Thuần Hóa Kêu Thú Tiểu Thê Quá Manh Hủ

Chương 22

An Hinh quay đầu nhấn nút thang máy, chờ khi cô quay đầu lại, liền thấy Giản Ninh xách túi hai vai, đẩy một chiếc xe đạp từ trong nhà ra tới.

An Hinh chớp mắt, hơi hỗn độn. Cô nhìn xe đạp, lại nhìn xem Giản Ninh. Không biết vì cái gì, trong đầu có loại 囧囧 có thần cảm giác: “Thầy Giản, thầy là muốn chở em sao?” Nói cùng nhau đi là ý tứ này.

An Hinh nhớ tới đều là cảnh tượng giáo sư đạp xe đạp ở vườn trường chạy như bay, lại nghĩ tới cảnh tượng nam nữ chính trong vô số phim Hàn đạp xe đạp ở vùng ngoại ô chạy như bay, quả nhiên người lớn lên đẹp trai làm gì đều là hình ảnh mỹ lệ.

“Không chê đi.” Giản Ninh hơi hơi cong khóe miệng.

An Hinh sinh ra là bạch phú mỹ, tam quan vẫn là rất ngay thẳng. Cô cười hì hì lại tò mò mà sờ xe đạp, trên mặt nóng lòng muốn thử: “Chúng ta là muốn học theo Điềm Mật Mật sao?”

“Bộ phim nổi tiếng nhiều năm như vậy em cũng xem rồi.” Giản Ninh đẩy xe đạp vào thang máy, so với ô tô, phòng trộm phỏng chừng là vấn đề lớn nhất của loại xe này, mỗi ngày phải đẩy lên đẩy xuống.

“Kinh điển a, kéo dài không suy.” An Hinh sờ sờ xe đạp, lại cẩn thận quan sát một chút, bỗng nhiên nói: “Thầy Giản, cái xe này rất đắt sao?”

“Ừm.” Giản Ninh hơi hơi nhướng mày, hơi có kinh ngạc, còn có người hiểu xe đạp.

“Xem chất liệu, xem thiết kế.” Khuôn mặt nhỏ của An Hinh hơi mang vẻ đắc ý, đối với suy đoán của mình rất có tin tưởng: “Càng mấu chốt chính là, xem trình độ coi trọng của thầy với nó.” Loại xe đạp gì cần phải để ở trong nhà lại còn có bảo dưỡng sạch sẽ như vậy. “Chị họ em có một chiếc xe đạp, là anh rể em tự tay thiết kế, bây giờ để ở trong nhà xem trọng giống như đồ cổ vậy, trình độ quý trọng so sánh bản Halley trân quý của anh rể em.”

Phong Hỏa Luân, chiến xa trong truyền thuyết của chị họ.

Giản Ninh mỉm cười, không tỏ ý kiến, đẩy xe đi ra khỏi cửa, chân dài một vượt liền lên xe, sau đó hơi hơi hất đầu, ý bảo An Hinh đi lên.

Ừm, chính mình này xe đắt sao cũng còn tốt đi, hơn hai chục nghìn đô la Mỹ, xe đạp định chế KGS, căn cứ theo số liệu thân thể và phong cách đạp xe thích hợp của khách hàng, sau đó tại vị ở bang Massachusetts Beverley Parleecycles nhà xưởng cố ý định chế. Khi ở nước ngoài anh coi nó trở thành hứng thú mà rèn luyện, sau khi về nước thì phát hiện, làm giáo sư, cuộc sống hai điểm một đường, đạp xe đạp so với lái xe càng thuận tiện hơn.

An Hinh vịn eo Giản Ninh, nghiêng người ngồi trên ghế sau, lại xê dịch mông nhỏ ngồi ổn, lúc này mới thả nhẹ lực đạo trong tay. Giản Ninh chân dài vừa giẫm, xe liền trơn nhẵn mà xông ra ngoài.

Gió lạnh hơi hơi thổi quét ở trên mặt An Hinh, khiến cô thoải mái mà nheo mắt lại. So với trước kia ngồi ở xe thể thao hoặc là xe máy của đám ông anh, thể nghiệm như vậy khiến cô cảm thấy mới lạ mà mỹ diệu. Trong lòng an an tĩnh tĩnh nhẹ nhàng dìu dịu, thật đúng là có một chút cảm giác ngọt ngào của Lê Minh và Trương Mạn Ngọc.

Cảm giác không tồi ha. Ở chung nhà cùng với một người đàn ông mới gặp mặt mấy lần, cư nhiên có thể có tâm tình tự tại thả lỏng không bố trí phòng vệ như vậy, thật là khó được a. An Hinh thậm chí đang suy nghĩ, có phải hay không muốn coi Giản Ninh thuộc về phạm trù là người trong nhà ngoại lai giống như Lâm Mặc vậy.

Chậc, chính là giáo sư Giản lại thật sự cực phẩm, khí tràng công thủ gồm nhiều mặt không phải ai đều có thể khống chế, từ bỏ thật sự đáng tiếc. Được rồi, đổi cái ý nghĩ, yêu anh liền cho anh tốt nhất, cô nhất định phải tìm kiếm một CP hoàn mỹ cho giáo sư đại nhân.

Tiểu khu cách trường học cũng không xa, đi bộ thì 20 phút, đạp xe cũng liền 6-7 phút. An Hinh không muốn quá rêu rao, cách cổng trường học còn có 20-30 mét, liền véo eo Giản Ninh bảo dừng.

Xe hơi hơi xoay cái hình chữ S, sau khi Giản Ninh phanh gấp hai chân chống đất, chuyện đầu tiên làm chính là nắm lấy móng vuốt nhỏ của An Hinh.

An Hinh nhìn biểu tình bộ mặt hơi hơi run rẩy của giáo sư Giản, cười hắc hắc: “Sợ ngứa.” Ha ha ha, người đứng đắn như giáo sư đại nhân cư nhiên sợ ngứa còn thật đáng yêu. Hơn nữa, nghe nói đàn ông sợ ngứa thì sợ vợ a. Phi phi phi, giáo sư Giản của mình không nên có vợ. A, cũng không đúng, nếu giáo sư Giản trở thành tiểu thụ cũng có thể kêu vợ.

Giáo sư Giản chỉ cần lẳng lặng nhìn cô bé, khí chất thầy giáo hồn nhiên thiên thành là có thể nghiền áp học sinh tiểu học. An Hinh le lưỡi, thu hồi nụ cười, nhảy xuống ghế sau của xe đạp: “Thầy Giản, em tự mình đi vào là được rồi. Điệu thấp, quan hệ quê nhà hữu hảo của em phải điệu thấp.” Giáo sư đại nhân mục tiêu quá thấy được, cô cũng không muốn vào cổng trường liền thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

“Ừm, cố gắng học quốc phòng, uống nhiều nước vào.”

An Hinh nhìn theo bóng dáng giáo sư Giản cưỡi xe đạp biến mất ở cổng lớn, đột nhiên cảm thấy tấm lưng kia vừa đẹp trai vừa thanh thản. Nàng lắc lắc bím tóc dài, vứt bỏ cảm xúc hoa si khó gặp, chạy chậm cổng trường tìm kiếm lớp mình.

Đại học quân huấn kỳ thật chính là đi ngang qua sân khấu, sửa sang lại nội vụ, đứng thành hàng liệt, trạm quân tư, kéo kéo ca, sau đó hơn nữa cái gì đi đều bước, đi nghiêm thái chạy bộ linh tinh, nghe nói cuối cùng còn sẽ có cái bắt vẫn là quân thể quyền phương trận, sau đó mỗi cái đội ưu tú đội viên có thể đi thực chiến bắn bia.

9 giờ sáng, toàn bộ quảng trường lớn và mấy cái tuyến đường chính, đều bị từng đống áo ngụy trang nhận thầu. Mặc vào quần áo rộng này, lại đội mũ lên, thỏa thỏa kiểm nghiệm cơ hội mỹ nữ thật giả.

Nam nữ sinh trong mỗi khoa viện là tách ra, có mấy khoa viện tương đối ít người, hoặc là khoa viện tỉ lệ nam nữ mất cân đối nghiêm trọng, không đủ số để hợp thành một cái đội ngũ hình vuông, liền xác nhập cùng với khoa viện khác. Tỷ như nói, nữ sinh của đại ngoại viện có thể ** toa thuốc trận, nam sinh lại phải ủy khuất xác nhập cùng với học viện tin tức, học viện tiếng Trung cũng đồng dạng âm thịnh dương suy.

Huấn luyện viên là một người nhỏ con mà đen, bộ dáng còn có hơi hung dữ, An Hinh một chút đều không thưởng thức, cho nên học quốc phòng liền cảm thấy siêu cấp không kính. Phơi nắng chói gắt, không ngừng luyện tập nghỉ nghiêm ngồi xuống đứng dậy ngồi xổm xuống cùng với sửa sang lại ăn mặc chỉnh tề điểm danh, liền giống hệt như hồi tiểu học, quá nhàm chán.

Sớm biết rằng nhờ sư huynh Lâm Mặc xin nghỉ giùm.

Trong lúc nghỉ ngơi giữa giờ, huấn luyện viên bắt đầu dạy hát quân ca. Nhiều năm qua đi như vậy, đảng ta quân ta vẫn luôn giữ lại truyền thống mộc mạc tốt đẹp, ca hát cũng là kia mấy bài cũ nghe nhiều nên thuộc, tỷ như bắn bia trở về, đoàn kết chính là lực lượng v.v. An Hinh liền giả mạo Đông Quách tiên sinh ở bên trong thật giả lẫn lộn, hơi há miệng mà hát nhép.

Mặt trời chiếu đến nóng quá, miệng khô lưỡi khô.

“A a a.”

“Nha, đó là ai thế?”
Bình Luận (0)
Comment