: “Nhưng cô ngủ say quá, không gọi dậy được.”
Khóe mắt Bạch Dương khẽ giật giật: “Là… là như vậy sao?”
“Ừ.” Phó Kình Hiên gật đầu.

Bạch Dương nhìn ra được, anh nghiêm túc, cũng không hề nói dối, chợt thấy thật ngượng ngùng.


Gọi cũng không tỉnh, cô ngủ say đến mức nào vậy?
“Khụ khụ!” Lúng túng ho khan hai tiếng, Bạch Dương thu lại ngượng ngùng trong lòng, nói: “Vậy thì cảm ơn Tổng giám đốc Phó, nhưng mà…”
“Cái gì!?” Phó Kình Hiên nhấp một ngụm cafe.

Bạch Dương rủ mắt, sau đó nhìn anh: “Tổng giám đốc Phó có từng làm gì với tôi hay không!?”
“Từng làm gì!?” Phó Kình Hiên nhíu mày, đối mặt với cô: “Cô muốn nói cái gì!?”
“Ví dụ như anh có nhéo tôi, mấy chỗ như cổ vậy?” Bạch Dương hít vào một hơi nói.

Cô không thể hỏi thẳng anh là có hôn cô hay không, cô cũng không dám hỏi, chỉ có thể nói thành nhéo.

Hơn nữa cô cố ý nhắc đến cổ, chắc chắn anh sẽ hiểu rõ cô muốn nói đến cái gì.

Phó Kình Hiên khẽ vuốt ly cafe, thản nhiên trả lời: “Không.”
“Thật sự không sao?” Bạch Dương khẽ nhíu mày, rõ ràng không tin.

Phó Kình Hiên nhìn cô: “Tại sao tôi phải nhéo cô?”
“…” Bạch Dương không có lời gì để nói.

Vì sao!?.

Bình Luận (0)
Comment