Thưa Phó Tổng, Lần Này Thực Sự Ly Hôn Rồi!

Chương 967

Chương 967

Sau khi Bạch Dương thay giày xong, nghĩ ra điều gì đó, lại dặn dò nói: “Đúng rồi Đậu Đậu, lát nữa cho dù có phải là thím ấn chuông cửa hay không, thì cháu cũng không được mở cửa luôn, phải nhìn qua video xem bên ngoài là ai biết chưa?”

Nhỡ đâu trong lúc cô đi mua nước tương, có người đến nhà, Đậu Đậu chỉ là một đứa trẻ, cô rất lo lắng.

“Thím yên tâm đi, cháu biết rồi ạ” Đậu Đậu đứng trên bậc thềm của lối vào, vẫy tay với Bạch Dương.

Bạch Dương xoa xoa cái đầu nhỏ của cậu nhóc, mở cửa đi ra ngoài.

Sau khi mua nước tương về, trời lại càng tối hơn lúc mới đi.

Bạch Dương cầm theo một cái túi to đi về phía chung cư, trên đường không có ai nên yên tĩnh lạ thường.

Bởi vì lúc này, người dân trong tiểu khu cơ bản là ăn cơm tối ở nhà, cũng không phải thời điểm ra ngoài đi dạo.

Bạch Dương đi được một lúc, bỗng nhiên có cảm giác có người đang theo dõi mình.

Cô không nhịn được mà dừng bước chân lại, quay đầu nhìn nhìn phía sau.

Nhưng đằng sau không có gì, không có lấy một bóng người.

Bạch Dương cau mày.

Cảm giác sai rồi sao?

Không suy nghĩ nhiều, Bạch Dương quay đầu lại tiếp tục đi về phía trước, đi qua tòa chung cư phía trước, là đến khu chung cư nơi cô Ở.

Nhưng đi chưa được vài bước, cái cảm giác có người theo dõi lại ập đến.

Lần này Bạch Dương biết không phải cảm giác của mình không đúng, mà là thật sự có người đang theo dõi cô, bởi vì cô nghe thấy tiếng bước chân, tuy rằng rất nhẹ, nhưng thật sự là có.

Cơ thể Bạch Dương cứng lại, tay chân lạnh ngắt.

Nhưng cô không dám dừng lại, bước chân đi về phía trước nhanh hơn, không ngờ rằng bước chân phía sau cô cũng tăng tốc theo.

Bởi vì cô nghe thấy tiếng bước chân sau lưng mình trở nên vội vã hơn.

Bạch Dương không biết những người theo dõi cô là ai, có mục đích gì, cô chỉ biết đó chắc chắn không phải là chuyện tốt.

Hơn nữa tiếng bước chân vang lên khiến người khác hoảng hốt, khiến người khác sợ hãi.

Bạch Dương có thể cảm thấy da đầu mình tê dại, cả người nổi đầy da gà, lòng bàn tay cầm nước tương đổ đầy mồ hôi, cẳng chân run rẩy như muốn nhũn ra.

Cô không muốn ở bên ngoài nữa, bây giờ cô chỉ muốn nhanh chóng đi về khu nhà ở, như vậy cô mới có thể tránh người phía sau, mới cảm thấy an toàn.

Nghĩ đến đây, Bạch Dương lập tức chuyển từ đi bộ sang chạy, nhanh chóng chạy về phía khu chung cư.

Nhưng người phía sau vẫn đuổi theo, hơn nữa Bạch Dương còn có thể nghe thấy, khoảng cách của người đó càng lúc càng gần mình.

Cô không thể trốn được người đó!

Nhận ra điều này, Bạch Dương hoàn toàn hoảng sợ, lớn tiếng kêu cứu: “Cứu, cứu mạng với, có ai không…

Bình Luận (0)
Comment