Lửa đỏ đầy trời , dưới ánh trăng trông thật bắt mắt, hậu viện rõ ràng cùng
tiền sảnh cách nhau một khoảng, nhưng ngọn lửa nóng rực kia vẫn có thể
cảm nhận rõ ràng được,đập vào mắt mọi người, có vài phần làm cho người
ta sợ hãi.
Lửa lớn như vậy, trừ bỏ đêm hôm đó Triệu Thái Sư thiên kim bị hại, Khuynh Lăng căn bản là chưa từng thấy bao giờ.
"Nhị phu nhân như thế nào? Tiểu thiếu gia đâu? Có phải đều bình an hay
không?" Khuôn mặt già của Khuynh Đỉnh Thiên mang theo vài phần thân
thiết. Nếu dựa theo canh giờ tiến hành thọ yến mà tính thì nữ tắc trang
điểm xinh đẹp chút mà đến chậm cũng không gì đáng trách. Chỉ cần đang
trên đường đi đến tiền sảnh sẽ tránh được trận đại hỏa kia, như vậy
cũng sẽ không liên quan đến tính mạng . Tài sản là việc nhỏ, người con
trai duy nhất của hắn mới là việc lớn!.
Đáng tiếc, có người không muốn đáp ứng nguyện vọng của hắn.
Một tên gia đinh lảo đảo chạy đến, đầu lưỡi giống như đã đã thắt lại: "Lão
gia... Tiểu thiếu gia... Tiểu thiếu gia..." Ngón tay không ngừng chỉ về
phía đại hỏa đang hừng hực, trên mặt hiện ra hoảng sợ.
"Rốt cuộc làm sao vậy! Nói rõ ràng!"
"Lửa quá lớn, bọn tiểu nhân rất vất vả mới đưa được nhị phu nhân cùng tiểu
thiếu gia cứu ra, nhưng tiểu thiếu gia lại xông vào muốn ôm con thỏ tứ
tiểu thư đưa cho đã lại vọt đi vào. Tiểu nhân... Bọn tiểu nhân thật sự
là..."
Thoáng chốc ,ánh mắt mọi người đồng loạt hướng về phía Khuynh Lăng, hừng hực như trận hỏa kia.
Mà nàng, cũng chấn động cả người.
Nàng vạn lần không nghĩ tới, Khuynh Lỗi Nhạc lại để ý thứ mình đưa cho hắn đến như vậy.
——— —————— —————— —————— —————— —————— —————— —————— —————— —————— —————— —————— —————— —————— —————
Thọ yến bị gián đoạn,tất cả gia đinh của Khuynh phủ cùng rất nhiều ngự lâm
quân Cẩm Tử Túc mang theo từ trong cung ra cũng tham gia cứu hỏa.
Nhìn thấy trận lửa lớn như vậy, tân khách nguyên bản nên thất kinh ngược lại lại ôm bộ dáng xem kịch vui, cùng vị tối nay tổ chức tiệc mừng đại thọ
Khuynh Đỉnh Thiên chạy tới sân viện của nhị phu nhân.
"Lửa cháy
mạnh như vậy, đứa nhỏ kia khẳng định là không cứu được. Lăng nhi chạy
nhanh như vậy làm chi? Cho dù nàng đi cũng không giúp được chuyện gì."
An Lịch Cảnh vẫn một bộ dáng thanh thản vân đạm phong thanh như trước ,
ngọc cốt phiến khẽ chuyển động, gió lạnh phất qua khuôn mặt Khuynh Lăng.
"Ta làm cái gì cùng đồ đăng đồ tử ngươi không quan hệ,ta cảnh cáo ngươi, đừng
đi theo ta nữa." Bước chân nhanh hơn cùng mọi người đến hậu viện bị phóng hỏa, Khuynh Lăng chán ghét tiếp xúc cùng An Lịch Cảnh.
Người phía sau trên môi nổi lên một chút chua sót không dễ phát hiện, lặng
yên áp chế thanh âm: "Đừng quên nàng hiện tại đã trở thành cái đích cho
mọi người chỉ trích. Vô luận đệ đệ của nàng sống hay chết,mũi nhọn
của mọi người đều hướng về phía nàng. Hơn nữa trong mắt mọi người nàng
là một người không nhìn thấy, nàng tùy tiện đuổi theo ta như vậy, là
muốn thông báo với mọi người là mình không bị mù sao?"
Theo đuôi
mọi người đi, trải qua một đám cơ quan trận pháp, Khuynh Lăng thả chậm
cước bộ, cuối cùng nàng tự giễu, trầm giọng mở miệng: "Ngươi có biết đám cháy này là do ai phóng hỏa không?" Nếu Khuynh Lỗi Nhạc thật sự xảy ra
chuyện, nàng đã trực tiếp hại chết một mạng người vô tội.