Thuận Gió Đến Gặp Em

Chương 5

Những người ở tuổi thiếu niên có sức hồi phục rất mạnh mẽ, mới một tuần thôi mà chân của Lục Dương đã giảm sưng, vết thương cũng đã gần lành lặn.

"Ồ, lành cũng nhanh đó chứ, ngày mai nhóc không cần qua đây nữa đâu. Đi học đi." Nhân viên y tế bôi thuốc cho anh xong thì thu dọn đồ đạc, bắt đầu đuổi người.

Lục Dương ra khỏi phòng y tế để trở về phòng học, song anh vừa đi được mấy bước thì đột nhiên xoay người và chạy về phía ngược lại.

Vừa rồi Lộc Lâm Linh bị gọi lên phòng giáo viên vì điểm số của bài thi giữa kỳ, lúc này cô đang ủ rũ cúi đầu về lại chỗ ngồi. Lộc Lâm Linh căm tức nhìn bài thi trong tay, vò nó thành một cục rồi nhét vào trong hộc bàn.

"Ủa, sao trong hộc bàn đầy đầy thế nhỉ?" Cô cảm giác khá là kì lạ, thế là cúi đầu xuống nhìn thì thấy toàn là đồ quà vặt.

"Cứ từ từ mà ăn, trong bài thi có chỗ nào không hiểu thì đợi về rồi tớ giảng cho cậu." Lục Dương nói, người thì ra dáng nghiêm túc nhìn về phía trước nhưng lỗ tai đã bắt đầu đỏ bừng lên.

Lộc Lâm Linh lập tức không còn thấy chán nản nữa, đôi mắt hạnh tròn trịa nhìn Lục Dương "đắm đuối", trên mặt là biểu cảm "cậu đúng là hiểu ý tớ mà".

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Đến đây, mối quan hệ cung và cầu giữa hai người đã đạt đến đỉnh cao. Trần Tư Tư cảm thán Lộc Lâm Linh gần đây có nhiều tiền mua đồ ăn vặt đến nỗi ăn mãi không ngừng, sau rồi cô ấy cũng hí ha hí hửng mà ngóc đầu vào ăn chực.

Lục Dương bắt đầu cảm thấy mình đã dùng sai phương pháp tán gái, chẳng những cống hiến tiền xài vặt mà còn phải phụ trách dọn dẹp một đống vỏ bọc đồ ăn khắp hộc bàn, đặc biệt là sợi cay toàn là dầu mỡ!

Sau khi học tiết thể dục xong, nhóm ba người thích ăn vặt tụ tập lại một chỗ để vừa "bơi" trong đống quà vặt vừa tám chuyện xuyên lục địa. Lục Dương mới vừa ngồi xuống, thò tay vào trong hộc bàn để lấy nước ra uống thì đột nhiên rống lên:

"Lộc Lâm Linh! Cậu dọn sạch sẽ lại cho tớ!"

Lúc này mọi người cũng đều đã trở lại phòng học, đây là lần đầu tiên mọi người thấy bạn học Lục Dương bình thường rất trầm tĩnh, luôn hờ hững với những người xung quanh lại tức giận đến mức nổi đóa lên như thế này.

"Dì ơi, dì không biết đâu, cháu chỉ bỏ tạm một vỏ bánh kéo trong hộc bàn cậu ấy thôi mà cậu ấy đã nạt con, làm cả lớp đều sợ luôn đó!"

Cuối tuần này bà Lâm và Lộc Thành Quốc phải cùng nhau tham dự tiệc xã giao tận một ngày một đêm, hai người vốn định gửi con cho nhà ông bà nội trông giúp, Lộc Lâm Linh lại không muốn bỏ lỡ cơ hội hai ngày tự do này nên đã vỗ ngực nói cô ở nhà một mình, ngủ một mình cũng không sợ!

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Thế là trước khi đi, hai vợ chồng nhờ nhà Lục Dương nấu ba bữa ăn giúp cho con gái mình.

Trên bàn cơm, mọi người toàn nghe thấy tiếng Lộc Lâm Linh líu lo:

"Dì ơi, gà chấm tương đen này ăn ngon quá!"

"Thích thì ăn nhiều vào, Dương Dương cũng thích ăn món này lắm."

"Thế ạ, cơ mà mẹ cháu nói nếu ăn nhiều tương thì da sẽ đen theo, sao hai người lại trắng thế ạ? Lục Dương giống dì, nếu cháu cũng giống mẹ cháu thì hay biết mấy."

"Da của cháu được gọi là làn da khỏe mạnh đấy, bên nước ngoài thịnh hành màu da này lắm. Lát nữa cháu về xem tạp chí đi, người mẫu trên bìa tạp chí cũng có màu da đó đấy." Khi ở nhà Lục Mạn cởi mở và thoải mái hơn rất nhiều, vả lại bao giờ bà ấy cũng nở nụ cười trên môi, trông thật dịu dàng.

"Dì ơi, dì đẹp quá..." Lộc Lâm Linh làm vẻ mặt như đang trồng cây si thần tượng, Lục Mạn nghe vậy thì vô cùng vui vẻ.

Có sự gia nhập của Lộc Lâm Linh, bữa ăn này trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Lục Dương ung dung ăn cơm, ngoài mặt thì làm như không để ý nhưng trong mắt đã đong đầy ý cười.

Cơm nước xong, Lục Mạn đi làm, để lại không gian chơi đùa cho bọn nhỏ.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lục Dương đã làm xong đề thi được phát từ lâu, lần này anh kiên quyết không lấy ra cho Lộc Lâm Linh chép mà dùng tình cảm và quà vặt để khuyên nhủ: "Tớ có bánh gatô bơ này, cậu tự làm đi, xong rồi tớ đưa cho cậu."

Giữa một biển quà vặt bất tận, cô Lộc thích nhất là bơ và tất cả mọi thức ăn có bơ trong đó. Bánh sinh nhật năm nào cũng có bơ, thấy mãi đến chai mắt.

Sau hai giờ chiến đấu hăng hái, trong lúc Lục Dương cẩn thận kiểm tra bài thi thì Lộc Lâm Linh hưởng thụ bánh ngọt, trên khuôn mặt là nụ cười ngốc nghếch, đôi mắt cong thành một cặp trăng lưỡi liềm.

Thật ra Lộc Lâm Linh không phải học không tốt, các môn học dưới tiểu học cũng không mấy khó khăn, chỉ cẩn thận một chút, nghiêm túc một chút thì kết quả kiểm tra sẽ ổn.

Lục Dương nhìn cái người đang hăng say ăn, thở dài, chấp nhận cầm ra sửa đổi dịch, sửa lại những lỗi sai nhỏ rồi thu dọn đống linh tinh trên bàn như bút, thước, giấy nháp, sổ, giấy dán ghi chú và cho vào cặp của Lộc Lâm Linh, đặt nó lên giá treo to ở cửa.

Lộc Lâm Linh sở hữu ba đặc điểm nhận dạng: Da đen, ham ăn, đãng trí.

Đặc điểm đầu tiên thì không cần nói nhiều, vừa nhìn đã thấy, đó cũng là "điểm chết" của Lộc Lâm Linh, sờ một cái liền nổ.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Về đặc điểm ham ăn thì qua nửa ngày bạn đã biết, mỗi khi có thời gian rảnh rỗi thì cô luôn có đồ để nhai trong miệng.

Cuối cùng là đãng trí, Lục Dương đã quá quen với thói xấu này của Lộc Lâm Linh.

Mỗi lần tới nhà Lục Dương, cô luôn phải xác nhận có gì cần làm không rồi mới an tâm về nhà, sau đó không tới năm phút lại vội vàng qua gõ cửa. Nếu như giáo viên dặn dò làm gì, sáng sớm hôm sau cô sẽ đi tới cửa tiểu khu liền chạy trở về cầm. Ví dụ như loại này, đếm không có gì đếm. **

Từ nhỏ Lục Dương đã độc lập, luôn xử lý ổn thỏa việc của mình. Giờ có Lộc Lâm Linh, mọi thói quen tốt đều đã được phát huy tác dụng, hơn nữa còn phát huy đến cấp độ tối đa.

Hai cô cậu đã hoàn thành nhiệm vụ của mình xong, quyết định đi xem phim. Vì Lục Mạn rất có lòng nhiệt thành với nghề nghiệp nên trong nhà có rất nhiều phim hành động nước ngoài.

Mùa hè năm ấy có một bộ phim rất nổi tên là "Quá nhanh quá nguy hiểm", hai người lục lọi một lúc thì chọn bộ phim này. Bộ phim lấy bối cảnh tại Los Angeles của nước Mỹ, một đám người điên cuồng lái xe trong buổi đêm của thành phố, làn gió mát mẻ không thể làm khô đi những giọt mồ hôi nhiệt huyết. Thành phố sầm uất, đàn ông cuồng dã, phụ nữ quyến rũ, mọi thứ trong phim ảnh như của một thế giới khác, hoàn toàn khác biệt với cuộc sống ở thế giới bên ngoài.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Khi trên màn hình xuất hiện nam chính và nữ chính từ từ đến gần, mắt thấy hai người đó sắp ôm và hôn nhau, Lục Dương đứng bật dậy, xoay người che tầm mắt của Lộc Lâm Linh lại. Nếu là mọi khi thì Lộc Lâm Linh đã bắt đầu om sòm rồi, nhưng giờ cô cũng đỏ mặt mà cúi đầu, không lên tiếng.

Không thấy hình ảnh không có nghĩa là không nghe thấy âm thanh, hai đứa trẻ nhìn nhau rồi đồng loạt ngoảnh đầu sang một bên.

Sau khi hết phim, Lục Dương đứng dậy tắt ti vi, lấy hộp đựng đĩa ra, bỏ đĩa vào rồi đặt về chỗ cũ.

Lộc Lâm Linh hết ngồi lại nằm trên ghế sô pha, nói với vẻ vô cùng thích thú: "Dì nói đúng kìa, mấy cô gái trong phim đều da đen như tớ cả, mà các cô ấy cũng đều đẹp nữa, rất rất đẹp luôn, đúng không?!"

Lục Dương nhìn thoáng qua cái người đang nằm đầu chỗ này tay chỗ kia trên ghế sô pha, nhớ lại hình ảnh trong phim, hiếm khi nào mà anh khen một cách nghiêm túc như lúc này: "Đúng đó, đẹp lắm... Nhưng cậu đừng áp dụng nó lên người cậu, dẫu sao thì mặt cũng đâu có giống."

Một cái gối bay về phía anh: "Đồ miệng thúi bơ!"

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

"Nói ai đấy!"

"Ai nhảy dựng lên thì nói người đó, cậu tự soi gương nhìn lại mình đi, mặt trắng hếu, người gầy nhom, vai không thể vươn, tay không thể giơ."

"Lúc đổi nhóm là ai giúp cậu chuyển bàn chuyển ghế hả! Cậu không thấy tớ chạy nhanh như bay trên đại hội thể dục thể thao hả!"

"Tớ chỉ thấy cậu lăn hai ba vòng ra ngoài thôi."

"Đó là do người khác va vào tớ!"

"Xem kìa, cậu tự nói cậu bị người ta va một phát là bay đấy, đồ yếu đuối!"

Trong căn phòng không lớn văng vẳng tiếng cãi vã của hai người.

Đến tối, Lục Mạn về nhà. Cơm nước xong, Lộc Lâm Linh nói cảm ơn rồi chạy tọt về nhà mình, Lục Dương liếc ra cửa xem cô đã cầm cặp về chưa rồi xoay người về phòng học bài.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lục Mạn đang thu dọn chén đũa, thấy vậy thì không hiểu ra sao, nghĩ: "Mới một buổi chiều mà hai đứa này sao ấy nhỉ?"

Lộc Lâm Linh về nhà và đóng sầm cửa lại. Đầu cô đang nóng sôi lên vì tức giận, nhưng thấy căn phòng trống không thì tức khắc thấy lạnh cả sống lưng, lại nhìn ra bầu trời bên ngoài, thấy đã đen thui thì càng thấy kinh khủng hơn.

Lộc Lâm Linh bèn rửa mặt rồi về phòng, chuyển hết đống quà vặt lên giường, vừa ăn vừa xem tạp chí.

Thành phố Vũ ở phía Nam nên tiết trời không quá lạnh khi đến đầu đông. Nhưng tối nay Lộc Lâm Linh cứ cảm thấy trong phòng lạnh lẽo đến lạ, cô trượt xuống giường xem cửa sổ đã được đóng chưa. Tòa chung cư này không có nhiều người vào ở nên bây giờ ngoài cửa sổ đen kịt, gió đưa đẩy cành cây dưới tầng, lá cây đã rụng sắp hết, chỉ có cành cây đang đung đưa, cả thế giới đều yên tĩnh vô cùng.

Lộc Lâm Linh lại nhanh chóng leo lên giường nằm, đắp kín chăn, không tắt đèn. Nhưng cho dù luôn để đèn sáng thì nỗi sợ hãi trong cô vẫn không giảm bớt đi chút nào.

"Cộc cộc cộc…"

Lục Mạn đang chuẩn bị ngủ thì nghe thấy mấy tiếng gõ cửa dồn dập.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Bà ấy mở cửa ra, thấy Lộc Lâm Linh đang ôm gối nhìn mình bằng ánh mắt bi thảm: "Dì ơi, cháu ở nhà một mình sợ quá..."

Mấy năm qua Lục Mạn luôn ngủ một mình, thật sự không quen ngủ cùng với ai kể cả con nít nên Lộc Lâm Linh qua ngủ ở phòng của Lục Dương. Mỗi người một chăn một bên.

Sau khi sắp xếp cho hai đứa nhỏ xong, Lục Mạn nhìn thoáng qua hai người đang nằm trên giường, mỉm cười tắt đèn, đóng cửa và đi ra ngoài.

Dù bên này cũng tối đen nhưng Lộc Lâm Linh đã thấy an tâm hơn rất nhiều vì biết bên mình có một người. Mặc dù người này hay tranh cãi túi bụi với cô, nhưng bây giờ có sự hiện hữu của người này, cô lại nhẹ lòng đi nhiều lắm.

"Lục Dương, lúc nãy tớ ở nhà một mình, thật khủng khiếp! Trước kia dì tăng ca không về nhà, cậu cũng không sợ sao?"

"... Sợ chứ."

"Ồ. Vậy sau này dì mà về muộn thì cậu qua nhà tớ ngủ nhá."

"... Được."

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Dường như con gái có nhiệt độ cơ thể cao hơn của con trai, Lục Dương cảm thấy bên cạnh mình luôn có hơi ấm, trong lòng anh cũng ấm áp theo. Trong lúc hít thở, anh còn có thể ngửi thấy mùi thơm thoang thoảng, nó không giống như mùi thơm của Lục Mạn mà ngọt nhè nhẹ, làm anh ngủ rất yên giấc.

Vào mùa đông, đêm ngày càng dài, năm nay cũng sắp hết.

Lúc cuối hè, anh đi theo mẹ tới thành phố xa lạ này, nơi hai người sẽ ở rất mới, rất đẹp, nhưng nhà vẫn chỉ là nhà, không thể nào thành gia đình. Anh vẫn ăn cơm một mình, đọc sách một mình, ngủ một mình, không có gì tốt cũng không có gì không tốt, cuộc sống vẫn trôi qua bình thường vô vị như vậy.

Khi mùa thu sắp tới, có một bạn nữ đến gõ cửa nhà anh, từ đó về sau, thỉnh thoảng tiếng gõ cửa thân quen ấy lại vang lên. Sau đó bắt đầu có người ăn cơm cùng anh, học bài cùng anh, bây giờ còn có người ngủ bên cạnh anh.

Hình như có một người để làm bạn là điều rất tuyệt vời, anh chưa từng biết thì ra cuộc sống còn đầy sắc màu như thế.

Đêm dần khuya, cả thế giới đều yên lặng, tiếng hít thở trong phòng cũng ngày càng thong thả.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Khi ở tuổi niên thiếu, con người dễ dàng cảm thấy hài lòng nhất, dù đó chỉ là một viên đường, một tập phim hoạt hình hay một câu hứa hẹn. Gió ngoài trời đã dừng, chắc có lẽ ngày mai sẽ là một ngày trong xanh, mùa đông năm nay sẽ ấm áp lắm đây.

Thời gian lặng lẽ đi tới cuối năm, những người đã chơi bời cả một học kì cũng bắt đầu tập trung học bài, phấn đấu cho bài kiểm tra cuối kỳ.

Có một ngân hàng bài thi thông minh là Lục Dương, cuối cùng Lộc Lâm Linh cũng bình an vượt qua kì thi, thành tích không trên không dưới đã giúp cô sẵn sàng đón một năm mới đầy suôn sẻ.

Lục Dương vẫn đạt điểm tối đa, giáo viên nào cũng khen cậu học sinh mới chuyển đến này rất có tương lai.

Chắc là do đã được khen quá nhiều nên cho dù Lục Dương được giáo viên khen ngợi thế nào, anh vẫn tỏ vẻ bình tĩnh làm Lộc Lâm Linh đang đứng bên cạnh nhìn mà tức giận đến ngứa răng, chỉ có thể càn quét từ "vật chất" để tìm kiếm một chút an ủi cho mình.

Sau khi nhận thưởng và bài tập cho kỳ nghỉ đông, một học kỳ xem như đã kết thúc. Nhóm ham ăn gồm ba người đã hẹn sẽ cùng nhau đi chơi vào kì nghỉ đông, thế là ba người hăng hái thảo luận chỗ nào có tiệm trà sữa mới mở, chỗ nào có tiệm xiên que một cách rất nghiêm túc…

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Về đến nhà, mặc dù bà Lâm chưa bao giờ đặt kỳ vọng cao vào Lộc Lâm Linh, nhưng giờ đã có nhà đối diện để so sánh, bà ấy vẫn không nhịn được mà thấy hơi sốt ruột, vừa vào nhà đã lải nhải sau lưng Lộc Lâm Linh không ngừng.

"Ngày nào con cũng chơi chung với Lục Dương mà, sao lại không học giỏi hơn được chút nào thế hả? Ngày nào cũng chỉ biết ăn ăn ăn! Con gái con lứa mà hết om sòm đến nhồi nhét quà vặt đầy miệng, mẹ đang nuôi một con heo có phải không? Ăn hết vào thịt chứ không có vào óc..."

Ban đầu cô Lộc của chúng ta vô cùng rộng lượng mà nghe tai trái, lọt tai phải, không hề để những lời mẹ mình nói trong lòng, nhưng dù sao cô cũng không thích việc ngày nào cũng bị chê bai, chưa kể còn bị trừ tiền ăn vặt nữa.

Lộc Lâm Linh làm mặt bí xị đầy ấm ức về phía đống bài tập làm mãi cũng không xong, đột nhiên bắt đầu nhớ tới anh Đại Đông ở trong viện. Cậu bé đó luôn nghịch ngợm, cả gia đình đều sợ cậu bé nhưng cậu luôn che chở cho cô, lại còn cho cô quà vặt nữa. Quan trọng nhất là, so với anh Đại Đông, cô mới là đứa trẻ bé bỏng mà ai cũng thích, không giống ai đó ở nhà đối diện…

Về phía Lục Dương, anh đang suy nghĩ tại sao đã hơn một tuần rồi mà cái người ngày nào cũng tới gần đây lại không tới nữa.

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Vì cho rằng bà cô này sẽ hay qua nhà mình mà Lục Dương còn đặc biệt dặn dò Lục Mạn mua thêm chút quà vặt khi đi siêu thị, chỉ thiếu điều ghi những thứ Lộc Lâm Linh thích ăn ra thành một danh sách mà đưa cho Lục Mạn.

Gần một tuần không thấy bóng dáng Lộc Lâm Linh đâu, đến Lục Mạn cũng thấy tò mò. Vào bữa tối, bà ấy hỏi có phải hai người lại cãi nhau không. Lục Dương cũng không biết vì sao, nhưng ngoài mặt vẫn ra vẻ hờ hững không quan tâm, trong lòng thì bắt đầu nghĩ những chỗ có khả năng mình đã chọc giận cô nương này rồi gạt bỏ.

Mấy ngày nữa trôi qua, đã sắp qua năm mới, Lục Mạn đã có nhiều thời gian rảnh hơn, bà ấy xin nghỉ phép trước rồi mua vé xe lửa để chuẩn bị dẫn Lục Dương về quê ăn Tết.

Sau khi giúp Lục Mạn sửa sang các túi hành lý lại, Lục Dương nhìn một đống quà vặt chồng chất trong nhà, trong lòng cũng nghẹn một bụng tức giận.

Vào hai ngày trước, anh đã chủ động chạy đến nhà đối diện tìm cô. Người ta thì hay lắm, có ở nhà đâu, nghe bảo là cô đến nơi ở trước đây để tìm bạn cũ chơi. Cô xem anh là ai vậy hả?! Lúc cô vui thì quấn quýt anh, mà vừa có bạn khác để chơi cùng là chạy mất dạng luôn.

Lục Dương thầm nghĩ: "Sau này mình sẽ không mở cửa cho bả nữa!"

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lộc Lâm Linh rong chơi ở ngoài mấy ngày, ngày nào cũng chơi đến khi trời gần tối mới về nhà.

Một năm bôn ba làm ăn của Lộc Thành Quốc cũng đã kết thúc, không đi đâu vào mấy ngày đầu năm mà ở nhà chuẩn bị ăn Tết. Cuối cùng bà Lâm cũng đặt sự chú ý lên ông xã mình. Giờ được Lộc Thành Quốc che chở, Lộc Lâm Linh bắt đầu khí thế ngất trời, bà Lâm cũng đã lải nhải than phiền đủ rồi nên không lấy việc thành tích ra nói nữa.

Bà Lâm sửa sang những món đồ Tết mà Lộc Thành Quốc mang về rồi bảo Lộc Lâm Linh đưa đến nhà đối diện.

Lúc này Lộc Lâm Linh mới nhớ ra đã có một đoạn thời gian mình không đến nhà đối diện chơi, bây giờ cô cũng không còn giận dỗi nữa, đáp lời bà Lâm rồi xách một túi với đủ thứ đồ sang nhà đối diện.

"Linh Linh tới rồi à?"

"Thưa dì, mẹ cháu bảo cháu sang đây để biếu quà mừng năm mới ạ!"

"Cho dì gửi lời cám ơn đến mẹ cháu nhé. Mà sao mấy ngày nay cháu không tới tìm Dương Dương chơi thế? Dương Dương còn chuẩn bị rất nhiều đồ ăn cho cháu đấy..."

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Tiếng gõ cửa của Lộc Lâm Linh đã cho thấy tính cách cô khá tùy ý, ít khi nghiêm túc. Đã nghe tiếng gõ cửa hết mấy tháng, cửa vừa có tiếng là Lục Dương liền biết ai đang gõ cửa.

Anh thầm nghĩ: "Cái cô này đi chơi đã đời rồi mới nhớ tìm mình, mình tuyệt đối không được dễ dãi với bả. Thích thì chạy sang đây chơi đùa, làm như mình là cún con ấy."

Trong đầu thì nghĩ như vậy, nhưng tay chân Lục Dương đã bắt đầu không mệnh lệnh từ não bộ mà xếp tạp chí manga mà người ta thích nhất ra, sau đó là đống quà vặt đã mua từ lúc trước, môi nhoẻn lên cười, sau đó giả vờ như đang nghiêm túc đọc sách, lỗ tai luôn tìm kiếm tiếng động bên ngoài.

Cuối cùng Lộc Lâm Linh cũng đi vào, Lục Dương giả vờ lật một trang sách.

"Nghe nói cậu nhớ tớ rồi hả, há há há! Cậu mua món gì thế, để tớ xem có hợp khẩu vị của tớ không..." Cô nàng này vừa vào phòng đã đi qua lấy đồ ăn trên bàn.

Lục Dương: "Ồ, đi chơi nhiều thế mà không có ai mời cậu ăn à?"

Lục Mạn bưng trái cây đi tới cửa phòng, nghe thấy con trai mình nói vậy thì thầm nghĩ: "Cậu nhóc suốt ngày ra vẻ lạnh lùng thanh cao nhà mình lại nói ra những lời chua lòm như vậy, đúng là mới lạ mà."

[Truyện được EDIT & đăng tại Yeungontinh.vn]

Lục Dương vừa dứt lời thì đã thấy Lục Mạn đi vào, ngượng ngùng quay mặt sang một bên. Lục Mạn chỉ cười cười không nói gì, đặt dĩa trái cây xuống rồi ra ngoài.

"Dỗi rồi à? Đừng chớ, tớ vì cậu mà bị mắng rất nhiều đó. Cậu có biết mỗi ngày mẹ tớ đều rầy la tớ không?"

...

Lộc Lâm Linh xé một bao sợi cay ra, vừa ăn vừa bắt đầu than phiền. Tiếng nói chuyện liến thoắng lập tức vang khắp căn phòng, rõ ràng chỉ có một người nói, một người nghe nhưng bầu không khí lại trở nên ấm áp đến lạ.

"... Biết gần đây tớ khổ lắm không, đều tại cậu hại mình cả. Ăn nhiều đến mấy cũng không thể bù đắp cho những tổn thương trong lòng tớ đâu!" Ăn cây cuối cùng xong, Lộc Lâm Linh liếm đầu ngón tay, người bên này lập tức nhận lấy túi đồ ăn không và đưa giấy mềm cho cô.

"Tớ mang nhiều đồ ăn ngon về cho cậu lắm, bên nhà bà ngoại tớ cũng có bánh kem bơ ăn rất ngon, tớ mang về luôn rồi."

"Còn nữa, sang đầu năm sau là đến sinh nhật cậu rồi. Tớ sẽ dành tiền mừng tuổi mua đồ ăn cho cậu."

Thiếu niên cúi đầu cầm giấy lau đi nước tẩm gia vị bị rơi xuống đất của sợi cay, bình thản nói ra những lời đầy cưng chiều như tất cả mọi thứ đều là chuyện đương nhiên. Tình cảm vụng về thời niên thiếu đi vào trong gió, dần dần khắc sâu...
Bình Luận (0)
Comment