Thuần Linh Thời Đại

Chương 13

Ba ngày sau.

Bệnh viện hạng nhất, phòng bệnh VIP.

Bước chân không nhanh không chậm, mang theo vẻ bình thản không chút cấp bách, tôi hướng tới phòng bệnh quen thuộc…

Xa xa đã nhìn thấy ba người hầu Việt gia phái tới, luẩn quẩn lúc ẩn lúc hiện ở ngoài phòng, rất là thu hút sự chú ý.

May mắn được cầm máu cứu chữa đúng lúc, hơn nữa Việt Triển Bằng tuổi còn trẻ, thân thể vốn mạnh, đầu đạn dù găm trúng ngực trái cậu ta, nhưng chưa hại đến tim trải qua cuộc giải phẫu, đã hết lo ngại. Giám sát cả một đêm, câu ta được chuyển qua phòng bệnh đặc biệt.

Phòng bệnh VIP thiết bị tiên tiến, có bác sĩ săn sóc cẩn thận, điều kiện tương đối tốt. Nhưng Việt gia lo lắng y tá bênh viện chăm lo không chu toàn, bèn phái đến ba người hầu giàu kinh nghiệm, đặc biệt đến hầu hạ cậu ta. Tôi mặc dù cảm thấy không cần phải phô trương như thế, thì cũng đành thông cảm cho thân phận đặc biệt của Việt Triển Bằng.

“Mọi người sao lại ở đây?” Tôi nhíu mày.

“Ngụy tiên sinh, ngài rốt cuộc cũng đến.” Một vị người hầu lớn tuổi, nhìn thấy tôi, cảm động đến nước mắt già tung hoành, ” Chúng tôi vẫn một mực chờ ngài mà.”

“Như thế nào không vào hầu hạ thiếu gia nhà mọi người?”

“Chính là thiếu gia không muốn chúng tôi hầu hạ, chê chúng tôi ồn, kiên quyết đuổi chúng tôi ra ngoài. Vừa rồi đầu bếp riêng mang đồ ăn nóng sốt đến, cậu ấy cũng không ăn, đều để sang chỗ khác.

“Sao lại tùy hứng thế?”

Tôi bảo bọn họ lưu bên ngoài, tự đẩy cửa mà vào.

Phòng bệnh sạch sẽ, một khoảng tuyết trắng, trên giường có một cậu nhóc trẻ tuổi tuấn mỹ, nhắm mắt nằm yên đó.

Sắc xuân rực rỡ, xuyên qua lần rèm hơi mỏng rọi vào mặt cậu ta, hắt bóng khe hở mềm mại.

Trên thân cậu ta trần trụi, ngực bị tầng tầng băng gạc bao bọc. Sắc mặt thiếu máu, tái nhợt như giấy, lại có chút gợi cảm mong manh.

Tôi không tiếng động lại gần, trong lòng như có luồng nước ấm, chậm rãi tuôn ra, một mạch lưu chuyển, đem từng lớp băng cứng trong lòng tôi, từng chút làm mềm đi, hết thảy tan chảy vì sự dịu dàng yêu thương tích luỹ dần dần ấy.

Không sai, tôi một mực bắt nạt cậu, đả kích cậu, cự tuyệt cậu, lần này đến lần khác, hung hăng ngăn cậu ngay ngoài cửa, đó là do tôi hiểu rõ hiện thực tàn khốc và không còn cách nào khác, không muốn cậu phải thống khổ. Cũng chưa từng ghét cậu, ngược lại, bốn năm trước, khoảnh khắc khi tôi bức cậu rơi nước mắt, cậu đã chiếm vị trí quan trọng nhất trong lòng tôi.

Trải qua sống chết trước mắt, cảnh cậu dứt khoát che trước mặt tôi ấy, đã thành vĩnh viễn, khắc thật sâu vào trong máu thịt tôi. Cho tới bây giờ, tôi đều quen vì người khác mà dầu sôi lửa bỏng, chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày, người khác lại quên mình mà bảo vệ tôi.

Khi cậu hơi thở suy yếu ở trong lòng tôi, tôi liền biết, bản thân sẽ không còn cách nào tự lừa dối, một mực trốn tránh nữa.

Bởi vì tôi thực sự lo sợ, sợ cái giây phút viên đạn xuyên qua cơ thể, sinh mệnh ngắn ngủi ấy sẽ biến mất, tôi còn chưa kịp cùng cậu ký hiệp ước máu. Khi ấy, trọn kiếp này tôi sẽ ân hận, rồi kiếp sau, kiếp sau sau nữa.

Ngồi bên giường, nghiêng người vỗ về gương mặt rõ ràng góc cạnh cảu cậu, đã gầy hơn rồi. Ngón tay cái khẽ trượt qua cánh môi gợi cảm, một thứ tình cảm dịu dàng dần nảy nở trong lòng.

Rất muốn nhấm nháp mùi vị bên trong miệng cậu…

Bốn năm trước, là nhóc con ngây ngô, bốn năm sau thế nào?

Đang định cúi đầu, chỉ nghe cậu hừ nhẹ một tiếng, nghiêng đầu sang, cự tuyệt “sự xâm phạm” của ngón tay tôi.

“Tỉnh lúc nào vậy?” Tôi nhấc người.

Cậu vẫn không nhúc nhích, nhắm chặt mắt lại, cả người toả ra mùi chống cự.

“Làm sao vậy? Tức giận à?” Nhón lấy cằm, miễn cưỡng đưa khuôn mặt cậu qua, tôi có chút buồn cười nhìn cậu.

“Anh là đồ lừa đảo!”

Rốt cuộc cũng chịu trợn mắt lên, một câu oán khí ngút trời như vậy.

“A? Xin hỏi tôi lừa cậu chỗ nào? Là nội tâm thuần khiết, hay…” Tôi buồn cười nhướn mi.

“Rõ ràng nói sẽ theo em, ai ngờ phẫu thuật vừa kết thúc, anh liền không thấy tung tích đâu. Từ lúc nằm viện đến giờ, anh tới thăm em được mấy lần? Đếm còn chưa hết một bàn tay!”

Hoá ra là vì cái này, đại thiếu gia quả nhiên ngang tàng, cuối cùng lại vì loại chuyện này mà tức giận quá độ. Nhưng mà, tôi lại thấy cậu rất dễ thương.

“Tôi là sợ gặp người nhà cậu.” Tôi cười cúi đầu…

“Lấy cớ!”

“Tôi giờ không phải đến với cậu rồi sao?”

“Này…” Giọng cậu bị tôi nuốt hết, sợ làm đau cậu, tôi chỉ dịu dàng chạm lên môi, không dùng lực.

Nhiệt độ cơ thể người này tựa hồ có chút thấp, môi luôn lành lạnh, rất thoải mái. Ngậm lấy cánh môi dưới của cậu, dùng đầu lưỡi ẩm ướt âm ấm quét vòng quanh, sử dụng hàm răng khe khẽ gặm cắn, lại sợ cắn đau cậu, liền ngậm lấy, nhẹ nhàng liếm láp, như nhấm nháp thứ thạch hoa quả mát lạnh.

“Khốn kiếp… Đừng tìm cách qua cửa…” Cậu mở miệng, liền bị tôi thừa dịp chui vào. Cậu bắt đầu xoay đầu tứ tung, muốn thoát ra, nhưng không cự tuyệt nổi ham muốn. Tôi nâng mặt cậu, không khách khí mà cuốn lấy đầu lưỡi cậu, mút thật sâu…

Đây là nụ hôn thực sự đầu tiên giữa tôi và cậu.

Tuy nói bốn năm trước, tôi đã bị cậu cưỡng hôn, nhưng đó tối đa chỉ có thể tính là bị cún con liếm liếm một chút, không coi là chân chính được. Chỉ có thời khắc này, mới là lần đầu thân mật tiếp xúc.

Cảm giác tê dại váng vất, từ nơi đầu lưỡi quấn quýt truyền đến.

Tôi mút vào miệng vật linh hoạt lại mềm mại kia, thỉnh thoảng dùng đầu lưỡi nhẹ ma sát, hoặc quấy đảo, liều mình dằng dai.

Ngay từ đầu, hoàn toàn do tôi chủ động, cậu vẫn biểu hiện “ý không vui” mà chống cự. Nhưng một lúc sau, cậu hơi thở liền gấp gáp, ôm lấy cổ tôi, kéo tôi gần hơn nữa, tay phải bấu lấy gáy tôi, đoạt lại quyền chủ đạo, kịch liệt cuốn lấy đầu lưỡi tôi, hung hăng mút.

Nước bọt thấm ướt, gắn bó.

Chưa bao giờ cảm giác gần kề linh hồn một người đến vậy, hơi thở cũng không còn rõ ràng nữa.

Sợ cậu qúa kích động, tôi vừa mặc kệ cậu đòi hỏi, vừa vuốt ve cái gáy thon thả, theo đường cong đẹp đẽ ấy vuốt nhẹ từ trên xuống, còn dùng đầu ngón tay khẽ mân mê vành tai, nỗ lực muốn cậu thả lỏng.

Hơi thở cậu man mát mà nam tính, nhưng thẳng thắn mà nói, kỹ thuật thực sự không tốt cho lắm, ngây ngô, không có quy luật, quậy bừa một hồi, ưu điểm duy nhất chính là nhiệt tình, kẻ khác khó có thể chống đỡ được nhiệt tình ấy.

Tôi vô cùng kinh ngạc với kinh nghiệm non kém của cậu, lấy điều kiện của cậu, trải qua trăm trận cũng không lấy làm kì quái, vì sao lại trúc trắc như thế?

Nhưng như vậy chỉ có thể coi là ngoại lệ, khiến trái tim lão tăng ngồi thiền của tôi bỗng nhiên nhảy dựng lên…

Giống như cảm giác mê hoặc của mối tình đầu, từ từ bao phủ…

Nhiệt độ của cậu dần dần tăng, nhiệt tình sôi sục, khiến cả người tôi như bị đốt cháy sạch!

Đầu lưỡi bướng bỉnh liên tục không ngừng bòn rút nước bọt trong miệng tôi, tham lam mà đói khát đòi hỏi tôi, hơi thở nóng sực như vây chắc lấy tôi…

Được che chở, được qúy trọng, được mạnh mẽ đòi hỏi, được cậu cẩn cẩn thận thận nâng niu trong bàn tay, trở thành sinh mệnh quan trọng nhất…

Không, thậm chí so với sinh mệnh còn quan trọng hơn!

Ánh mặt trời toả xuống, mây đen biến mất. Gần như cho rằng không còn có thể có được ánh sáng, màn sương tuyết kéo dài mà quanh quẩn không tiêu tan rốt cuộc vỡ ra sau cơn mưa!

Chằng biết hôn bao lâu, chúng tôi chậm rãi buông nhau ra.

Hơi thở hai bên đều hỗn loạn, cậu ngực phập phồng, đôi môi mỏng hé mở gợi cảm không kiềm chế được, được nước bọt thấm ướt, nhuộm đẫm một vẻ phong tình liêu nhân đến khác thường, khiến trái tim tôi hoảng hốt.

Nếu không phải bận tâm đến vết thương của cậu, cứ lăn qua lăn lại thêm nữa e sẽ không tốt thì chỉ sợ tôi đã lột sạch cậu ra, giở trò mà cưỡi lên, mất hồn cho thoả một phen…

“Mùi vị tôi thế nào?” Hai tay chống bên gối, tôi liếm liếm khoé môi, cười tà mị với cậu.

“Nữa… Nữa đi…” Việt Triển Bằng khàn giọng nói, ngực vẫn phập phồng.

“A? Nữa ấy hả?” Tôi cúi đầu, khoảng cách cơ hồ muốn đụng tới môi cậu, mờ ám thở ra, “Tôi thấy cậu hình như linh hồn xuất khiếu đến nơi, cùng bốn năm trước cưỡng hôn tôi sao chả có lấy nửa điểm tiến bộ vậy?”

“Hừ, em là bệnh nặng, anh thừa dịp em suy yếu thì cưỡng hôn dân nam, thắng mà không mạnh. Chờ vết thương của em khá lên, lại đại chiến ba trăm hiêp với anh, nhất định khiến anh khóc cha gọi mẹ!”

A, cậu giương nanh múa vuốt thực sự là đáng yêu.

“A? Tôi mỏi mắt mong chờ, ba trăm hiệp, đến lúc đó đừng làm tôi thất vọng.”

Lúc này, truyền đến tiếng gõ cửa, một người hầu nơm nớp lo sợ ló đầu vào, “Thiếu gia, cậu nên ăn thôi, nhà bếp thấy cậu không ăn trưa, lại làm mấy món mới đến rồi.”

“Tôi nói không ăn, còn đưa đến làm gì? Thật lãng phí, mang hết đi.” Việt Triển Bằng không hờn giận nói.

“Chờ một chút, mang qua đây.” Tôi cất giọng. Người hầu nhìn cậu, nhìn tôi, nhanh như chớp chạy đi. Năm phút sau, đẩy đến một xe đại tiệc bổ dưỡng toả hương bốn phía.

“Em thật không có chút địa vị nào, cả đến người hầu cũng nghe anh.” Việt Triển Bằng lầm bầm.

“Đừng thể hiện cái tính trẻ con, nào, ăn đi.” Tôi mang đồ ăn đến, đặt trên cái bàn nhỏ ở giường bệnh, cũng dìu cậu dậy.

“Anh đút thì em ăn.” Cậu hướng qua tôi cười xấu xa.

“Cậu thật là được một tấc lại muốn tiến một thước.”

“Em không có, chỉ là tay khẽ động, ngực liền đau vô cùng. Anh xem, ai yo, đau quá…” Việt Triển Bằng rầu rĩ.

“Tôi có thể đút, nhưng cậu phải ăn hết chỗ này đó.”

“Không vấn đề gì, chỉ cần anh đồng ý đút.”

Tôi chưa từng đút ai ăn cơm, mẹ nó cảm giác thật không tự nhiên, động tác vụng về, vài lần thiếu chút nữa vãi khắp.

Việt Triển Bằng trái lại vẻ mặt rất phởn, cười tươi nhìn tôi, không tuỳ hứng như lúc nãy, tôi đút một miếng, cậu liền ăn một miếng, rất ngoan rất phối hợp.

Tôi không khỏi hoài nghi, trước kia cậu lộ ra nhiều dáng vẻ như vậy, lẽ nào đều là cố ý muốn cho tôi nhìn? Mệt cho tôi còn nghĩ cậu trưởng thành, hoá ra, vẫn là nhóc con hư.

Thật vất vả cũng đút xong bữa, cậu ồn ào đòi ăn hoa quả.

“Cậu không phải ăn không ngon sao, vừa ăn một đống ngang một con bò rồi còn gì?”

“Thấy anh, khẩu vị của em liền khá lên rồi, đừng nói một con bò, mười con cũng nuốt hết á.” Việt Triển Bằng cười tươi nói.

Tôi nghiêm bộ mặt đen xì, vứt cho cậu quả lê đã rửa sạch.

“Anh đối xử vậy với người bị thương nặng sao?” Cậu kêu lên.

“Cơm cũng đút rồi, cậu còn muốn tôi như nào nữa?” Mây đen ùn ùn, ngưng lại trên đỉnh đầu tôi…

“Chẳng lẽ không phải là nên gọt lê sạch sẽ, cắt thành miếng, bưng đến trước mặt em, lại từng miếng từng miếng đút em ăn sao?” Việt Triển Bằng cười sướng như kẻ trộm, “Anh, biểu tình của anh là gì thế? Cũng không nghĩ xem em rốt cuộc vì ai mà nằm thẳng cẳng ở chỗ này dở sống dở chết, ngực đau đớn, giờ bất quá chỉ là muốn ăn miếng lê mà sắc mặt anh lại dòm so với hoàng liên còn đau khổ hơn là sao…?”

“Ồn chết đi được!” Tôi khoé mắt giật giật, chỉ có thể cam chịu mà ngăn cái tên tiểu ma đầu này.

Thô lỗ lau lau quả lê, tôi tức giận cầm con dao gọt hoa quả đầu giường, gọt từng chút một…

Tuy nói tôi quen hý hoáy với các loại súng ống, ngón tay hẳn phải rất linh hoạt mới đúng, nhưng ông đây thực sự chưa từng hầu hạ ai, bình thường ăn lê, đều là há to miệng gặm cả vỏ, cái tên thiếu gia kiêu ngạo tự mãn này, lại muốn gọt vỏ.

Tay run lên, nguyên bản định gọt một vòng vỏ lê nhưng lại bị đứt. Tôi mất kiên nhẫn không tả, bên tai nghe được tiếng cười nhạo…

Cái tên thong thong thả thả dựa trên giường, tay chống cằm, vẻ mặt bình tĩnh, thưởng thức dáng vẻ xấu hổ của tôi.

“Anh, anh thật đáng yêu, cả gọt vỏ cũng mê người như thế.”

Mê em cậu á!

Con bà nó, bị giỡn rồi. Cho tới bây giờ chỉ có tôi giỡn người khác, không ai dám giỡn tôi, nhãi khốn này là kẻ đầu tiên.

“Ăn của cậu đi.” Tôi cầm miếng lê nhét vào miệng cậu, đổi lại được sự yên tĩnh chốc lát.

Hầu hạ vị đại thiếu gia này ăn xong, tôi cùng cậu nói chuyện chính sự.

“Mấy ngày nay không ở cạnh cậu, cũng không phải tôi nuốt lời, mà là liên tục điều tra chủ mưu của màn bắn súng kia.” Tôi mở cặp tài liệu, đưa tới trước mặt cậu.

“Điều tra ra rồi?” Cậu đưa tay nhận lấy.

“Chứng cứ Việt Tể Thâm thuê kẻ giết người. Hắn làm rất kín kẽ, nhưng không thể gạt được mạng lưới điều tra của tôi. Tôi còn chưa giao cho cảnh sát, đưa cậu xem trước.”

Trang đầu tiên của hồ sơ, là khuôn mặt lo lắng không hề có chút ấm áp của gã đàn ông.

Việt Tể Thâm, kẻ chủ mưu trốn phía sau tấm màn.

Không khỏi nhớ lại, lần đầu tiên cùng Việt Tể Thâm gặp mặt, biểu hiện của hắn lạnh nhạt khó lường. Người này ẩn giấu khéo, dã tâm không chút lộ ra, nếu không phải bọn tôi có mạng lưới rộng, thì cũng khó nghi ngờ đến hắn.

Việt Triển Bằng liếc mắt, trên mặt cũng không nhiều kinh ngạc cho lắm, chỉ than khẽ một tiếng, “Em cũng đoán được, có thể là anh ấy. Từ khi em tham gia ban quản trị xong, anh ấy công khai giúp đỡ em, nhưng âm thầm làm rất nhiều chuyện bí mật. Em vì chiếu cố đến tình cảm thân thuộc, vẫn giả vờ không biết, không ngờ…”

“Vậy đầu đạn uy hiếp cậu, là thật?” Tôi không khỏi thắc mắc.

Việt Triển Bằng gật đầu, “Đúng, điểm ấy em không lừa anh.”

“Thế sao không sớm nói cho tôi!” Tôi tức giận.

“Muốn giải thích, nhưng căn bản anh nghe không vào.”

“Là tôi sai.” Ngực một hồi mạnh mẽ tự trách, lúc đó tôi đang nổi nóng, cậu bất luận nói cái gì cũng không nghe.

“Không liên quan đến anh.” Việt Triển Bằng nhẹ kéo tay tôi.

“Cậu đã phát hiện, vì sao không phòng bị sớm?” Tôi nhăn tít chân mày. Cậu có biết hay không, mà vẫn sinh hoạt trong vòng nguy hiểm?

“Đều là người trong nhà, cho dù có lòng nghi ngờ, nhưng nếy không có chứng cứ xác thực, em thực sự không muốn nghi ngờ vô cớ. Dù sao, em cùng Tể Thâm từ nhỏ cùng nhau lớn lên, dù anh ấy thèm thuồng tập đoàn Việt thị, em cũng không muốn tự tay đưa anh ấy vào nhà tù. Đối với chú Hai em mà nói, đó là đả kích có tính huỷ diệt.”

“Chú Hai cậu?”

“Vâng. Anh, anh biết không, anh họ em, kỳ thật cũng không có quan hệ huyết thống chân chính.”

“Cái gì?” Tôi lấy làm kinh hãi.

“Anh ấy là con nuôi chú Hai em, năm tuổi thì được nhận nuôi từ cô nhi viện.” Việt Triển Bằng chậm rãi nói nguyên nhân, “Chú Hai trước sinh thiếu tháng, vất vả lắm mới cứu được về. Cơ thể chú từ nhỏ đã không tốt, không thể bị kích động, chân cũng có tật, ra vào đều ngồi xe lăn, một mực ru rú trong nhà. Chú đến giờ chưa lập gia đình, bên người chỉ có con nuôi là anh họ, sống nương tựa lẫn nhau. Nếu như anh ấy có chuyện gì, chú Hai tuyệt đối sẽ không sống một mình.”

“Em từ nhỏ cũng rất thích chú Hai, khi đó cha mẹ đều bận việc buôn bán, chỉ có chú ấy, sẽ không nề hà phiền phức mà kể chuyện xưa cho em, cười nhìn em với anh họ cãi nhau ầm ĩ. Anh, anh mà gặp chú, cũng sẽ thích chú, em thực sự không muốn làm chú ấy thương tâm.”

“Khoan dung là chuyện tốt, nhưng khoan dung quá, đó là dung túng. Đã nuôi hổ thành hoạ, chẳng lẽ còn muốn mặc kệ nó đi khắp nơi cắn người? Ngay cả khi cậu đồng ý, tôi cũng sẽ không đồng ý!” Tôi cau mày nhìn tầng tầng lớp lớp băng gạc trên ngực cậu. Cảm giác mất mát kinh hoàng ấy, tuyệt đối không muốn lại trải qua lần nữa.

“Tể Thâm đối nhân xử thế tuy cố chấp âm hiểm, nhưng anh ấy rất nghe lời chú Hai. Anh ấy muốn diệt trừ em, phân nửa chính là vì dã tâm, phân nửa là vì chú Hai. Hoạt động của anh ấy, chú Hai hoàn toàn bị che giấu. Đó cũng không phải là bế tắc, hẳn là có phương pháp tốt để hoá giải.”

“Xem ra trong đầu cậu sớm đã cân nhắc, tôi nhiều lời vô ích.” Tôi không hờn giận nói.

“Anh, giao cho em xử lí đi. Cho em chút thời gian, nhé?” Việt Triển Bằng nắm chặt tay tôi.

“Tôi tôn trọng quyết định của cậu, thế nhưng, tôi tuyệt không cho phép kẻ khác lại thương tổn cậu. Nếu Việt Tể Thân còn dám làm gì, tôi khó đảm bảo sẽ không vặt đứt cổ cậu ta!”

“Yên tâm đi, anh, em sẽ nói chuyện cẩn thận với chú Hai.” Việt Triển Bằng cười rất vui vẻ.

“Chờ vết thương của cậu khá hơn chút đã.”

“Ừm.” Cậu gật đầu, ngáp dài, mặt lộ vẻ ủ rũ.

“Mệt?”

“Có một chút.”

“Vậy ngủ một lúc đi.” Tôi rút gối đầu kê sau lưng cậu ra, đặt xuống, đỡ cậu nằm. Động tác rất nhẹ, sợ làm đau cậu.

“Anh, anh đối với em thật dịu dàng, em hạnh phúc lắm.”

Khe khẽ thở dài, trái tim hơi thắt lại.

Vẻ mặt cậu thoả mãn nhìn tôi, bờ mi rậm khẽ rung động, dường như cánh bướm phấp phới muốn bay; con ngươi đen láy, giữa ánh mặt trời ban trưa, đôi mắt tạo một đường cong, vẽ một ánh nước xao động… Ngườ này, có lúc gợi cảm đến giết người.

“Ai bảo cậu giờ bị bệnh nặng chứ.” Tôi lớn tiếng nói.

“A? Vì nguyên nhân này?”

“Bằng không còn vì cái gì?”

“Thế mà trước khi phẫu thuật em còn nghe ai đó tự mình thông báo trước công chúng, không chỉ nguyện ý làm BF của em, còn có thể mở…” Cậu say sưa nhớ lại.

“Câm miệng!” Nếu trên tay có kim, tôi xin thề sẽ khâu cái mỏ chim này lại!

“Ha ha, chẳng lẽ anh muốn lừa đảo?”

“Ai lừa đảo? Ông đây nói được làm được!”

Gí vào, đồng ý nhanh quá, tựa hồ một bước lọt vào cái bẫy người nào đó tỉ mỉ thiết kế, đành câm điếc ăn hoàng liên, khổ không nói nổi.

“A ha ha, anh, đây chính là anh tự thừa nhận nha, vốn em còn tưởng anh định không thừa nhận cơ.” Việt Triển Bằng cười rất đắc ý.

“Tiểu tử cậu, khi đó là giả vờ.”

Tám chín phần là bị cậu thiết kế rồi!

Tuy nói tình huống lúc đó nhìn qua đích xác là hỏng, nhưng chưa đến mức như cậu biểu hiện, tựa như nếu tôi không đồng ý cậu giây tiếp theo sẽ chết ngay được, hại tôi đầu óc nóng vội đến phát sinh “câu nói hùng hồn” kinh người kia. Hiện tại hiểu ra mới thấy nhiều chỗ không hợp lý, thì cũng đã muộn.

“Nào có, mệnh em thực sự một sớm một chiều, nếu không phải anh nói câu đó, em làm sao chống đỡ nổi đây? Cho nên, anh tuyệt đối không thể kích thích em nữa đâu đó.”

Tôi giờ mới phát hiện, người này da mặt dày đến thái quá!

“Ai có gan kích thích cậu hử? Ngủ mau!”

Việt Triển Bằng cuối cùng cũng nghe lời mà nhắm mắt, giữa lúc tôi cho rằng cậu đã ngủ, thì bỗng mở mắt hắc hắc cười, “Anh, đừng quên lời anh đã nói, “Đừng nói BF, dù cho cậu múôn leo lên tôi…””

“Cậu muốn chết!” Mắt tôi lộ hung quang.

“Anh hung lên dòm gợi cảm quá…” Cậu vẻ mặt háo sắc, xỏ lá nói: “Hôn em một chút, hôn một chút thì em ngủ.”

“Cậu là con nít à?” Trừng cậu một lát, tôi thua.

Bất đắc dĩ cúi đầu, hạ xuống đôi môi hơi mỏng của cậu mà hôn, sau đó, hôn lên trán cậu.

Cậu cười nhắm mắt, tay vẫn nắm lấy tôi không buông. Tôi không đành lòng gỡ ra, chỉ có thể nghiêng người ngồi ghé bên giường, cậu lập tức như con mèo bự lim dim dưới nắng, nhúc nhích cọ cọ bên người tôi. Tôi dùng đầu ngón tay khẽ vuốt mái tóc bướng bỉnh, trong lòng được một sự êm đềm bao vây.

Giờ khắc này, mong muốn thời gian ngưng đọng lại; toàn bộ thế giới, chỉ còn lại tôi cùng cậu bên nhau.

Sau đó, tôi cũng nặng đầu dần, cùng cậu ngủ, chìm dần vào mộng đẹp.
Bình Luận (0)
Comment