Thuần Hóa Kêu Thú Tiểu Thê Quá Manh Hủ

Chương 11

“Gì?” An Hinh cảnh giác, hai con mắt xuyên thấu qua thấu kính giống như đèn tụ quang: “Không cần kêu em ra bảng tin.”

Đôi mắt nhỏ buồn ai oán của Lâm Mặc Mặc nhìn thoáng qua An Hinh: “Anh có một cái bộ tuyên truyền giúp anh ra bảng tin.”

“Anh lại chủ tịch hội học sinh.” An Hinh khinh bỉ: “Lại là một bộ này, hừ hừ lần này em sẽ không bị lừa.” Làm quan sao vô dụng nhất, vẫn là một học sinh có chức quyền, chỉ có vì nhân dân phục vụ cũng chưa có tiền lương. Nhớ trước đây đó là tuổi trẻ không hiểu chuyện, mới bị Lâm Mặc lừa dối vào hội học sinh trường cấp 3.

Bị tiểu sư muội nhà mình các loại chướng mắt, Lâm Mặc cảm thấy trái tim già cỗi của mình nuôi đã nhiều năm lại bắt đầu tan nát. Được rồi, anh ấy vốn dĩ xác thật có ý niệm lôi kéo tiểu sư muội làm một trận, ai bảo cô nhóc này đầu óc siêu cấp sống các loại oai điểm tử, hơn nữa một tay vẽ truyện tranh xinh đẹp cực kỳ, chỉ là bị chọc thủng Lâm Mặc sư huynh tỏ vẻ có chút bực mà nói: “Anh còn chưa nói chuyện gì đâu.”

“Anh có gì cứ nói.” An Hinh sờ sờ một túi quả táo lớn trong tay anh ấy, tính tình người này giá trị bao nhiêu. Không làm chuyện trái với lương tâm, nhưng mà cũng không thể làm chuyện có hại, sinh mệnh hữu hạn cần thiết phải dùng tới làm càng nhiều sự tình có ý nghĩa.

“Các em có hai tuần học giáo dục quốc phòng.” Lâm Mặc uyển chuyển, nghĩ nên như thế nào lựa lời, tiểu sư muội càng ngày càng không dễ lừa.

Quả nhiên, “Nói trọng điểm.”

“Sau khi các em học xong giáo dục quốc phòng, hội học sinh sẽ tổ chức một bữa tiệc tối đón người mới đến, tụi anh muốn làm hai cái tiết mục của sinh viên năm nhất.” Lâm Mặc nhanh chóng nói xong, nhìn khuôn mặt nhỏ muốn cự tuyệt của An Hinh, lập tức dùng lời nói càng nhanh bổ sung: “Không phải để em lên, muốn cho em hỏi một chút Hạ Lệ có nguyện ý lên hay không. Cậu ấy không phải cầm kỳ thư họa ca hát nhảy múa tinh thông mọi thứ sao, tới cái đơn ca độc vũ độc tấu đều có thể.”

Kế hoạch là cuối học kỳ 1 liền làm tốt, tiết mục của mỗi cái khoa viện trên cơ bản cũng đã định rồi, liền chờ sau khi khai giảng lại tập luyện và diễn tập một chút. Tiết mục của tân sinh viên định rồi hai cái, bởi vì không xác định, cho nên người được chọn nói là làm các khoa viện ở sau khi khai giảng chủ động báo, sau đó chọn ưu tú trúng tuyển. Cái này liền có thể tồn tại mấy vấn đề, một là người chủ động báo ít, hai là chất lượng của tiết mục không nhất định bảo đảm, ba là nhiều bước vòng sơ tuyển, quá trình liền phức tạp.

Nếu có một tiết mục hay hiểu tận gốc rễ, vậy không phải rất không tồi. Ngày hôm qua Lâm Mặc biết An Hinh và Hạ Lệ với Hạ Thần bọn họ tới, trong đầu liền nhảy ra ngoài.

Không phải sự tình bán đứng chính mình luôn luôn dễ nói, đặc biệt là Hạ Lệ, trời sinh liền thích quang mang bắn ra bốn phía, khi còn nhỏ đi theo chị họ đến đài truyền hình quay tiết mục, làm khách mời của tiết mục thiếu nhi, kết quả là một kỳ ratings kia tăng cao, nếu không phải trong nhà không cho phép, đã sớm đi làm minh tinh gì đó rồi. Bất quá sao, An Hinh tiếp tục góc 45 độ nhìn chằm chằm Lâm Mặc: “Có chỗ tốt gì?”

Lâm Mặc ấn đầu An Hinh một chút, con nhóc chết tiệt kia không thấy con thỏ không rải ưng: “Sư huynh nói không về sau ở trường học anh che chở cho em.”

An Hinh lại lần nữa cho ánh mắt khinh bỉ, người quen chính là tốt a, có thể vui sướng tràn trề biểu đạt cảm xúc của mình, còn có thể khuếch đại. Cô rầm rì nhéo nhéo cánh tay nhỏ của Lâm Mặc: “Như thế nào che chở, ngay cả cánh tay nhỏ cái chân nhỏ của anh, đều đánh không lại em.”

Chính mình tốt xấu là tân một lần chủ tịch hội học sinh được chứ, chính mình tốt xấu là một đại soái ca ánh mặt trời lại dáng vẻ thư sinh được chứ, như thế nào đến tiểu sư muội nơi này liền cái nào đều không phải. Lâm đại soái ca tỏ vẻ năng lực chống lại đánh của mình hai năm không luyện đã thoái hóa, một mũi tên nhỏ này đem thương tâm ném đến anh ấy đau quá.

Lâm Mặc bằng bất cứ giá nào nói: “Giúp em chọn lựa tu khóa tranh học phần của thầy Cao lại tốt chương trình học rất đoạt tay.”

“Em khi nào sầu qua chuyện học tập.” An Hinh rất kiêu ngạo. Nhà mình gien tốt a, chỉ số thông minh đều chuẩn cmnr. Cô và Hạ Lệ với Hạ Thần còn tính bình thường, bị cha mẹ ngăn cản không cho nhiều nhảy lớp muốn trải qua cuộc sống học sinh bình thường, đứa kia nhà cô nhỏ của Hạ Lệ và Hạ Thần, mới kêu biến thái, mười hai tuổi đã khoa đại thiếu lớp năm đi.

Lâm Mặc ấn đầu dưa của An Hinh, hung hăng ôm vào trong lòng ngực mình xoa xoa, lấy ra đại sát chiêu cuối cùng: “Hội học sinh, đặc biệt là bộ thể dục, có rất nhiều soái ca.”

An Hinh giãy giụa từ trong ngực anh ấy lộ ra hai con mắt sáng lấp lánh: “Có bao nhiêu có bao nhiêu soái?” Vẫn là sư huynh hiểu biết gãi đúng chỗ ngứa của cô. Ai da, sư huynh đại nhân thật đáng yêu.

“Có mấy chục người đều là đại soái ca, hơn nữa mỗi năm còn làm rất nhiều hoạt động, soái ca càng nhiều. Bóng đá bóng rổ bóng chuyền ba trận đấu lớn, còn có các hạng mục thi đấu nhỏ, bóng bàn cầu lông tennis bơi lội, đẹp trai nhất có năng lực nhất thực lực mạnh nhất, anh đều quen biết.” Lâm Mặc cắn răng nói.

An Hinh xoay chuyển hai con mắt to, suy nghĩ một chút làm bước đi: “Vậy thời điểm hội học sinh của các anh mời người mới, em muốn đi bộ thể dục.”

Đó chính là thành công. Lâm Mặc tỏ vẻ thực cạn lời, sắc đẹp của mình bị khinh thường nhìn lại. “Em đi bộ tuyên truyền đi.”

“Vì sao?” An Hinh không phục. “Em không muốn ra bảng tin.” Bản thảo trong tay cô rất quý giá được không, như thế nào có thể tùy ý dán ở trên tường sau đó bị xé xuống.

“Bởi vì bộ thể dục không mời em thiếu nữ chân ngắn nhỏ văn nghệ như vậy.” Lâm Mặc đỉnh khả năng mưa rền gió dữ, cũng muốn thư hoãn một chút nội tâm ức chế tích tụ của mình.

“Lâm Mặc.” Tiểu vũ trụ của An Hinh bùng nổ.

“Được được được, vậy em đến chỗ của bí thư đi.” Lâm Mặc chỉ có thể đầu hàng, dù sao cái giá của sư huynh, chính mình chưa từng có bày ra thành công quá: “Sau đó anh để cho em làm bí thư lớn của anh, anh giới thiệu soái ca cho em.” Thật đau thương, cảm thấy chính mình là quy công tú bà.

Rõ ràng thời điểm từ ký túc xá đón cô vẫn là cuộc gặp mặt của sư huynh sư muội rất sung sướng, như thế nào bây giờ phong cách đột biến.

An Hinh một bộ biểu tình cố mà làm, suy nghĩ một chút: “Thành giao.” Ai da, Lệ Lệ đại bảo bối nhi, thật xin lỗi cậu, giống như đem cậu bán đi, dì nhỏ nuôi cậu cũng không dễ dàng.

Lâm Mặc thở dài nhẹ nhõm một hơi, cứ cảm thấy đợt giao dịch này chính mình hình như cũng không kiếm được bao nhiêu. Rõ ràng tiểu sư đệ gì kia biểu diễn cũng không phải nhu yếu phẩm, anh ấy chỉ là muốn hỏi một chút nhiều lựa chọn: “Vậy anh trở về đem thời gian địa điểm lưu trình cái gì chia cho em, em nói với Hạ Lệ một tiếng. Nếu yêu cầu nói, giáo dục quốc phòng mấy ngày nay anh có thể giúp cậu ấy xin nghỉ.”

“Em trở về đi hỏi cậu ấy một chút.” An Hinh mặc sức tưởng tượng soái ca, tâm tình rất sung sướng.

Hai người sung sướng mà đi về phía khu ký túc xá.

Giản Ninh từ ngoài cửa sổ xe thu hồi ánh mắt.
Bình Luận (0)
Comment