Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 545

CHƯƠNG 545

Lục Khởi đang gặm táo bên cạnh nhìn thấy, đặt quả táo xuống hỏi: “Bé cưng, sao thế?”

“Anh xem đi.” Bạch Dương đưa di động qua.

Lục Khởi cầm tới, thuận tiện đọc thành tiếng: “Tôi sẽ nhanh chóng khiến Cố Tử Yên phải trả giá đắt, Lâm Diệc Hàng.”

Lục Khởi mở to hai mắt nhìn cô: “Bé cưng, Lâm Diệc Hàng gửi tin nhắn cho em, sao anh ta có số điện thoại của em chứ?”

“Biết số điện thoại của một người quá đơn giản, điều tra một chút là biết.” Bạch Dương thản nhiên nói, lông mày càng nhíu chặt lại: “Nhưng em càng để ý nội dung tin nhắn này, khiến Cố Tử Yên phải trả giá đắt, chẳng lẽ trong phòng bệnh anh ta nói là thật, thật sự muốn đối phó kẻ làm tổn thương em sao?”

Lục Khởi bĩu môi: “Quan tâm anh ta nói thật hay không làm gì, tóm lại anh ta muốn đối phó thì cứ làm đi, đối với chúng ta cũng có chỗ tốt”

“Cũng đúng.” Bạch Dương gật đầu.

Lục Khởi trả lại di động cho cô: “Được, em đừng trả lời tin nhắn, đừng quên, chúng †a vẫn chưa xác định được anh ta có thật sự đối phó Cố Tử Yên hay không, lỡ đây là giả, vậy anh ta cố ý gửi tin nhắn này làm cho chúng ta mắc câu, muốn chỉnh chúng †a, cho nên chúng ta cũng đừng để ý tới.”

Bạch Dương ừ một tiếng: “Yên tâm đi, em biết mà.”

Cô nói xong thì xóa tin nhắn của Lâm Diệc Hàng đi.

Lục Khởi tiếp tục gặm táo: “Đúng, anh đã giúp em quyên góp chiếc nhẫn kia rồi.”

Bạch Dương nghe vậy, đáy mắt lóe lên, sau đó gật đầu: “Được.”

“Vậy anh đi trước, hai ngày nữa đến buổi đấu giá thì anh sẽ đón em” Lục Khởi gặm táo xong thì ném lõi vào thùng rác, vỗ tay nói.

Bạch Dương cười cười: “Em biết rồi, đi đi”

“Tạm biệt.” Lục Khởi vẫy tay, đi ra ngoài.

Trong văn phòng chỉ còn lại Bạch Dương, cô đưa tay lấy bút máy trong ống đựng bút ra rồi bắt đầu xử lý tài liệu.

Lúc này, Trần Thi Hàm gõ cửa đi vào, vẻ mặt có chút vội vàng: “Sếp Bạch.”

“Sao thế?” Bạch Dương dừng lại nhìn co.

Trần Thi Hàm nhìn xung quanh một chút, nhìn thấy trên mặt bàn có một ly nước, cũng không kịp hỏi đã cầm lên uống.

“Này. . ” Bạch Dương vừa định nói cô đã uống, nhưng thấy Trần Thi Hàm uống xong rồi thì đành phải im lặng, dở khóc dở cười lắc đầu: “Làm sao lại khát như vậy?”

“Đừng nhắc nữa, tôi chạy tới đó.” Trần Thi Hàm đặt ly xuống, thở phào một cái nói.

Bạch Dương kinh ngạc trừng to mắt: “Chạy tới? Cô đừng nói là cô chạy cầu thang bộ phòng tài vụ lên đây nhé.”

“Đúng vậy, tôi chạy cầu thang bộ tới, thang máy ở tầng dưới rồi, tôi lại có việc gấp muốn hỏi cô, cho nên lười chờ thang máy” Trần Thi Hàm kéo ghế đối diện cô ngồi xuống.

Bạch Dương nhìn trán của cô toát mồ hôi thì lấy khăn giấy đưa qua: “Cô lau đi.”

“Cảm ơn.” Trần Thi Hàm cần khăn giấy.

Bình Luận (0)
Comment