Thuần Hóa Kêu Thú Tiểu Thê Quá Manh Hủ

Chương 8

Mua đồ xong, ăn qua cơm tối, lại về trường học, đã hơn 8 giờ tối. An Hinh gọi điện thoại cho Hạ Lệ lại không ai nghe, liền đóng gói một phần điểm tâm cho cậu, trên đường thuận tiện mua một đống lớn trái cây và đồ ăn vặt, cùng nhau xách đưa tới ký túc xá của cậu. Trẻ con thân thể đang lớn lên, cần phải dinh dưỡng cân đối ha.

“Chú ơi, chào chú, cháu là An Hinh ở ngoại viện, cháu để cái này ở đây được không ạ, chờ lát nữa sẽ có Hạ Lệ của khoa kiến trúc lại đây lấy.” An Hinh ngoan ngoãn mà cùng ông chú quản lý ký túc xá lôi kéo làm quen.

“Là tân sinh viên đi. Ai da, nhiều đồ như vậy. Được rồi, cháu cứ để ở đây đi, thuận tiện đăng ký một chút.” Ông chú trên dưới nhìn thoáng qua An Hinh, cảm thấy sinh viên bây giờ thật ghê gớm, năm nhất mới báo danh, liền thành người yêu rồi, hơn nữa, con nhóc này rất săn sóc a.

An Hinh thực hiện xong thủ tục, dọc theo đường nhỏ đi bộ trở về. Khuôn viên to như vậy sinh viên tốp năm tốp ba mà qua, vui cười đùa giỡn, trầm mặc đi trước, đều có. Ở địa phương không có người quen biết, ở địa phương không cần ngụy trang, An Hinh không kiêng nể gì mà đánh giá và cảm thụ được, trải nghiệm không khí thuộc về đại học vườn trường.

“Aizz, Hạ Lệ, mày thật đúng là chưa từng chơi game.”

Trong thanh âm các loại, An Hinh bỗng nhiên mà bắt giữ đến một cái tên quen thuộc. Cô lập tức theo tiếng mà đi, cách đó không xa năm sáu người đi tới, còn xem không rõ lắm diện mạo, nhưng mà, có người tư thái đi đường rất quen thuộc.

An Hinh dừng lại bước chân.

“Chưa từng chơi.” Lệ Lệ đại bảo bối thanh âm rõ ràng có chút rầu rĩ không vui. Cậu luôn luôn cái gì đều là nổi bật xuất sắc, gia thế bộ dáng thành tích sở thích này nọ, chính là trừ bỏ thời điểm vẽ tranh, những thời gian khác đều bị nghi ngờ có liên quan nhiều động chứng, mông ngồi không được, không thích chơi game online mấy cái này, hôm nay tổ đội trong ký túc xá hoạt động tập thể đi tiệm net, cậu bị ngược thảm.

Muốn trở về tức giận phấn đấu đâu hay không? Hạ Lệ tự hỏi vấn đề nghiêm túc như vậy, lập tức đi theo đại bộ đội đi phía trước kiếm. Dư quang bỗng nhiên nhìn thấy “cục cưng”, Hạ Lệ nhảy dựng lên, tâm tình vừa mới còn buồn bực lập tức tốt lên.

“Đại bảo bối nhi.” An Hinh giống như ra ám hiệu.

“Cậu là tới tìm tớ sao?” Hạ Lệ một tay câu lấy An Hinh, coi cô giống như gà con mà kẹp ở dưới nách. Trước kia ba người mỗi ngày ở bên nhau không cảm thấy, lần này đột nhiên tách ra thật là có chút không tập cung, trong giây lát thấy cư nhiên có cảm giác kinh hỉ.

“Cậu nói đi.” Đây chính là phiến khu ở ký túc xá của nam sinh, cô không tới tìm cậu còn có thể làm gì: “Ở chỗ chú quản lý tớ mang theo đồ ăn cho cậu, đợi chút nhớ rõ đi lấy a.”

“Có trái cây không?” Lệ Lệ đại bảo bối ra vẻ mặt nghiêm túc.

“Có.” Hinh Hinh tiểu tâm can gật gật đầu.

“Có sữa bò không?” Lệ Lệ đại bảo bối rất vừa lòng.

“Có.” Hinh Hinh tiểu tâm can nhíu mày.

“Ai da, Hạ Lệ, đây là bạn gái của mày à, săn sóc như vậy.” Các bạn học bên cạnh ồn ào.

“Thanh mai trúc mã a, cấp 3 liền tốt hơn đi. Cũng là học cùng trường với chúng ta sao?”

“Ai da, Hạ Lệ mày quá không nghĩa khí, cũng không giới thiệu một chút.”

Hạ Lệ cười đến vẻ mặt xán lạn, cũng không sửa đúng mấy đứa bạn nói, tuổi tác cậu còn nhỏ, chơi đều không kịp đâu, cũng không nghĩ yêu đương, cho nên lúc trước tới liền nói tốt, nếu tình thế quá tốt đào hoa quá vượng, khiến cho An Hinh làm bạn gái tấm mộc của cậu.

“Có quả hạch không?” Lệ Lệ đại bảo bối còn không có bị tiếng cười vang choáng váng đầu óc, nhặt cái quan trọng hỏi. Tối hôm qua đói a, đói quá a, đói đến độ muốn ngủ không được, trước khi ngủ liền nghĩ nhất định phải dự trữ lương thực, kết quả hôm nay dậy ăn no liền quên mất chuyện này.

“Có.” Hinh Hinh xoa xoa tiểu tâm can của mình, lâu như vậy tới nay cũng chưa bị cậu chọc tức ra bệnh, thật không dễ dàng.

“Ai da, tâm can nhi nhà ta quá tuyệt vời.” Hạ Lệ cúi đầu ở trên trán An Hinh in lại một cái hôn lớn, vui tươi hớn hở nói: “Mau về ký túc xá đi thôi, tớ đi xem có cái gì ăn ngon.”

An Hinh trầm mặc, được rồi, đãi ngộ của dì nhỏ vẫn luôn là cái dạng nhân vật “bảo mẫu” này, cũng tự trách mình, từ nhỏ liền “chiều” hư Hạ Lệ rồi. Xem ở phân thượng hôm nay cậu có nhiều bạn học như vậy, chính mình liền chuyện tốt làm được hết đi.

An Hinh nâng nâng mắt kính, cười cười: “Vậy tớ đi trở về, thời điểm đồ ăn sắp hết nói cho tớ, tớ lại đi mua.”

Các bạn học nhìn theo bóng dáng nhỏ xinh của An Hinh hòa vào trong bóng đêm, mới bắt đầu đụng Hạ Lệ: “Aizz, cái thằng này mày quá không phúc hậu đi, liền như vậy làm con gái người ta đi trở về.”

“Đúng đó, bạn gái tốt như vậy, chậc.”

“Có phải bạn gái mày hay không a. Chậc, mày không thích người ta cũng không thể đối đãi như vậy chứ.”

Cơ bản đều là vừa hâm mộ lại bất bình.

A! Hạ Lệ gãi gãi đầu, ăn, mặc, ở, đi lại, dì nhỏ đại nhân chính mình từ nhỏ liền thích xử lý cuộc sống làm trợ lý kim bài, có cái gì không đúng sao? Đó không phải người con gái bình thường, mà là dì nhỏ a.

Mà tới dưới ký túc xá, nhìn một đống lớn đồ vật kia, mấy anh chàng đều sửng sốt trong chốc lát. Hai thùng sữa bò, một túi hoa quả lớn, một túi đồ ăn vặt lớn, còn có cơm hộp, liền vừa rồi nhóc con nữ sinh kia lấy tới.

“Aizz, Hạ Lệ, nói thực ra, mày có thích người ta hay không.” Một nam sinh bỗng nhiên vỗ vỗ bả vai Hạ Lệ hỏi.

Đó là Uyển Tử Vinh lão đại trong ký túc xá. Hạ Lệ nghĩ nghĩ, thành thật trả lời: “Rất thích.”

Lão đại thở dài: “Bạn gái đáng yêu tốt như vậy, phải cố gắng quý trọng a.”

“Nha, lão đại đây là động tâm.”

“Ha ha, bạn gái nhỏ ngốc manh như vậy, nói không sợ Hạ Lệ tức giận, tao cũng rất thích a.”

Hạ Lệ ở sau người nghĩ, đây là mùa đào hoa thuộc về dì nhỏ đã đến rồi. Chính mình muốn nói thật, cho các anh em một chút cơ hội hay không.

Một đám nam sinh nói đùa, thành thạo liền giúp Hạ Lệ xách đồ lên. Tình bạn của các nam sinh tới mau, thời gian hai ngày một đêm ở chung, mọi người đã coi Hạ Lệ tính tình vừa thẳng thắn lại sảng khoái nhỏ hơn bọn họ hai ba tuổi trở thành thằng em út.

Hạ Lệ hai tay trống không, chậc một tiếng. Thôi kệ, các anh em tốt như vậy, vẫn là không cần mang tai họa cho bọn họ.

Dì nhỏ không thích đàn ông, dì nhỏ thích xem đàn ông quậy với nhau.
Bình Luận (0)
Comment