Thuận Minh

Chương 19

Hầu sơn suy nghĩ linh hoạt, lúc này lại có vẻ thất thần, hắn làm người trung gian phải có chút năng lực, tất nhiên là nhận ra những người cùng tới với Lý Mạnh lần này chính là đám lần trước, nhưng lại có chút khác với lần trước.

Lý Mạnh lại càng khác, với kiến thức của Hầu Sơn đó chính là chỉ có trên người quan lão gia nhìn thấy dáng dấp và phái đoán như vậy, nhưng những lão gia đó lại không nhã nhặn như Lý Mạnh.

Những người này không đơn giản, Lý Mạnh lại càng không phải là người bình thường, Hầu Sơn có cái nhìn này liền hạ quyết tâm sau này phải uốn mình theo người, chú ý nịnh hót, không thể nhầm được.

Lý Mạnh hỏi liền 2 tiếng, hắn mới phản ứng lại, vội vàng cười trả lời: Truyện "Thuận Minh "

-Muối của Ti tuần kiểm một phần, ruộng muối của Linh Sơn là một phần, các làng ven biển cũng có một phần, cũng chính là những người như ngài tới bán.

-Ai là người tới bán nhiều nhất?

-Ruộng muối của Linh Sơn nhiều nhất, các làng cộng lại cũng không ít, nhưng đều là hộ làm ăn cá thể, một người đẩy xe hoặc đòn gánh mang tới, cũng không bán được giá cao gì, kiếm chút tiền dầu muối, các nhà làm muối đều là các nơi làm thẻ, gửi muối tư đã kiểm tra tới bán, còn có vài thế lực lớn hùm vốn lại với diêm trường, lượng muối của Lý đại gia các anh là lớn nhất, chất lượng cũng tốt nữa.

Nghe đến đó, trong lòng Lý Mạnh linh hoạt, cười hỏi:

-Giá muối Vương gia đưa ra cũng cao chứ?

Lúc nói Lý Mạnh nắm chặt thắt lưng trong tay, hỏi câu này đầu tiên làm Hầu Sơn cười cười gật đầu, sau đó hắn rùng mình một cái, cứng ngắc quay đầu lại, trong mắt nhìn Lý Mạnh như cười như không, lại nhìn thấy đao đặt một bên liền muốn bỏ của chạy lấy người.

Lý Mạnh này mặc dù luôn khách khí ôn hòa nhưng Hầu Sơn luôn cảm thấy trên người Lý Mạnh có điều gì đó khiến người ta sợ hãi, thấy tay Lý Mạnh đặt lên chuôi đao, Hầu Sơn không thể duy trì được trấn tĩnh nữa, bỗng quỳ xuống mặt đất cầu xin:

-Giá muối là 1 lượng 1 phân bạc, tiểu nhân bị lòng tham che mắt mới tiếp tục giấu diếm, Lý gia, xin ngài…..

Thấy Lý Mạnh cầm đao lên tay, toàn thần Hầu Sơn lạnh buốt sợ không nói lên lời, nhưng lại không ngờ Lý Mạnh cột đao vào sau lưng, nhìn hắn cười:

-Tiền này ta để ngươi kiếm, nhưng có 1 điều kiện.

Hầu Sơn lúc này có cảm giác như tìm được đường sống trong cõi chết, đâu còn lý không đáp ứng lời Lý Mạnh nói.

-Giúp ta hỏi thăm chút tin tức…

Nhưng Lý Mạnh cũng không chú ý tới, bên này Hầu Sơn đột nhiên quỳ với hắn khiến nhiều người chú ý tới.

Chuyến muối ngày hôm nay rất thuận lợi, mọi người vui vẻ dạo bộ ở trong trấn một lát, trên đường về cũng không thấy ai, thật có thể gọi là thuận buồm xuôi gió.

Ở cổng làng hạn ngày mai cùng lúc tới nhà Lý Mạnh chuyển muối, đang muốn tản đi nhưng Lý Mạnh lại gọi mọi người lại, giương giọng nói:

-Ngày mai mọi người đừng quên gậy tre này, còn một chuyện nữa, bán muối cùng làm muối cũng cần tiền vốn, tiền tháng này cũng kha khá, chúng ta vẫn phải góp tiền 1 phần, tiền kiếm được sau này cũng dễ chia, huynh đệ thân thích cũng phải tính toán sổ sách rõ ràng, mọi người cảm thấy thế nào?

Những lời này nói ra làm mọi người đều có chút khó xử. Lý Mạnh thầm nghĩ chẳng lẽ mình nói những lời đó quá rõ ràng, mọi người đều thấy mất mặt, cũng không lên tiếng, hồi lâu mới có người nhỏ giọng nói: Truyện "Thuận Minh "

-Đó không phải đều là buôn bán của Lý đại ca sao? Mọi người chúng ta theo Lý đại ca kiếm chút tiền, còn nói phân chia cái gì? Truyện "Thuận Minh "

Có người mở lời, những người khác đều tranh nhau hùa theo, thì ra nguyên nhân yên lặng là như vậy, Lý Mạnh thấy yên tâm cười lớn nói:

- Lý Mạnh làm trò phạm vương pháp này, chính là vì muốn cuộc sống của mọi người tốt lên, nếu ta đây phát tài mọi người cũng bận theo, vậy trong lòng sao không có trở ngại.

Vấn đề then chốt là những người cùng khổ của Tiết gia này thì thanh niên không lấy nổi vợ, bụng lúc nào cũng đói, ai còn tiền nhàn rỗi mà đóng góp, tiền nhiều nhất trong có trong tay chính là mấy trăm đồng hôm nay tới trấn bán muối kiếm được.

Nhưng Lý Mạnh kiên quyết như vậy thì mọi người cũng đành nghe theo. Chuyện nhập cổ phần này trước tiên là không thể nợ được, tới cuối cùng Lý Mạnh lấy ra tám lượng bạc, Triệu Năng và Trần Lục Tử mỗi người một lượng, Vương Hải mặc dù trẻ con nhưng gan lại lớn, đầu tư tám trăm tiền, kết quả chính là Lý Mạnh chiếm 7 phần, Triệu Năng và Trần Lục Tử mỗi người 1 phần, Vương Hải nửa phần, còn nửa phần là mọi người chia đều.

Những người khác hễ là tham gia chuyển muối mỗi lần theo số lượng muối chuyển nhiều hay ít, đều được 200-500 văn tiền, hơn nữa muối bọn họ mang tới ưu tiên thu mua, đây đúng là phân phối mà ai nấy đều rất thích, những năm nay mười văn tiền lúc mùa màng bội thu có thể mua được 2 cân bột mì, 200 văn thì mua được bao nhiêu lương thực?

Chỉ là Triệu Năng lại thấy đáng tiếc thay cho Lý Mạnh, liên tục nháy mắt với hắn, Lý Mạnh cũng chẳng để ý tới.

Cuộc sống của Lý Mạnh rất có quy luật, đồng hồ sinh học cũng coi như chuẩn xác, cho dù là vượt qua bao thời đại cũng vẫn như thế, ở Tiết gia ngay cả một người tuần đêm cũng chẳng có, chỉ có thể dựa vào mặt trời để đoán thời gian, đây là chuyện hắn rất không quen.

Nhưng vẫn có thể đoán được đại khái, ví dụ như canh năm là lúc 4 giờ tới 5 giờ sáng, lúc này Lý Mạnh có thể dậy đúng giờ.

Vì còn phải sớm chuyển muối tới trấn, khoảng canh 5 Lý Mạnh đã tỉnh dậy, theo phỏng đoán của hắn thì còn khoảng nửa tiếng nữa chắc mọi người mới tập trung, nghĩ tới đây hắn không khỏi thở dài, mình nên nói còn một canh nữa trời mới sáng, đó mới là tính cách của thời Minh, một canh giờ bằng 2 tiếng.

Đi ra sân, Lý Mạnh cầm một cây gỗ sáu thước, tạo tư thế ổn định ôn tập kỹ thuật huấn luyện lưỡi lê của bộ đội.

Ngày đó gặp diêm đinh, hắn cầm đòn gánh sử dụng kỹ thuật chính là huấn luyện đâm lưỡi lê trong bộ đội, nói tới bộ đội thì Lý Mạnh chẳng qua chỉ là một sĩ quan, vũ khí lạnh và tay không được huấn luyện rất đơn giản, không thể so được với đặc vụ và bộ đội đặc chủng được.

Phương diện quyền cước chỉ có quân thể quyền, phương diện binh khí cũng chỉ là huấn luyện chiến đấu lưỡi lê mà thôi.

Tới những năm cuối Minh triều, Lý Mạnh biết rõ không có ngón nghề phòng thân là không được, ở đây mình có thể tiếp xúc đều là nông dân quân hộ, huống hồ tuổi tác này muốn học võ nghệ e là không kịp, chỉ bằng luyện tốt những gì mình biết là được rồi.

Trân chiến hôm đó đại thắng, mặc dù chỉ có dũng khí và tính bất ngờ lúc sắp chết, những động tác chiến đấu đối mặt với tiên cơ và ưu thế mới được hiện ra toàn diện.

Lý Mạnh cầm gậy gỗ vừa bày ra tư thế, liền cảm thấy ngoai cổng có động tĩnh, cẩn thận đi tới bên cửa mở cổng ra.
Bình Luận (0)
Comment