Thuận Minh

Chương 159

Lý Mạnh vẫn không biết rốt cuộc tiếp theo nên thế nào, quay người lại nhìn Trịnh chưởng quỹ. Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Lý Mạnh, Trịnh chưởng quỹ mang theo vẻ hưng phấn, nói khẽ: "Cố đại gia lập tức sẽ đến thôi!"

Không phải là bàn chuyện với Trịnh gia các người sao? Cố đại gia này là ai, chẳng lẽ là quan lớn của binh bộ Nam Kinh ư. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy không giống, hơn nữa bình thường chẳng phải gọi quan là đại nhân ư?

Súng ngắn của thời đại này không phải là súng lục thời hiện đại, tùy tiện nhét vào một chỗ là được, ít nhất thì không ảnh hưởng tới hoạt động. Khẩu súng ngắn trên người Lý Mạnh tuy cũng tính là được chế tạo rất khéo léo, nhưng cũng phải có trọng lượng một nửa cân, đút trong người rất là khó chịu, lại thêm đoản đao đoản thứ và ống sắt mồi lửa, đúng là không thể thoải mái nổi.

Sau khi biết đối phương an bài đổi ngày không phải là vì gây bất lợi cho mình, cảm giác giáp trụ trầm trọng ở trên người càng lúc càng rõ ràng, cũng không phải là nói không chịu được, chỉ là phải điều chỉnh lại vị trí của một số đồ.

Lý Mạnh vội vàng đứng dậy nói xin lỗi, đi ra khỏi phòng, hắn là khách, người Trịnh gia tất nhiên sẽ không can thiệp vào hành động của hắn. Nhưng thấy vẻ mặt có chút kinh ngạc của họ, Lý Mạnh rất là bực bội.

Cấu tạo bên trong của Mi lâu này khá phức tạp, không giống như bố cục kiến trúc của thời đại này, án chiếu theo khuôn mẫu mà muốn tìm một gian phòng căn bản là tìm không được.

Cũng may Lý Mạnh không phải là muốn thay áo (nói tránh của đi vệ sinh), qua một chỗ rẽ, phát hiện một tấm vách thụt vào trong, hắn trực tiếp chui vào, bỏ khẩu súng treo ở bên trái áo ngắn ra, sau khi kiểm tra nòng liền đút ra sau người. Y phục của hắn chỗ nào cũng túi lớn và băng vải dùng vải bạt chế thành, vũ khí có thể án chiếu theo nhu cầu của hắn mà đút vào các nơi.

Ưỡn hông lên trước, tay đút súng ra sau lưng, đúng vào lúc đang làm động tác này thì nghe thấy tiếng vang của ngọc bội, tiếng bước chân của mấy người bước qua cạnh hành lang. Truyện "Thuận Minh "

Chắc là mấy nữ nhân, tiếng bước chân rất nhẹ, có thể nghe rõ giọng nói khe khẽ của một phụ nữ trung niên đang khẩn cầu: "Đại tiểu thư của ta ơi? Cô tốt xấu gì cũng cố làm mặt cười đi nào, những người ngày hôm nay bỏ ra hơn một ngàn lạng để bao trọn viện tử của chúng ta. Trịnh gia bọn họ chính là hào cường trên biển đó, cô đừng có giở cái tính đỏng đảnh đó ra!"

"Hôm nay Liễu đệ tới Kim Lăng, buổi trưa phải tẩy trần cho hắn, không phải nói là hôm nay ta không phải gặp khách ư?"

Trong nhất thời không tìm được băng vải treo súng ở sau lưng. Lý Mạnh vẫn bảo trì tư thế đút súng, né tránh không kịp, lại thấy những người nói chuyện vội vã đi qua. Cho dù là tửu lâu, ở trên hành lang cũng nên có mấy hỏa kế chăm lo. Nhưng Mi lâu này chính là để tạo cho người ta một loại khí tức phi thương nghiệp, kết quả Lý Mạnh bước ra cũng không có ai chiếu cố, cũng không có ai biết hắn đang ở đây.

Bốn nữ nhân, nữ tử dẫn đầu khoảng mười mấy tuổi, trên mặt toàn là vẻ giận dữ, theo sau nàng ta là một phụ nữ trung niên, trên mặt mang vẻ cười bồi, phía sau là hai nha hoàn tuổi còn nhỏ hơn, đều cúi đầu đi theo.

Cả bốn nữ nhân này đều có thể xưng là mỹ nữ, nữ tử dẫn đầu càng có thể nói là tuyệt sắc, phụ nữ trung niên và hai nha hoàn trên người đều mặt váy ngắn có bỉ giáp, kiểu bình thường trong dân gian, chỉ có điều hoa văn, kiểu dáng, chất liệu thì tốt hơn bình thường nhiều lắm. Nhưng sự bình phàm của ba nữ nhân nữ hài phía sau càng làm nổi bật vẻ đặc biệt của nữ tử mười mấy tuổi đi đầu. Nữ hài đó cơ hồ không hề bôi phấn, trên người chỉ mặc một chiếc váy dài màu ngọc, không có bỉ giáp, nhìn kiểu dáng khẳng định không phải là kiểu dáng của thời đại này. Lý Mạnh khẳng định rằng mình đã thấy qua ở trong phim kịch nào đó.

Mấy nữ nhân này cũng đều không ngờ ở địa phương này còn có người, hơn nữa mặc áo ngắn, đang có bộ dạng rất bất nhã. Nữ hài dẫn đầu nhướng mày định phát tác, có điều bất kỳ ai cũng đều biết rằng, nam nhân lạ mặt có thể tiến vào lâu này khẳng định là khách rồi.

Sắc mặt tuy hơi sầm xuống, nhưng vẫn bước nhanh về phía trước. Hai nha hoàn thì kinh ngạc trợn mắt nhìn chằm chằm vào Lý Mạnh. Cuối cùng cũng tìm thấy băng vải rồi, Lý Mạnh đút súng vào đó, còn có thể nghe thấy tiếng oán trách của nữ hài và lời giải thích của phụ nhân đó ở trên hành lang: "Mụ mụ, bà nhìn xem hôm nay là cái dạng người gì tới đâu, đúng là đồ thôn phu thô bỉ!"

"Cô nãi nãi à, cô nhỏ giọng một chút đi..."

Lý Mạnh lúc này cũng bật cười hắc hắc, khẩn trương nửa ngày cuối cùng vẫn bị khinh thường nên cũng tự nhiên hơn rất nhiều. Hiện tại hắn cucng hiểu Cố đại gia này là ai rồi, chắc là cái gọi là danh kỹ Tần Hoài.

Không biết có phải là nữ hài vừa rồi mới đi qua hay chăng, kể ra Lý Mạnh cảm thấy khí chất ở giữa hai hàng lông mày của nữ hài này cũng tương tự như khí chất của nữ hài hiện đại, cử chỉ dáng điệu đều rất cởi mỡ, không có gì câu thúc.

Cái này rất khác với nữ nhân thời đại này, lễ phép tập tục tuy cởi mỡ, nhưng quy điều trên cơ bản vẫn ước thúc các mặt, cho dù là Mộc Vân Dao ở Giao châu cũng tính ngây thơ hoạt bát, nhưng sau khi xác định theo Lý Mạnh thì cũng bắt đầu chú ý nhiều thứ. Có thể nói, những thứ kiểu lễ phép đã thấm sâu vào bản chất rồi, ngôn hành cử chỉ đều có thể thể hiện ra loại vị đạo này, vô luận là Nhan Nhược Nhiên hay là Mộc Vân Dao cũng đều như vậy.

Nhưng nữ tử vừa rồi mới đi qua lại khác, Lý Mạnh cảm thấy chỉ có người ước thúc rất ít mới có thần tình thái độ như vậy.

Cố định lại súng một chút, sau đó rút đoản đao, đoản thứ và ống sắt mồi lửa ra, sắp xếp lại một lần, để tránh đứng dậy ngồi xuống không thoải mái. Đương nhiên, cũng không thể để vào lúc cần lại không lấy ra được.

Sau khi về lại căn phòng đó, vừa hay chạm mặt phu nhân trung niên đó từ trong phòng đi ra. Thấy Lý Mạnh vào, trên mặt cũng lộ ra nụ cười rồi nghiêng người nhường đường.

Lý Mạnh gật gật đầu, cùng mỉm cười, cứ vậy mà đi qua. Đợi khi Lý Mạnh vào phòng, trên mặt phu nhân trung niên đó mới lộ ra biểu tình khinh bỉ.

Vén rèm che lên, quả nhiên nữ hài vừa rồi mặc váy dài màu ngọc đã ngồi ở vị trí đầu, ở bên cạnh vị trí của mình. Nữ hài đó ngẩng đầu nhìn thấy Lý Mạnh bước vào, cũng có chút kinh ngạc, lập tức chợt hiểu ra, người này chính là khách chính ngày hôm nay.

Nữ hài quả thực là rất đẹp, có điều sự chú ý của Lý Mạnh hiện tại lại không đặt trên người nàng ta, mà là quan sát mấy vị đầu mục của Trịnh gia đang ngồi đó. Bất kể là Trịnh Sa hay là Trịnh chưởng quỹ, trước đây khẳng định đều là hạng nhân vật đầu đao mũi kiếm, nhưng lúc này lại lộ ra bộ dạng của người đọc sách, đặc biệt là Trịnh chưởng quỹ, trong tay không ngờ còn cầm một chiếc quạt không biết móc từ đâu ra, Lý Mạnh thấy vậy suýt nữa thì bật cười.

Vừa nén cười vừa ngồi vào chỗ, lại thấy Trịnh chưởng quĩ mở miệng giới thiệu: "Xin giới thiệu với Lý tiên sinh, đây chính là Cố Hoành Ba Cố đại gia vang danh Kim Lăng. Cuộc gặp mặt ở Mi lâu này, có thể nói là chuyện mà vô số văn nhân sĩ tử của Kim Lăng hằng mơ ước!"

Theo lý mà nói, trong trường hợp này, vị Cố Hoành Ba Cố đại gia cũng nên đứng dậy thi lễ vạn phúc gì đó, ai ngờ nữ nhân này lại không hề làm vậy, đúng là lễ số hoàn toàn điên đảo rồi.

Lý Mạnh cũng rất lãnh tĩnh, hắn vẫn đang suy nghĩ xem lát nữa nên nói thế nào. Đã biết đối phương là nữ tử mua vui, vậy cũng mặc kệ đi, mình cũng không sống lâu ở thành Nam Kinh này, hơn nữa loại trường hợp này tới một lần là đủ rồi, sau này sẽ không tới nữa, để ý tới nàng ta làm gì.

Nếu nói tới mỹ nữ, trong nhà mình còn có một người, không phải là làm muội muội gần được một năm rồi sao?

Cố Hoành Ba tuy nói là xuất thân hèn mọn, nhưng một giải Giang Nam và thành Nam Kinh này đã thổi phồng nàng ta lên tận trời, nàng ta bất kể là đỏng đảnh như thế nào cũng đều có một đống người khen hay, lại còn nghĩ ra các loại tên gọi phong nhã nữa. Một nữ hài mười mấy tuổi, có thông tuệ thế nào đi chăng nữa thì ở trong hoàn cảnh này cùng rất dễ biến thành tâm cao khí ngạo, không coi ai ra gì, hơn nữa nữ tử "thông hiểu văn sử, giỏi về thi họa, biết sơn thủy thiên nhiên tú tuyệt, đặc biệt là giỏi vẽ hoa lan, mỹ mạo vô song, đa tài đa nghệ" quả thực là có vốn để kiêu ngạo. Cố Hoành Ba từ lúc sinh ra cho tới nay, cơ hồ là không hề gặp phải ngăn trở gì, tự nhiên là càng lúc càng tự cao tự đại.

Cố Hoành Ba mỗi ngày mỗi giờ đều được các loại nam nhân bao vây, có người phú quý giàu sang, có người văn thái phong lưu, đều muốn lấy lòng nàng ta, hoặc là muốn hấp dẫn sụ chú ý nàng ta.

Trong mắt nàng ta, sự thờ ơ, thái độ rất tự nhiên của Lý Mạnh đối với nàng ta cũng chẳng qua là giả vờ giả vịt, làm bộ làm tịch để hấp dẫn sự chú ý của nàng ta. Cố Hoành Ba cười lạnh trong lòng, chỉ án chiếu theo quy củ, vẻ mặt hờ hững châm rượu cho các vị ở trên bàn rượu. Mấy vị của Trịnh gia đều rất hưng phấn, nhưng vẫn cố làm ra bộ dạng điềm đạm thận trọng.

Lý Mạnh thầm nghĩ trong lòng, mấy vị đầu mục của Trịnh gia này phỏng chừng khi gặp nữ nhân bình thường, sau khi động tâm thì e rằng sẽ lột hết y phục rồi trực tiếp đè lên, không ngờ hiện giờ lại giả bộ người văn nhã. Khi tới lượt rót rượu cho mình, Lý Mạnh lại quan sát nữ hài ở trước mặt, quả thật là phong tư tuyệt đại.

Mỗi ngày nghênh đón đưa tiễn, cho dù là bán nghệ không bán thân thì cũng sẽ bồi dưỡng ra một loại phong tình. Nữ tử chỉ khi mang loại phong tình này mới có thể xưng là Vưu vật, nhìn mấy cái cũng thật sự là hưởng thụ.

Cố Hoành Ba thấy ánh mắt nóng bỏng của Lý Mạnh, trong lòng càng nắm chắc, không khỏi cười lạnh, thầm nghĩ loại nhân sĩ vô vị này, cô nương đương nhiên không thể nể mặt được.

"Cố cô nương, ở đây còn có chuyện quan trọng cần bàn, xin cổ nương trước tiên tránh đi một lát!"

Lý Mạnh tuy rằng nói câu hỏi, nhưng ngữ khí là không cho cãi lại, nam nhân ở trong phòng đều có bộ dạng nghẹn họng cứng lưỡi, ngay cả hai tiểu nha hoàn đứng ở bên cạnh hầu hạ rót rượu cũng cực kỳ kinh ngạc. Có dạng tuyệt đại mỹ nữ như Cố Hoành Ba ở đây, trước giờ ai ai cũng đều cố nghĩ đủ phương pháp để lưu nữ hài lại, cho dù không thể thưởng thức niềm vui da thịt, nhưng khiến nữ nhân cười một cái, cả đám người đều thần hồn điên đảo rồi. Đây là lần đấu tiên nhìn thấy có người chủ động đuổi ra ngoài.

Biểu tình trên mặt Cố Hoành Ba cứng đờ lại, căn phòng lập tức biến thành yên tĩnh. Lý Mạnh lại nói: "Cô nương, xin tránh đi một lát!"

Không ngờ còn thúc giục nữa, Cố Hoành Ba cuối cùng cũng có phản ứng, khuôn mặt vốn đang thờ ơ nhanh chóng ửng đỏ, có thể nhìn ra là nàng ta đang lặng lẽ hít sâu mấy hơi, cố gắng trấn tĩnh, nói: "Vậy xin các vị tiên sinh cứ từ từ uống rượu dùng cơm, tiểu nữ đợi ở thiên thính." Chương 159

Mi lâu

Nguồn: Vipvandan

Đả tự: angelofwar - Lương Sơn Bạc

Truyện "Thuận Minh " Truyện "Thuận Minh "

Lý Mạnh vẫn không biết rốt cuộc tiếp theo nên thế nào, quay người lại nhìn Trịnh chưởng quỹ. Nhìn thấy ánh mắt dò hỏi của Lý Mạnh, Trịnh chưởng quỹ mang theo vẻ hưng phấn, nói khẽ: "Cố đại gia lập tức sẽ đến thôi!"

Không phải là bàn chuyện với Trịnh gia các người sao? Cố đại gia này là ai, chẳng lẽ là quan lớn của binh bộ Nam Kinh ư. Nhưng nhìn thế nào cũng thấy không giống, hơn nữa bình thường chẳng phải gọi quan là đại nhân ư?

Súng ngắn của thời đại này không phải là súng lục thời hiện đại, tùy tiện nhét vào một chỗ là được, ít nhất thì không ảnh hưởng tới hoạt động. Khẩu súng ngắn trên người Lý Mạnh tuy cũng tính là được chế tạo rất khéo léo, nhưng cũng phải có trọng lượng một nửa cân, đút trong người rất là khó chịu, lại thêm đoản đao đoản thứ và ống sắt mồi lửa, đúng là không thể thoải mái nổi.

Sau khi biết đối phương an bài đổi ngày không phải là vì gây bất lợi cho mình, cảm giác giáp trụ trầm trọng ở trên người càng lúc càng rõ ràng, cũng không phải là nói không chịu được, chỉ là phải điều chỉnh lại vị trí của một số đồ.

Lý Mạnh vội vàng đứng dậy nói xin lỗi, đi ra khỏi phòng, hắn là khách, người Trịnh gia tất nhiên sẽ không can thiệp vào hành động của hắn. Nhưng thấy vẻ mặt có chút kinh ngạc của họ, Lý Mạnh rất là bực bội.

Cấu tạo bên trong của Mi lâu này khá phức tạp, không giống như bố cục kiến trúc của thời đại này, án chiếu theo khuôn mẫu mà muốn tìm một gian phòng căn bản là tìm không được.

Cũng may Lý Mạnh không phải là muốn thay áo (nói tránh của đi vệ sinh), qua một chỗ rẽ, phát hiện một tấm vách thụt vào trong, hắn trực tiếp chui vào, bỏ khẩu súng treo ở bên trái áo ngắn ra, sau khi kiểm tra nòng liền đút ra sau người. Y phục của hắn chỗ nào cũng túi lớn và băng vải dùng vải bạt chế thành, vũ khí có thể án chiếu theo nhu cầu của hắn mà đút vào các nơi.

Ưỡn hông lên trước, tay đút súng ra sau lưng, đúng vào lúc đang làm động tác này thì nghe thấy tiếng vang của ngọc bội, tiếng bước chân của mấy người bước qua cạnh hành lang. Truyện "Thuận Minh "

Chắc là mấy nữ nhân, tiếng bước chân rất nhẹ, có thể nghe rõ giọng nói khe khẽ của một phụ nữ trung niên đang khẩn cầu: "Đại tiểu thư của ta ơi? Cô tốt xấu gì cũng cố làm mặt cười đi nào, những người ngày hôm nay bỏ ra hơn một ngàn lạng để bao trọn viện tử của chúng ta. Trịnh gia bọn họ chính là hào cường trên biển đó, cô đừng có giở cái tính đỏng đảnh đó ra!"

"Hôm nay Liễu đệ tới Kim Lăng, buổi trưa phải tẩy trần cho hắn, không phải nói là hôm nay ta không phải gặp khách ư?"

Trong nhất thời không tìm được băng vải treo súng ở sau lưng. Lý Mạnh vẫn bảo trì tư thế đút súng, né tránh không kịp, lại thấy những người nói chuyện vội vã đi qua. Cho dù là tửu lâu, ở trên hành lang cũng nên có mấy hỏa kế chăm lo. Nhưng Mi lâu này chính là để tạo cho người ta một loại khí tức phi thương nghiệp, kết quả Lý Mạnh bước ra cũng không có ai chiếu cố, cũng không có ai biết hắn đang ở đây.

Bốn nữ nhân, nữ tử dẫn đầu khoảng mười mấy tuổi, trên mặt toàn là vẻ giận dữ, theo sau nàng ta là một phụ nữ trung niên, trên mặt mang vẻ cười bồi, phía sau là hai nha hoàn tuổi còn nhỏ hơn, đều cúi đầu đi theo.

Cả bốn nữ nhân này đều có thể xưng là mỹ nữ, nữ tử dẫn đầu càng có thể nói là tuyệt sắc, phụ nữ trung niên và hai nha hoàn trên người đều mặt váy ngắn có bỉ giáp, kiểu bình thường trong dân gian, chỉ có điều hoa văn, kiểu dáng, chất liệu thì tốt hơn bình thường nhiều lắm. Nhưng sự bình phàm của ba nữ nhân nữ hài phía sau càng làm nổi bật vẻ đặc biệt của nữ tử mười mấy tuổi đi đầu. Nữ hài đó cơ hồ không hề bôi phấn, trên người chỉ mặc một chiếc váy dài màu ngọc, không có bỉ giáp, nhìn kiểu dáng khẳng định không phải là kiểu dáng của thời đại này. Lý Mạnh khẳng định rằng mình đã thấy qua ở trong phim kịch nào đó.

Mấy nữ nhân này cũng đều không ngờ ở địa phương này còn có người, hơn nữa mặc áo ngắn, đang có bộ dạng rất bất nhã. Nữ hài dẫn đầu nhướng mày định phát tác, có điều bất kỳ ai cũng đều biết rằng, nam nhân lạ mặt có thể tiến vào lâu này khẳng định là khách rồi.

Sắc mặt tuy hơi sầm xuống, nhưng vẫn bước nhanh về phía trước. Hai nha hoàn thì kinh ngạc trợn mắt nhìn chằm chằm vào Lý Mạnh. Cuối cùng cũng tìm thấy băng vải rồi, Lý Mạnh đút súng vào đó, còn có thể nghe thấy tiếng oán trách của nữ hài và lời giải thích của phụ nhân đó ở trên hành lang: "Mụ mụ, bà nhìn xem hôm nay là cái dạng người gì tới đâu, đúng là đồ thôn phu thô bỉ!"

"Cô nãi nãi à, cô nhỏ giọng một chút đi..."

Lý Mạnh lúc này cũng bật cười hắc hắc, khẩn trương nửa ngày cuối cùng vẫn bị khinh thường nên cũng tự nhiên hơn rất nhiều. Hiện tại hắn cucng hiểu Cố đại gia này là ai rồi, chắc là cái gọi là danh kỹ Tần Hoài.

Không biết có phải là nữ hài vừa rồi mới đi qua hay chăng, kể ra Lý Mạnh cảm thấy khí chất ở giữa hai hàng lông mày của nữ hài này cũng tương tự như khí chất của nữ hài hiện đại, cử chỉ dáng điệu đều rất cởi mỡ, không có gì câu thúc.

Cái này rất khác với nữ nhân thời đại này, lễ phép tập tục tuy cởi mỡ, nhưng quy điều trên cơ bản vẫn ước thúc các mặt, cho dù là Mộc Vân Dao ở Giao châu cũng tính ngây thơ hoạt bát, nhưng sau khi xác định theo Lý Mạnh thì cũng bắt đầu chú ý nhiều thứ. Có thể nói, những thứ kiểu lễ phép đã thấm sâu vào bản chất rồi, ngôn hành cử chỉ đều có thể thể hiện ra loại vị đạo này, vô luận là Nhan Nhược Nhiên hay là Mộc Vân Dao cũng đều như vậy.

Nhưng nữ tử vừa rồi mới đi qua lại khác, Lý Mạnh cảm thấy chỉ có người ước thúc rất ít mới có thần tình thái độ như vậy.

Cố định lại súng một chút, sau đó rút đoản đao, đoản thứ và ống sắt mồi lửa ra, sắp xếp lại một lần, để tránh đứng dậy ngồi xuống không thoải mái. Đương nhiên, cũng không thể để vào lúc cần lại không lấy ra được.

Sau khi về lại căn phòng đó, vừa hay chạm mặt phu nhân trung niên đó từ trong phòng đi ra. Thấy Lý Mạnh vào, trên mặt cũng lộ ra nụ cười rồi nghiêng người nhường đường.

Lý Mạnh gật gật đầu, cùng mỉm cười, cứ vậy mà đi qua. Đợi khi Lý Mạnh vào phòng, trên mặt phu nhân trung niên đó mới lộ ra biểu tình khinh bỉ.

Vén rèm che lên, quả nhiên nữ hài vừa rồi mặc váy dài màu ngọc đã ngồi ở vị trí đầu, ở bên cạnh vị trí của mình. Nữ hài đó ngẩng đầu nhìn thấy Lý Mạnh bước vào, cũng có chút kinh ngạc, lập tức chợt hiểu ra, người này chính là khách chính ngày hôm nay.

Nữ hài quả thực là rất đẹp, có điều sự chú ý của Lý Mạnh hiện tại lại không đặt trên người nàng ta, mà là quan sát mấy vị đầu mục của Trịnh gia đang ngồi đó. Bất kể là Trịnh Sa hay là Trịnh chưởng quỹ, trước đây khẳng định đều là hạng nhân vật đầu đao mũi kiếm, nhưng lúc này lại lộ ra bộ dạng của người đọc sách, đặc biệt là Trịnh chưởng quỹ, trong tay không ngờ còn cầm một chiếc quạt không biết móc từ đâu ra, Lý Mạnh thấy vậy suýt nữa thì bật cười.

Vừa nén cười vừa ngồi vào chỗ, lại thấy Trịnh chưởng quĩ mở miệng giới thiệu: "Xin giới thiệu với Lý tiên sinh, đây chính là Cố Hoành Ba Cố đại gia vang danh Kim Lăng. Cuộc gặp mặt ở Mi lâu này, có thể nói là chuyện mà vô số văn nhân sĩ tử của Kim Lăng hằng mơ ước!"

Theo lý mà nói, trong trường hợp này, vị Cố Hoành Ba Cố đại gia cũng nên đứng dậy thi lễ vạn phúc gì đó, ai ngờ nữ nhân này lại không hề làm vậy, đúng là lễ số hoàn toàn điên đảo rồi.

Lý Mạnh cũng rất lãnh tĩnh, hắn vẫn đang suy nghĩ xem lát nữa nên nói thế nào. Đã biết đối phương là nữ tử mua vui, vậy cũng mặc kệ đi, mình cũng không sống lâu ở thành Nam Kinh này, hơn nữa loại trường hợp này tới một lần là đủ rồi, sau này sẽ không tới nữa, để ý tới nàng ta làm gì.

Nếu nói tới mỹ nữ, trong nhà mình còn có một người, không phải là làm muội muội gần được một năm rồi sao?

Cố Hoành Ba tuy nói là xuất thân hèn mọn, nhưng một giải Giang Nam và thành Nam Kinh này đã thổi phồng nàng ta lên tận trời, nàng ta bất kể là đỏng đảnh như thế nào cũng đều có một đống người khen hay, lại còn nghĩ ra các loại tên gọi phong nhã nữa. Một nữ hài mười mấy tuổi, có thông tuệ thế nào đi chăng nữa thì ở trong hoàn cảnh này cùng rất dễ biến thành tâm cao khí ngạo, không coi ai ra gì, hơn nữa nữ tử "thông hiểu văn sử, giỏi về thi họa, biết sơn thủy thiên nhiên tú tuyệt, đặc biệt là giỏi vẽ hoa lan, mỹ mạo vô song, đa tài đa nghệ" quả thực là có vốn để kiêu ngạo. Cố Hoành Ba từ lúc sinh ra cho tới nay, cơ hồ là không hề gặp phải ngăn trở gì, tự nhiên là càng lúc càng tự cao tự đại.

Cố Hoành Ba mỗi ngày mỗi giờ đều được các loại nam nhân bao vây, có người phú quý giàu sang, có người văn thái phong lưu, đều muốn lấy lòng nàng ta, hoặc là muốn hấp dẫn sụ chú ý nàng ta.

Trong mắt nàng ta, sự thờ ơ, thái độ rất tự nhiên của Lý Mạnh đối với nàng ta cũng chẳng qua là giả vờ giả vịt, làm bộ làm tịch để hấp dẫn sự chú ý của nàng ta. Cố Hoành Ba cười lạnh trong lòng, chỉ án chiếu theo quy củ, vẻ mặt hờ hững châm rượu cho các vị ở trên bàn rượu. Mấy vị của Trịnh gia đều rất hưng phấn, nhưng vẫn cố làm ra bộ dạng điềm đạm thận trọng.

Lý Mạnh thầm nghĩ trong lòng, mấy vị đầu mục của Trịnh gia này phỏng chừng khi gặp nữ nhân bình thường, sau khi động tâm thì e rằng sẽ lột hết y phục rồi trực tiếp đè lên, không ngờ hiện giờ lại giả bộ người văn nhã. Khi tới lượt rót rượu cho mình, Lý Mạnh lại quan sát nữ hài ở trước mặt, quả thật là phong tư tuyệt đại.

Mỗi ngày nghênh đón đưa tiễn, cho dù là bán nghệ không bán thân thì cũng sẽ bồi dưỡng ra một loại phong tình. Nữ tử chỉ khi mang loại phong tình này mới có thể xưng là Vưu vật, nhìn mấy cái cũng thật sự là hưởng thụ.

Cố Hoành Ba thấy ánh mắt nóng bỏng của Lý Mạnh, trong lòng càng nắm chắc, không khỏi cười lạnh, thầm nghĩ loại nhân sĩ vô vị này, cô nương đương nhiên không thể nể mặt được.

"Cố cô nương, ở đây còn có chuyện quan trọng cần bàn, xin cổ nương trước tiên tránh đi một lát!"

Lý Mạnh tuy rằng nói câu hỏi, nhưng ngữ khí là không cho cãi lại, nam nhân ở trong phòng đều có bộ dạng nghẹn họng cứng lưỡi, ngay cả hai tiểu nha hoàn đứng ở bên cạnh hầu hạ rót rượu cũng cực kỳ kinh ngạc. Có dạng tuyệt đại mỹ nữ như Cố Hoành Ba ở đây, trước giờ ai ai cũng đều cố nghĩ đủ phương pháp để lưu nữ hài lại, cho dù không thể thưởng thức niềm vui da thịt, nhưng khiến nữ nhân cười một cái, cả đám người đều thần hồn điên đảo rồi. Đây là lần đấu tiên nhìn thấy có người chủ động đuổi ra ngoài.

Biểu tình trên mặt Cố Hoành Ba cứng đờ lại, căn phòng lập tức biến thành yên tĩnh. Lý Mạnh lại nói: "Cô nương, xin tránh đi một lát!"

Không ngờ còn thúc giục nữa, Cố Hoành Ba cuối cùng cũng có phản ứng, khuôn mặt vốn đang thờ ơ nhanh chóng ửng đỏ, có thể nhìn ra là nàng ta đang lặng lẽ hít sâu mấy hơi, cố gắng trấn tĩnh, nói: "Vậy xin các vị tiên sinh cứ từ từ uống rượu dùng cơm, tiểu nữ đợi ở thiên thính."
Bình Luận (0)
Comment