Thuận Minh

Chương 116

Đi qua mặt tiền không có bao nhiêu hàng hóa, tới trạch viện ở đằng sau, trạch viện này cũng đơn sơ vô cùng, viện tử lộn xộn bất kham, chắc là vừa làm kho vừa làm nơi ở.

Chưởng quĩ đang đợi ở trong viện tử, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, không khỏi khiến Lý Mạnh thở dài, đúng là không có ý thức phục vụ.

Mấy hộ vệ diêm đinh ở đằng sau thấy tình huống của trạch viện, mấy người chia ra chắn ở bên cạnh Lý Mạnh, tay đều đặt lên vũ khí. Trong trạch viện có hơn chục hán tử cầm binh khí, đang đứng thoải mái cười nói, bộ dạng không có gì khác biệt với người ở bên ngoài, thấy Lý Mạnh tiến vào, đều có chút giới bị nhìn lại.

Lý Mạnh cũng không hoang mang, những hán tử toàn thân vũ trang này lộ ra khí chất tinh hàn, nhưng bộ dạng hoàn toàn là người làm nông, nhìn tư thái này của đối phương, chắc thành phần bảo vệ nhiều hơn là thành phần công kích. Truyện "Thuận Minh "

Thời gian mà song phương giằng co rất nhanh, từ trong nhà có một hán tử đi ra, vóc dáng cao to, mặt hình chữ quốc, bộ dạng rất săn chắc, cùng là các khớp xương thô to, có thể nhìn ra là người chịu nhiều vất vả cực nhọc, vừa đi ra đã ôm quyền cười nói: "Vị nàv là Lý đại gia có phải không? Lần đầu gặp mặt, xin mời vào nhà nói chuyện!"

Thấy vẻ phong sương và ngâm đen trên mặt đối phương, Lý Mạnh còn cho rằng hán tử này phải ba bốn mươi tuổi rồi, có điều khi mở miệng ra nói thì giọng nghe vẫn còn trẻ, chắc chưa quá ba mươi tuổi, so với mình thì không hơn bao nhiêu.

Lý Mạnh đẩy diêm đinh đang chắn trước mặt ra, ôm quyền cười nói: "Đúng là gặp mặt lần đầu, nhưng chưa biết danh tính của huynh đài?"

"Tại hạ Cao Nhất Công."

Đối phương hờ hững trả lời, hán tử này tuy cố gắng nói tiếng Quan Thoại, nhưng khẩu âm Thiểm Tây rất nặng, Lý Mạnh cố gắng tìm tòi ở trong đầu, bất kể là ký ức hiện đại hay là ky ức của thời nay cũng đều không có cái tên này, lập tức gật đầu trả lời: "Tại hạ Lý Mạnh."

Có điều sau khi hán tử đó nói ra tên của mình, những hán tử xung quanh đều cầm binh khí lên nhìn chằm chằm vào Lý Mạnh. Các diêm đinh cũng không chút yếu thế, ai ai cũng lấy binh khí ra đề phòng. Bầu không khí trong trạch viện đột nhiên biến thành vô cùng khẩn trương. Cửa thông tới cửa hàng cũng đã bị đóng.

Hơn hai mươi người cứ vậy khẩn trương giằng co. Cao Nhất Công đó sau khi nói xong tên mình cũng một mực nhìn chằm chằm vào mặt Lý Mạnh. Xem ra đối phương căn bản chưa từng nghe thấy cái tên này, trên khuôn mặt đờ đẫn hình chữ quốc cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, phất tay với xung quanh, bầu không khí lập tức bớt căng thẳng hơn.

"Cục thế loạn như thế này, cẩn thận đề phòng là cần thiết. Lý huynh xin đừng trách. Trong nhà không có ai, huynh và ta cùng vào nói chuyện."

Vừa nói vừa đưa tay ra làm động tác mời, Lý Mạnh mĩm cười nói: "Không sao, không sao", rồi không đến ý đến sự ngăn cản của diêm đinh đứng sau, theo người đó bước vào trong nhà.

Cửa sổ trong nhà đều được đóng kín, mặc dù là ban ngày, nhưng vẫn lộ ra vẻ ngột ngạt và u ám. Một cái bàn gỗ, hai chiếc ghế dài đặt ở đó, một cái ấm ngói và mấy cái chén được đặt trên bàn. Tuy nói là là đơn sơ nhưng cũng là đặc biệt bố trí để bàn chuyện.

"Chỗ vải vóc và rượu trắng trên tay Lý đại gia, phía ta rất cần, chỉ là không đủ tiền, không biết có thể dùng muối xanh để thay thế không."

Lý Mạnh vẫn chưa kịp có phản ứng, đầu tiên là ngây người, sau đó thì trợn trừng mắt. Tuy nói là có chút dự cảm, nhưng không ngờ lại dễ dàng dâng tới tận miệng như vậy, đúng là "đi mòn gót sắt không tìm thấy, lấy được lại chẳng tốn chút công", còn không đợi Lý Mạnh trả lời. Cao Nhất Công lại nói tiếp: "Không biết chỗ vải và rượu đó có giá là bao nhiêu?" Truyện "Thuận Minh "

Hơi trầm ngâm một lát, Lý Mạnh lại trả lời: "Lần đầu tiên làm sinh ý, chúng ta thôi thì để làm quen đi. Chỗ vải vóc và rượu trắng tổng cộng bốn trăm năm mươi lạng, còn có mấy chục cân dược liệu, tổng cộng là năm trăm lạng bạc, nói sao thì cũng phải kiếm lại được tiền thuyền."

Nghe thấy giá năm trăm lạng, trên mặt Cao Nhất Công lộ ra vẻ mặt khó xử, vỗ trán nói: "Không giấu gì Lý đại gia, tiền trên tay chúng ta không đủ, muối xanh cũng có một chút, nhưng cũng chỉ có sáu trăm gánh, quy ra ngân lượng thì vẫn không tới hai trăm lạng. Thực sự là không đủ, chỗ hàng hóa này chúng ta lại rắt cần, ngài xem có thể châm chước một chút hay không, phỏng chừng một tháng nữa lại có một lượng muối được đưa tới, ngài xem?"

Trán Lý Mạnh túa mồ hôi rồi, thực sự là có chút nghẹn họng cứng lưỡi, người ở trước mặt cũng quá không hiểu sinh ý rồi? Sao vừa gặp mặt đã nói hết toàn bộ nội tình của phía mình ra thế. Như thế này chẳng khác nào để phía Lý Mạnh nắm hết toàn bộ quyền chủ động bàn bạc làm ăn, bởi vì hắn đã biết hết giá cả, tiền vốn của đối phương rồi.

Từ Tế Ninh châu và các thành lớn giàu có dụng muối xanh đánh răng xúc miệng chẳng qua là thói quen thường ngày, không có muối xanh, dùng muối tinh thay thế cũng chẳng sao cả. Sau khi trải qua quảng cáo, muối xanh này đột nhiên trở thành đồ tất yếu của nhà giàu có.

Lúc ban đầu còn có thể dùng muối tinh bình thường để lừa gạt, về sau các lão sư phụ có kinh nghiệm phong phú tới phân biệt thật giả, quả thực là có thủ đoạn. Lý Mạnh mấy lần làm giả, nhưng trước khi bán ra đều đặc biệt mời một số lão sư phụ tới phân biệt, song không thể lừa dối được họ. Truyện "Thuận Minh "

Có thể nhận thức thật giả, lại là nhu yếu phẩm để chứng tỏ thân phận và địa vị, giá cả lại tăng vù vù là điều tất nhiên, cũng may diêm thương và thương phố không muốn để thị trường này suy sụp cho nên đều khống chế giá tiền. Nhưng cho dù là vậy, mỗi một gánh muối xanh, giá tiền ở Tế Ninh châu là mười một lạng, ở Dương châu và Tô châu là mười lăm lạng, tại kinh sư thì là mười tám lạng.

Nhưng sáu trăm gánh muối xanh trong tay Cao Nhất Công lại nói là không tới hai trăm lạng, cho dù không phải là muối xanh, sáu trăm gánh muối này vận tới Lạc Dương, Khai Phong, Lý Mạnh sau khi khấu trả phi thuyền cũng có thể kiếm được khoảng ba trăm lạng.

Lý Mạnh sau khi kinh ngạc xong liền quan sát Cao Nhất Công đang ngồi ở đối diện, trên khuôn mặt hình chữ quốc của đối phương không có nhiều cảm xúc, có điều cĩng không phải là đang giả bộ lừa dối. Chẳng lẽ tiện nghi này thật sự là từ trên trời rơi xuống sao. Nếu nói hán tử đang ngồi ở đối diện không hiểu làm ăn thì Lý Mạnh cũng là người hiểu nửa vời. Thủ pháp quảng cáo đó chẳng qua là thủ đoạn nghe quen tai, nhìn quen mắt ở thời hiện đại, khi thực sự là phải dối diện với việc cò kè mặc cả, hắn cũng không có kinh nghiệm và thủ đoạn gì.

Đối phương đã đem nội tình của mình nói rõ ra như vậy, Lý Mạnh ngược lại có chút không biết phải làm sao. Cao Nhất Công ở đối diện lại không hề nôn nóng, hai tay khép lại, lặng yên nhìn Lý Mạnh.

Lý Mạnh cũng buồn bực, tuổi của đối phương chắc là tương tự như mình, vì sao lại có tĩnh khí như vậy. Người của thời đại này trưởng thành sớm có lẽ là một trong các nguyên nhân, mười lăm tuổi đã được cho là thành niên, có thể cưới vợ sinh con được rồi. Lý Mạnh hai mươi tuổi vẫn còn là lưu manh, cũng chính là ở trong quân hộ nghèo khổ của Linh Sơn vệ sở nên mới không có gì là lạ.

Trong đầu xoay chuyển mấy vòng, Lý Mạnh có chút hồ đồ rồi, nhưng đột nhiên nhớ tới người của tiệm tạp hóa ngày đó có nói rằng "Muối xanh đều là từ Thiểm Tây tới, giờ đang loạn như thế này, làm sao mà có được", nơi giao giới của ba tỉnh Thiểm Tây, Hà Nam, Sơn Tây không phải là quan binh thì cũng là loạn dân, bộ dạng của những người này rõ ràng không phải là quan binh, vậy thì...

Vẻ mặt đang khẩn trương của Lý Mạnh cũng hòa hoãn lại, mỡ miệng hỏi: "Vừa rồi nghe ý tứ của huynh đài, bán muối kiếm tiền cũng là thứ yếu, quan trọng là muốn chỗ hàng trong tay ta có phải không?"

Trong ánh mắt đờ đẫn của Cao Nhất Công cuối cùng cùng lộ ra một tia kinh ngạc, nhưng vẻ mặt vẫn bất động, chậm rãi gật đầu, mở miệng nói: "Trước mắt Hà Nam thiếu thốn vật tư, bên Dự Tây muốn mua vải vóc và rượu trắng cũng không phải là dễ dàng, khó khăn lắm mới gặp được số lượng hàng hóa lớn của Lý đại gia, cho nên mới nóng lòng muốn mua."

Thiếu thốn vật tư, vậy cũng phải xem địa phương nào, mấy thành lớn của Hà Nam đều là nơi phồn hoa mà các thương nhân tập hợp, dựa vào thủy vận và Hoàng Hà, không có vật gì là không mua được. Hơn nữa giá tiền cũng không quá đắt, hà tất phải dựa vào vận khí mà tìm một thương nhân từ ngoài tới huyện thành Lư Thị một cách đột nhiên như vậy.

Đối phương đà không tận không thực, Lý Mạnh thầm nghĩ mình cũng không có thủ pháp và thủ đoạn hay để tiếp tục bàn bạc hoặc là đánh Thái Cực với đối phương, cho nên dứt khoát nói thật là tốt nhất. Thế là bèn mở miệng cao giọng nói: "Cao huynh có thể không biết, muối xanh ở các nơi phồn hoa gồm cả Vận hà đều có giá tiền tăng cao, sáu trăm gánh muối xanh của huynh đài, nếu vận tới Tế Ninh hoặc là Nam Trực Đãi, ít nhất cũng phải sáu ngàn lạng bạc, đây là nói ít nhất đấy. Chỗ vải vóc mà rượu trắng mà huynh đệ ta có cái là mua ở Sơn Đông, có cái là mua ở Lạc Dương, lại thêm dược liệu, tổng cộng cũng chỉ năm trăm lạng bạc. Cao huynh nói là mấy trăm gánh muối xanh đó vẫn không đủ, phải chăng là đang nói đùa?"

Sau khi chậm rãi nói xong, Lý Mạnh bật cười mấy tiếng, Cao Nhất Công khi nghe thấy câu sáu ngàn lạng bạc thì mắt rõ ràng là sáng lên một thoáng. Có điều lập tức lại lắc lắc đầu, từ lúc gặp mặt Lý Mạnh. Cao Nhất Công đều không có nhiều động tác thừa, lắc đầu một cách vô ý thức có thể tính là lần đầu tiên.

"Giá muối này quả thực là không tồi, có điều muối của tại hạ khẳng định là không bán được với giá tiền này. Lý đại gia đã thẳng thắn như vậy, ta cũng không tiện giấu diếm làm gì, vận chỗ muối xanh này tới Hà Nam, tại hạ cũng có cửa, nhưng vận tới thì cũng chỉ có thể bán cho cửa hàng của Phúc vương, một gánh năm chi bạc đã là giá cao lắm rồi, cầm chỗ bạc đó vẫn không mua được bao nhiêu hàng hoa, thực sự là rất bực bội, đến hôm nay mới tính là biết cửa."

Tâm tình của Lý Mạnh cuối cùng cũng được thả lõng, đối phương cuối cùng cũng minh bạch ý mà mình nói ra, có thể bàn bạc một cách thực thà được rồi. Cao Nhất Công vừa rồi trông bộ dạng rất chất phác, lúc nói chuyện cũng chậm rãi mà nói, hắn lại tiếp tục: "Một gánh muối xanh bán mười lạng bạc, tại hạ nào dám mơ mộng xa vời, nhưng cũng có ý nghĩ hão huyền như thế này, không biết Lý đại gia có muốn nghe chăng?"

Lý Mạnh mĩm cười gật đầu, bầu không khí trong phòng cũng ôn hòa hơn nhiều. Cao Nhất Công cầm chén trà lên uống một ngụm, tiếp tục nói: "Lý đại gia muốn mua chỗ muối xanh này, hai lạng bạc một gánh, sao hả?"
Bình Luận (0)
Comment