"Anh nói gì?" Một lúc sau Trì Nghiên chợt hỏi.
Tần Mặc: "..."
Tại sao cô nhất quyết muốn anh phải nói ra miệng thì mới hiểu được vậy? Tại sao cứ nhất thiết phải treo trên miệng mấy lời yêu đương buồn nôn mới được.
Thật lòng Tần Mặc rất không thích nói mấy lời buồn nôn, nhưng nhìn đôi má hồng hây hây vì bị anh ức hiếp của Trì Nghiên kia, lông mi cô ngậm nước mắt, ánh mắt Tần Mặc thay đổi, đành lặp lại một lần.
Tuy nhiên dường như Trì Nghiên vẫn không hài lòng: "Anh nói gì cơ, nói lại lần nữa?"
Bàn tay cô leo lên đầu vai anh, giọng nói cô vừa giống làm nũng lại vừa như ra lệnh cho anh, một đôi mắt long lanh nhìn thẳng vào anh, dường như rất ngạc nhiên với chuyện anh mà cũng sẽ nói những lời âu yếm như vậy, lại dường như hài hước trước lời nói âu yếm ấy quá khác với phong cách thường ngày của anh.
Tần Mặc bị cô nhìn như thế thì lập tức y như một cậu học trò cấp hai lần đầu tiên tỏ tình với bạn gái, vừa thẹn vừa bực rất không được tự nhiên, ngay tức khắc, bóp lấy cằm cô hôn xuống.
Nóng rực, tham lam hôn, hung mãnh nhiệt liệt lại kèm chút giận dỗi xì hơi, so với bất kỳ ngôn ngữ nào khác thì càng trực tiếp sáng tỏ.
Trì Nghiên cảm thấy đầu lưỡi của mình đều sắp phải bị Tần Mặc mút đứt, cô nhanh nhảu nức nở tỏ vẻ xin tha trước thế công trừng phạt của anh, lúc này Tần Mặc mới trở nên dịu dàng, trêu trọc mà dây dưa với môi lưỡi của cô...
Ngày hôm sau, khi Trì Nghiên tỉnh lại thì mặt trời đã treo cao ở trên đỉnh đầu.
Thân thể nhức mỏi nhắc nhở sự điên cuồng của buổi tối hôm qua, mà kẻ đầu sỏ gây tội ở đầu giường bên kia —— Tần Mặc, đã sớm rời khỏi giường, biến mất không thấy bóng người.
Nhưng loáng thoáng lại có tiếng vang truyền ra từ trong phòng bếp, đại khái là Tần Mặc đang làm bữa sáng.
Trì Nghiên chống thân thể bủn rủn ngồi dậy, nhìn bên gối trống trơn, không khỏi nhíu nhíu mày.
Trên phim truyền hình phàm là nam nữ chính "ngủ" xong, ngày hôm sau luôn là muốn ôm ấp vui đùa với nhau một trận.
Có khi là nữ chính gối lên cánh tay của nam chính, lười biếng dịu hiền, có khi là hai người trần trụi cơ thể dưới lớp chăn mỏng, nhẹ nhàng thân mật quấn quýt, có khi lại là hai người thân mật ôm hôn nhau...
Kéo trở về hiện thực, tất cả những điều trên đối với cô và Tần Mặc thì hoàn toàn chưa bao giờ xảy ra.
Giữa bọn họ, hoặc là người tỉnh dậy trước là anh, sau đó rời giường chuẩn bị bữa sáng, hoặc là người tỉnh dậy trước là cô, rời giường tập thể dục, hoặc là hai người cùng tỉnh lại sau đó trực tiếp cùng nhau "làm" một nháy.
Ôm hôn thân mật lãng mạn là cái gì, từ trước đến nay hoàn toàn không phải phong cách của Tần Mặc.
Ngày hôm qua, đại khái câu "Nơi này đã đầy" đã là cực hạn của Tần Mặc, dù sau đó cô lại bức anh lặp lại hai lần nhưng anh cũng không chịu hé miệng, trái lại lại hành hạ cô khiến cô ngoài xin tha thì không phát ra thêm được cái gì.
Đúng là tên muộn tao*.
(Muộn tao: ý chỉ những người nội hướng, sống nội tâm, ít thể hiện cảm xúc chân thật ra ngoài, có chuyện gì thì cứ luôn giấu trong lòng, một khi giấu là giấu rất nhiều năm,... mình không nhớ từ tương tự để thay, bạn nào nhớ ra thì cmt giúp mình nha) Trì Nghiên chật vật đỡ eo đứng dậy.
Nghỉ ngơi một đêm, cục sưng ở chân đã xẹp đi rất nhiều, cô đỡ tường tập tễnh bước ra phòng ngủ, nhìn thấy Tần Mặc khoác trên mình một bộ vest tây thẳng thướm đứng ở trong bếp, xem ra anh đã sớm dặn người đưa quần áo đến cho mình.
"Dậy rồi?" Nghe thấy tiếng, Tần Mặc ngoái đầu, ánh mắt đầu tiên là dừng trên chiếc chân sưng của cô.
Trì Nghiên đỡ cửa phòng bếp nhìn anh: "Anh đang làm bữa sáng?"
"Ừ" Tần Mặc trả lời, "Tủ lạnh không có nhiều đồ nên anh làm đơn giản một chút."
Trì Nghiên nhìn phòng bếp, Tần Mặc đã nấu xong cháo, giờ đang tráng trứng.
Trì Nghiên ăn trứng tráng thì thường thích ăn lòng đào, mà trứng Tần Mặc chiên thì vừa mềm còn vừa mịn. Trước kia Trì Nghiên cứ nghĩ rằng chẳng qua cũng chỉ là chiên trứng mà thôi, có gì khó chứ, thẳng cho đến khi tự mình ra trận mới nhận thức được rằng —— quả thật không hề đơn giản như cô vẫn luôn tưởng tượng.
"Sao anh chiên được trứng như thế?" Trì Nghiên ngó tới hỏi.
Tần Mặc cảm nhận được thân thể Trì Nghiên dán tới vội vàng bỏ cái muỗng xuống đỡ cô, Trì Nghiên thuận thế cầm lấy cái muỗng: "Anh dạy em đi."
Tần Măc đành phải đỡ Trì Nghiên đứng yên trước chảo, đầu tiên là chỉ huy cô đổ dầu ăn xuống chảo, sau đó hưỡng dẫn cô nhấc chảo nghiêng trái phải để dầu ăn được dàn đều, rắc muối, thấy dầu đọng lại ở đáy chảo rồi mới đưa trứng gà cho cô.
"Chảo nóng như này được rồi chứ?"
"Ừ"
Hai quả trứng từ tủ lạnh ra đặt ở bên ngoài giờ đã lấm tấm hơi nước, trứng vừa mới hạ xuống chảo lập tức bắn vang tung toé.
Trì Nghiên giật mình rụt lùi theo bản năng. Tần Mặc đứng ở phía sau cô, vươn tay vặn nhỏ lửa xuống: "Không sao."
Sau đó tiếp nhận trứng từ trong tay cô tiếp tục đập vỡ quả còn lại.
Lòng đỏ trứng vàng óng ánh cùng với lòng trắng trứng ngã vào trong chảo dầu, phát ra âm thanh xì xèo nhưng không lại bắn dầu.
Lúc này Trì Nghiên mới thả lỏng cơ thể căng chặt của mình, phục hồi tinh thần thì phát hiện bản thân vừa vặn cuộn tròn trong vòng tay Tần Mặc, lồng ngực rộng lớn của anh dán lên lưng cô, chính ra cũng vừa đúng là tư thế tình tứ ngọt ngào.
"Đổ thêm chút nước vào, đừng chiên chín hẳn. Còn phải đậy vung để trứng hút hơi nước..." Tần Mặc vẫn còn đang dốc lòng dạy học, nhưng mà Trì Nghiên đã bất động nhìn anh, thấy cô thất thần anh hỏi: "Em có đang nghe không?"
"Đổ bao nhiêu nước?" Trì Nghiên cầm bình nước lên, sau đó ghét bỏ mà nhíu mày. "Thật là phiền phức, thôi anh tự làm đi."
"..." Tần Mặc, "Em có thể có kiên nhẫn trong chuyện gì hả?"
Trì Nghiên im lặng.
Nếu nói về kiên nhẫn, đại khái chỉ có hai chuyện mà cô kiên nhẫn trên đời này, một là vẽ tranh, một việc khác ư, đó là thích Tần Mặc ——
Trì Nghiên xoay người hôn lên người phía sau.
Tần Mặc vốn định dăn dạy cô hai câu, kết quả nghênh đón tới là Trì Nghiên hôn.
Hai năm này, quan hệ của hai bọn họ đa số đều là giương cung bạt kiếm, đây vẫn là lần đầu Trì Nghiên chủ động hôn như vậy—— lập tức Tần Mặc khựng lại.
Kết quả trứng tráng là bị chiên cháy.
Có điều chẳng sao cả, chiếc cháy kia quẳng hết cho Tần Mặc, Trì Nghiên ăn trứng lòng đào Tần Mặc chiên lại lần nữa cho cô.
Phiền phức như thế, quỷ mới thèm học, dù sao có Tần Mặc là xong, Trì Nghiên nghĩ là như thế.
Hai người ăn sáng xong, Tần Mặc đưa cho cô một tấm thẻ tín dụng, là chiếc thẻ phụ cô dùng trước kia.
"Lần sau muốn mua cái gì thì dùng thẻ này." Tần Mặc nói, nghĩ nghĩ lại nói thêm, "Giới hạn tiêu phí của chiếc thẻ phụ này bằng thẻ chính."
(Edit:Ý anh là thẻ này y như blackcard) Trì Nghiên: "!"
Đây là có ý gì, sao trước kia anh không nói cho cô?
Là vì hôm qua thấy cô dùng thẻ của Dư Gia Ngộ cho nên hôm nay anh mới muốn nói cho cô: là tiền trong này nhiều hơn thẻ kia?
Trì Nghiên nhớ lại bộ dáng ghen nổi lửa của Tần Mặc ngày hôm qua, trong lòng ngọt nhưng ngoài miệng lại vẻ hài hước: "Hoá ra giới hạn tấm thẻ này lại cao như thế? Cứ đưa thế cho em mà không xót à."
Tần Mặc "Đã bao giờ anh xót chưa?"
"Có nha." Trì Nghiên, "Lần trước đến triển lãm giai sĩ, có bức tranh hơn mấy triệu, người nào đó liền đau lòng..."
Mãi một hồi Tần Mặc mới nhớ tới lần Trì Nghiên nói kia là lần nào, "Em cũng đâu có thích bức tranh ấy, em đó là giận dỗi."
"Em tiêu tiền xả tức không được à?"
"..." Tần Mặc thua, "Nhưng anh cũng đâu có ngăn cản em——"
Tần Mặc còn định nói thêm gì nhưng di động chợt có cuộc gọi đến, anh đành phải tiếp điện thoại trước, Trì Nghiên ngồi ở bên cạnh, nghe thấy anh nhắc tới cái tên Vân Lam vài lần thì không khỏi cau mày.
Tần Mặc cúp máy trông thấy vẻ mặt Trì Nghiên biến sắc thì mở miệng giải thích: "Chỉ là chuyện công việc."
Trước kia anh không thích giải thích, bởi vì anh cho rằng Trì Nghiên đã biết rõ chuyện trước kia của anh và Vân Lam, căn bản sẽ không có khả năng sinh ra hiểu lầm, nhưng từ tình hình tối hôm qua xem ra, anh đại khái đã quá sai.
Vì thế ý đồ giải thích: "Công ty mới đây có một vụ kiện, người phụ trách là Vân Lam ——"
Nhưng lời còn chưa nói xong thì Trì Nghiên đã cắt phăng, "Đừng nhắc đến cái tên kia với em."
Cô vẫn là để ý, chỉ là lý trí để ý đến, lại bởi vì việc này liên quan tới Tần Mặc, tình cảm cũng đã phản bội lý trí làm ra thoả hiệp.
Dù tối hôm qua Tần Mặc đã nhấn mạnh anh và Vân Lam đã là quá khứ, Tần Mặc cũng thừa nhận trong lòng anh hiện giờ chỉ có cô, nhưng Trì Nghiên vẫn nhớ lại vô số chuyện trước kia, nói không khó chịu thì đó là giả.
Để cho sau này hai người không thể cứ luôn khắc khẩu vì mấy vấn đề nhạt nhẽo này, Trì Nghiên cảm thấy cần thiết phải đề ra quy định với Tần Mặc.
"Sau này em sẽ không bao giờ nói về cô ta với anh đồng thời anh cũng đừng nhắc lại tên cô ta trước mặt em." Trì Nghiên giọng nói dịu lại.
Tần Mặc nhìn cô, "Trì Nghiên, anh cảm thấy... có lẽ em đang hiểu lầm."
"Hiểu lầm cái gì? Chẳng lẽ anh và cô ta chưa từng yêu nhau? Chẳng lẽ anh không vì một cú điện thoại của cô ta mà bỏ mặc em? Chẳng lẽ anh không bán đi Envi vì cô ta?" Trì Nghiên dường như buột miệng thốt ra.
Bởi vì đã quyết định lật sang trang mới nên cô không còn châm chọc chanh chua như ngày xưa, nhưng trong lòng cô vẫn không hề dễ chịu, giọng nói cũng không còn dịu dàng.
Tần Mặc vừa nghe được hai câu đầu thì còn cảm thấy phải cãi lại, nghĩ tới chuyện năm đó, anh nên phải nói lời xin lỗi với Trì Nghiên, nhưng mà nghe tiếp phía sau——
"Bán Envi vì ai? Vân Lam?" Tần Mặc nhíu mày nhìn cô, "Em nghe ai nói như thế?"
"Trước kia em tới công ty thì nghe được Lâm Hạo và anh tranh chấp."
Lần đó căn bản Trì Nghiên tự tiện đi tới công ty Tần Mặc, sau đó thì quá tức mà xoay người bỏ đi, Tần Mặc căn bản không biết chuyện này.
Giờ nghe Trì Nghiên tự thuật đã qua, thật lâu sau mới nói, "Sự tình không giống em nghĩ như vậy."