Thuận Minh

Chương 153

Sau khi Chu cử nhân ly khai, Lý Mạnh bắt đầu suy nghĩ về những người mà mình quen, xem xem có ai có quan hệ với lục bộ Nam Kinh hay không. Nhưng suy đi nghĩ lại, sau cùng chán nản phát hiện, sau khi Lưu thái giám bỏ đi, đừng nói là lục bộ Nam Kinh, cho dù là người quan hệ với phía Nam Kinh cũng không có.

Còn về quvết định rời khỏi Sơn Đông, di chuyển địa điểm đóng quân tới Kinh Tương, lý do có thể nói ra ngoài cũng chỉ có phân tích của Chu cử nhân hôm đó, hơn nữa cho dù là có phân tích này, khẳng định cũng không có ai hiểu nổi vì sao lại muốn đi. Lý Mạnh dẫu sao cũng không thể nói rằng, mấy năm sau Đại Minh chỗ nào cũng là chiến trường, Giao châu doanh cần phải có một căn cứ địa vững vàng thì mới có thể tiếp tục sinh tồn. Loại lý do này một khi nói ra, kiểu gì cũng bị người ta cho rằng là mắc bệnh thần kinh.

Tới sau cùng vẫn nghĩ ra được một nhân vật có chút quan hệ với phía Nam Kinh. Trịnh chường quĩ của cửa hàng Bát Mân đã từng nói, hắn một năm phải có mấy tháng cư trú ở Nam Kinh. Nam Kinh cũng là một trong mấy địa phương giàu có nhất thiên hạ, lại là trung tâm của Minh triều ở phương nam. Trình gia ở đó cũng có sinh ý cần phải hoạt động ở đó.

Những năm nay nếu buôn bán lớn, khó tránh khỏi phải có giao tiếp với quan viên, nghĩ chắc rằng Trịnh ra cũng có chút quan hệ thế này thế kia với quan trường Nam Kinh, có lẽ có thể mượn cửa này để lôi kéo quan hệ. Có điều đâu chỉ là Lý Mạnh một bên tình nguyện mà thôi, tình huống cụ thể như thế nào thì phải mời đối phương tới thương nghị kỹ càng đã.

May mà đều ở khu vực Sơn Đông, lại sắp tới thời gian kết toán cuối năm. Lý Mạnh dứt khoát phái khoái mã tín sứ tới Tế Ninh châu mời Trịnh chưởng quĩ tới, nói là có chuyện muốn thương nghị.

So với lúc gặp mặt vào máy tháng trước, song phương đã có sinh ý qua lại, mỗi lần sinh ý đều mang tới cho song phương một lượng tiền tài lớn. Vẻ nơm nớp lo sự khi lần đầu tiên gặp mặt đã không thấy đâu, song phương đều tươi cười chào hỏi, khách khí vô cùng.

Trịnh trưởng quỹ biết đối phương mời mình tới gấp như vậy, khẳng định không phải chỉ vì muốn mời tới ăn cơm, còn chuyện buôn bán thì đã vào quĩ đạo, không có đại sự gì thì căn bản là không cần gọi tới.

Quả nhiên, sau khi bày tửu yến, Lý Mạnh liền đuổi tả hữu ra, trong phòng chỉ còn lại hai người. Sau khi song phương kính rượu nhau, trịnh chưởng quĩ cười hắc hắc, hỏi: "Lần này tới Giao châu, Lý đại nhân chắc là có chuyện triệu kiến, sinh ý qua lại của hai chúng ta cũng tính là tri tâm, có gì cần thì xin cứ nói thẳng ra đi!"

Lý Mạnh một hơi uống cạn rượu ở trong chén, nói thế này cũng hơi thiếu hư lễ khách sáo, chuyện này tuy nói là hắn phải giải quyết, nhưng quả thực là hơi có chút khó khăn. Dẫu sao thì cũng không thể nói với người khác là mình biết trước lịch sử, mà trước mắt Giao châu khống chế nghiệp muối của Sơn Đông, vùng đất màu mỡ như vậy mà lại hồ đồ buông bỏ, kiểu gì cũng bị người ta cho là điên mất.

Có điều, do dự một lúc, Lý Mạnh vẫn mở miệng nói: "Trịnh chưởng quỹ, không biết ngài ở trong thành Nam Kinh có quan hệ gì không?"

Trịnh chưởng quĩ ngây người, căn bản không ngờ tới đối phương lại hỏi như vậy, do dự một lúc rồi vẫn mỡ miệng nói: "Năm năm trước, tại hạ còn là hải tặc kiếm sống trên biển, tất nhiên là không có giao tình gì với các đại lão ở Nam Kinh, chỉ là cửa hàng Bát Mân của chúng ta có ít cửa ở trong thành Nam Kinh. Năm đó khi long đầu được thăng làm hải phòng du kích (du kích ở bờ biển). Long đầu phái người cầm bạc tới thành Nam Kinh để hoạt động, cũng quen biết được vài quan viên của hộ bộ và lại bộ. Nói chung, cửa hàng thương hành cùng có chút qua lại với những hào thương của Nam Trực Đãi, có thể giúp chuyển lời."

Trịnh chưởng quĩ này lời nói khá thực tế và rắt dụng tâm, dù sao thì song phương mỗi tháng buôn bán thu nhập cũng từ mấy ngàn đến cả vạn lạng bạc, phải cố gắng giữ cho quan hệ được tốt đẹp.

"Lý mỗ muốn di chuyển địa điểm đóng quân tới Kinh Tương, cho nên muốn nhờ ngươi chạy chọt quan hệ với binh bộ Nam Kinh, mong Trịnh chưởng quĩ giúp đỡ!"

Nghe xong câu này, Trịnh chưởng quỹ mĩm cười gật gật đầu, vừa muốn nói thì lại ngây người ra, chén rượu ở trong tay suýt nữa thì không cầm vững. Biết được nội dung của câu này rồi, thực sự là khiến người ta thất kinh, nửa ngày sau mới mỡ miệng nói: "Lý đại nhân, ngài sống ở thành Giao châu vui vẻ thoải mái như vậy, cớ sao lại muốn đi? Mà đi một mình ư? Vậy chẳng khác nào mua một chức quan ở Nam Bắc Trục Đãi, nhưng có vậy thì cũng không béo bở bằng địa phương này!"

Trịnh chưởng quĩ nói chuyện đã có chút lộn xộn, rõ ràng là bị những lời của Lý Mạnh dọa cho không nhẹ, song phương an tĩnh một lúc, Lý Mạnh lại mỡ miệng nói: "Tất nhiên là phải dẫn những binh đinh thủ hạ đi theo rồi, một mình thượng nhiệm, há chẳng phải là rất khó khăn sao?"

Song phương cười ha ha, trịnh chưởng quĩ suy nghĩ một lúc, mắt đột nhiên sáng lên, tha thiết nhìn Lý Mạnh, nói: "Lý đại nhân, tại hạ xin nói thẳng, có câu này muốn hỏi, sau khi ngài đi, mộng muối sẽ phải xử trí thế nào?"

Cho dù không tính tới những ruộng muối khác ở cảnh nội Sơn Đông, chỉ ruộng muối đồng muối của một giải Linh Sơn vệ sở, mỗi năm tối thiểu cũng thu vào hơn chục vạn lạng, quả thực là một chậu châu báu. Lý Mạnh đối với vấn đề này rõ ràng sớm đã có phương án, cơ hồ không do dự một chút nào, mở miệng trả lời ngay: "Nếu thực sự tới Kinh Tương rồi, tất nhiên là không quan tâm được tới phía này nữa. Lý Mạnh ba năm đầu sẽ lấy bốn thành, sau đó thì ruộng muối hoàn toàn giao cho người khác!"

Lời này vừa được nói xong, trịnh chưởng quĩ trong ánh mắt đã không thể dùng từ cuồng nhiệt để hình dung nữa rồi, quả thực là phun ra lửa. Sản lượng muối của các ruộng muối ở Linh Sơn và Tức Mặc đều cung cấp cho thuyền đội của Trịnh gia, có được lượng muối của hai nơi này, hơn nữa Trịnh gia có thể dựa vào thuyền đội và hải đảo để giữ gìn nơi đây, không có người tiếp nhận nào thích hợp hơn mình.

"Lý đại nhân, hiện giờ quan trong nha môn đều nhận bạc, chúng ta không phải là không có bạc, chi ra một khoản lớn, bộ dạng vẫn phải như cháu trai của người ta. Năm đó khi cho long đầu của chúng ta ở kinh sư, chạy tới Nam Kinh, cũng không phải là không nghe các huynh đệ có nói qua!"

Trước mắt, Trịnh chưởng quĩ này chính là muốn liều mạng đem chuyện di chuvển địa điểm tòng quân này nói thật đơn giản, chung quy thì có tiện nghi lớn có thể kiếm. Lý Mạnh cũng hiểu ý tứ của đối phương, bất đắc dĩ cười cười, nếu Lưu Phúc còn ở kinh sư, đại sự di chuyển địa điểm tòng quân này chung quy còn có cửa để tìm.

Hiện giờ chỉ có thể tùy tiện tìm một cửa không nắm chắc, nhưng đối với Lý Mạnh mà nói, chung quy vẫn phải thử, hậu quả không thử còn nguy hiểm hơn nhiều.

Lý Mạnh chủ động nâng chén lên, chạm cốc với Trịnh chưởng quĩ ở đối diện, trịnh trọng một cách kỳ lạ: "Vậy mới nhờ chưởng quĩ giúp ta chuyện này, tiền bạc thì dễ nói rồi, Lý Mạnh vẫn còn có một ít bạc."

Vẻ mặt của Trịnh chưởng quĩ trở nên rạng rỡ, ai ngờ lần này tới Giao châu, không ngờ lại kiếm được tiện nghi lớn thế này, liên tiếp đáp ứng: "Đại nhân xin cứ yên tâm, chuyện này không bằng làm gấp đi, tháng một tháng hai là tới Nam Kinh, tại hạ sẽ an bài ở đó cho Lý đại nhân."

Vừa nói ra câu này, Trịnh chưởng quỹ lại có chút hối hận, trong lòng thầm nghĩ mình phải chăng là cấp thiết quá rồi, không ngờ Lý Mạnh mĩm cười gật đầu, nói: "Cũng được, muộn nhất là tháng hai năm sau. Lý mỗ tất nhiên có chuyến tới Nam Kinh."

"Nam Kinh Tần Hoài vang danh thiên hạ, có tiền nhiều vàng thì ở đó giống như thiên đường. Tới lúc đó, tại hạ làm chủ, nhất định phải để đại nhân được hưởng thụ thật tốt!"

Trịnh chưởng quỹ trên mặt lộ ra biểu tình mà nam nhân đều hiểu, mở miệng cười nói. Lý Mạnh cũng không lên tiếng, chỉ nâng chén lại cụng một cái. Trịnh chưởng quĩ lần này cung kính đứng dậy hai tay nâng chén nói: "Trước khi đi, xin đại nhân an bài khoái mã thông báo một tiếng, tại hạ lần này quay về sẽ liên hệ với người chủ sự trong tộc, an bài cho đại nhân."

Có lượng lớn tiền bạc vào túi, Trịnh chưởng quĩ này làm việc rất tích cực, dùng xong cơm tối lại thương nghị một số chi tiết với Lý Mạnh. Sáng sớm ngày hôm nay lại vội vàng quay về Tế Ninh, hoạt động ở lục bộ Nam Kinh không thể nói được là được, chung quy vẫn phải an bài trước.

Đối với hành động gần như là không thể tưởng tượng nổi này của Lý Mạnh. Trịnh chưởng quĩ tuy ngoài mặt không nói gì, nhưng trong lòng lại cảm thấy người này phải chăng là đấu óc có vấn đề rồi. Thuyền đội của Trịnh gia tuy nói là hùng bá mặt biển Châu Á, nhưng Trịnh Chi Long cực kỳ coi trọng Phúc Kiến, bởi vì đây là địa bàn bản hương bản thổ, đó là căn bản. Lý Mạnh khởi nghiệp ở Giao châu, phát tài cũng ở Giao châu, tự dưng lại muốn tới Kinh Tương, đúng là đầu óc có vấn đề.

Tính toán chuẩn bị di dời tới Kinh Tương vẫn chưa nói cho người bên dưới biết. Ngày thứ ba sau khi tiễn Trịnh chưởng quĩ đi, cũng chính là trung tuần tháng mười. Lý Mạnh nhận được công văn mệnh lệnh của Đăng Lai Đạo Liễu Thanh Tung, yêu cầu nhân mã của Giao châu doanh lập tức xuất phát, tới Hạ Tân của phủ Đông Xương tiêu diệt phản tặc.

Nhận được mệnh lệnh đột ngột này, cũng khiến cho Lý Mạnh giật nảy mình, khi Nữ Chân Thát tử vào kinh kỳ, sau khi binh mã Sơn Đông được điều động tới biên cảnh Sơn Đông và Bắc Trực Đãi, phía mình không nhận thêm bất kỳ một mệnh lệnh nào nữa, lúc này các nơi đều thái bình mà lại điều động mình đi tác chiến. Truyện "Thuận Minh "

Hơn nữa nhìn quân tình và công báo, trừ một số tiểu loạn tử ở bản địa Sơn Đông ra, quân đội của Sấm vương và Thát tử đều không vào Sơn Đông, vậy phản tặc ở đâu ra.

Lý Mạnh đương nhiên không hiểu cái gọi là nội tình, có điều đây cũng là một phiến khổ tâm của tuần phủ và tham tướng. Bởi vì là lúc đại loạn, binh mã Sơn Đông đều bị điều động đi phòng ngự, tùy thời chuẩn bị tác chiến, có điều bởi vì chiếu cố nhân tình, cho nên mới không điều động.

Nhưng Sơn Đòng đồn trú đại quân, các cấp quan tướng đông đảo, cứ thiên vị mãi thế này kiểu gì cũng có lúc có người bất mãn trong lòng. Bằng vào gì mà để Giao châu doanh được ở đó hưởng thụ thái bình. Bên dưới quân tâm bất ổn, bên trên cũng khó xử, chung quy cũng phải để Giao châu doanh đi đánh vài trận, hơn nữa những trận này không thể đánh quá gian khổ, để tránh đắc tội với Lưu thái giám.

Đối với loại cơ hội luyện binh này, Lý Mạnh không thể bỏ qua được. Giao châu doanh xuất một ngàn binh lính, hội họp với tám trăm diêm đinh của Mã Cương đóng ở phủ Thanh châu, cùng nhau tới huyện Hạ Tân phủ Đông Xương.

Cái danh đầu phản tặc thì dọa người thật, nhưng trừ loại cổ thế lực lớn của sấm vương Lý Tự Thành. Bát Đại Vương Trương Hiến Trung ra, còn lại đều là những tập thể nhỏ đến đáng thương.

Ví dụ như Trương Thừa Nghiệp của huyện Hạ Tân. Huyện Hạ Tân ở phía tây phủ Đông Xương, cách Bắc Trực Đãi và Hà Nam rất gần. Bắc Trực Đãi và Hà Nam mấy năm nay dân chúng lầm than, các lộ phản tặc loạn dân tung hoành bên trong, Hạ Tân gần hai tỉnh này cùng nhân tâm hoảng hốt, địa phương không yên
Bình Luận (0)
Comment