Thuận Minh

Chương 220

Đối với quan phủ mà nói những lưu dân là một nhân tố rất bất ổn định, những người dân nghèo bị thiên tai làm phá sản lưu lạc này. chỉ hơi kích động một chút là sẽ gây bạo loạn, là nguồn binh lực của Bạch Liên giáo. Văn Hương giáo còn cả sấm quân.

Sau khi xuất hiện lưu dân. đất đai không thể trồng trọt, thuế quan phủ thu được càng ít. nguồn binh sĩ cũng bị thu hẹp. mỗi khi có thiên tai lớn. đều làm cho lực lượng của quan phủ và Sấm quân sinh ra biến hóa lớn.

Hiện giờ đối với Lý Mạnh mà nói. mặc dù hắn có tiền có quân, nhưng không có nguồn binh lực cố định, lần nào cũng chỉ cỏ thê chiêu mộ binh sĩ từ Sơn Đông, dựa vào lương thượng hậu hĩnh mà thu hút người trẻ tuổi gia nhập, nhưng mấy năm nay tai nạn liên tục. nguồn binh lực này cũng ngày càng ít.

Dựa vào một vạn sĩ tốt hiện giờ. với mấy nghìn tay diêm đinh, khống chế phủ Thanh Châu và phủ Lai Châu cùng với đường bán muối đã phải tận lực rồi. đừng nói gì tới cả Sơn Đông nữa.

Nếu như không mau chóng mở rộng lực lượng của mình, thì sau khi đánh bại Lưu Trạch Thanh rồi, không gian phát triển sẽ mau chóng bị người khác chiếm mất.

Mấy ngày nay Lý Minh cũng luôn tính toán về việc này. còn về hôn lễ những thân hào ở Sơn Đông hoặc tự mình hoặc đích thân tới. Lý Minh còn suy tính rút mỗi hộ một suất đinh lập nên một đội quân, trấn thủ ở một dải phủ Duyệt Châu.

ở trong lòng hắn, gia cảnh càng tốt. trong hệ thống huấn luyện binh ở Duyệt Châu sẽ cảng dễ thành lính mạnh, cho dù là hiểu biết kỹ thuật chiến tranh hay là tố chân thân thể đều tốt hơn người xuất thân từ gia đình nghèo khó không ít.

Nhưng dùng con cháu thân hào lập thành quân đội. về mặt khống chế luôn có họa ngầm, ví như đám con cháu hào tộc ở phủ Lai Châu và phủ Đăng Châu, tới giờ cũng chỉ làm được quân phụ trợ và diêm đinh vũ trang.

Hiện giờ còn có một cách tốt. là chiêu mộ tráng đinh trong vệ sở. những người này tuy là nông dân nhưng ít nhiều cũng lớn lên trong quân doanh, còn được huấn luyện kỹ năng quân sự nhất định, hơn nữa vì Lý Mạnh cũng xuất thân trong quân đội. nên lòng trung thành cũng là cao nhất.

Bất quá bên phía Lý Mạnh lại có vấn đề, người trẻ tuổi ở Linh Sơn vệ và Ngao Sơn vệ nguyện ý tòng quân đều bị hắn chiêu mộ gần hết rồi. Đại Tung vệ. Phương Sơn vệ. Thành Sơn vệ ở Đăng Châu vì Khổng Hữu Đức làm loạn tàn phá, nên đại bộ phận nhiều nhất chỉ giữ được quy mô thiên hộ sở.

ở An Đông vệ gần Nam Trực Đãi phủ Thanh Châu thì là đám chó săn trung thành của bọn buôn muối Lưỡng Hoải, tuy nói vệ sở ở trong địa phận Sơn Đông, song mười mấy năm trước đã vào trong địa phận Nam Trực Đãi rồi. đám vệ sở này hoặc không có giá trị. hoặc khi động thủ có rất nhiều giới hạn, còn lại thì đều là chiến binh quân tướng các nơi chiêu mộ về.

Hiện giờ những chiến binh này. bằng với lính riêng của các nhà, đám thân binh này rất trung thành, chiêu mộ không được, còn thổ phỉ lưu manh còn lại thì sức chiến đấu chẳng có chút nào. tác phong cực tồi tệ. cũng chẳng được tác dụng gì.

Đây là lý do sau khi Lý Mạnh đột kích Tào Châu xong, đánh tan Lưu Trạch Thanh rồi không để ý tới bộ đội của y. dựa theo quy củ của thời đại này. thì phải thôn tính mới đúng.

Quân đội không mở rộng, tiền có lắm như thế nào cũng phải là tên phú ông, chỉ có khống chế ngày càng nhiêu địa bàn binh tướng ngày càng nhiều mới là chuẩn xác nhất.

Suy đi tính lại. cũng chỉ có ý kiến mà Chu cử nhân hôm nay đề xuất ra. truân điền, thong qua đất đai để cố định số lưu dân trên vùng đất này. mấy nghìn năm nay. nông dân Hoa Hạ là nguồn phá hoại lớn nhất, cũng là tầng lớp chịu đựng và nghe lời nhất, chỉ cần có cơ hội sống được, là sẽ không làm liều.

***Truân điền : là hình thức tổ chức sản xuất nông nghiệp do triều đình phong kiến xưa tổ chức lực lượng tổ chức khai khẩn canh tác. chia ra truân quân và truân dân.

Có đất đai, có lương thực, nông dân sẽ là nguồn binh lực tốt nhất, những người có trí thức ở triều đình Đại Minh đều hô hào như thế. đám nhân sĩ tinh anh như Lô Tượng Thăng càng lấy thân làm mẫu. nói ra thật nực cười, dù là có tai họa. chỉ cần truân điền đúng cách, hiệu quả không tệ.

Có thể thấy thời loạn cuối triều Minh, đo thiên tai tất nhiên là một mặt thôi, từ sự hữu hiệu do truân điền có thể thấy, sấm quân tụ tầm mấy chục vạn. tung hoành Đại Minh, phần lớn do nhân họa.

Cách thì là cách tốt, nhưng đối với Lý Mạnh là nói thì cũng có cái khó. ruộng đất phải lấy ở đâu ra đây? Sơn Đông liên tục hai năm vừa rồi đại hạn, rất nhiều người dân. thậm chí là tiểu địa chủ cũng phá sản. chỉ có lưu lãng xin ăn.

Nhưng ngoài ra rất nhiều đại địa chủ thừa cơ dùng giá thấp mua được rất nhiều ruộng tốt. lại thành ngày càng bành trướng.

ở phủ Lai Châu và Thanh Châu nếu như không có tên quái vật Lý Mạnh này trấn áp. thì đám cường hạo đại tộc đã uy hiếp quan phủ. tha hồ hoành hành rồi.

Đất đai thích hợp cho cầy cấy ở Sơn Đông không nhiều, số đất này lại ngày càng tập trung trong tay số ít đám hào tộc. Lý Mạnh cũng chỉ tính tới phủ Đăng Châu còn đất hoang hay không, nhưng những nơi đó thuộc về tổng binh Sơn Đông là Khâu Lỗi.

Khâu Lỗi danh nghĩa là đại tướng quân Sơn Đông, còn là thượng cấp của mình, hiện giờ dù hai bên tuy lãnh đạm. nhưng không có quá nhiều xung đột không thể tùy tiện gây hấn.

Sau khi Chu cử nhân nói tới hai chữ truân điền. Lý Mạnh đúng là động lòng, nhưng nghĩ tới vấn đề ruộng đất lại thấy khó, khổng biết phải kiếm đất đai ở đâu ra.

- Kiếm ruộng đất ở đâu ra đây?

Nghe thấy Lý Mạnh hỏi như vậy. Chu cử nhân cười khà khà, hai bên có chút tùy tiện. Chu Dương không để ý tới lễ tiết gì, y ghé sát người tới. mở miệng nói:

- Đại nhân, chuyện này đơn giản lắm, không có ruộng thì mua là được, Giao châu doanh giàu có hàng đầu thiên hạ, cứ đường đường chính chính lên tiếng mà mua là được rồi.

Lý Mạnh ngẩn ra, rồi lập tức bật cười, trong đầu mình đúng là một số chuyện còn suy nghĩ chưa rõ ràng, chuyện này căn bản không phức tạp. bỏ tiền ra mua. làm ăn đường hoàng chính đáng, sao không mua được ruộng.

Nhìn thấy Chu cử nhân sắp uống hết trà. Lý Mạnh mỉm cười đứng đậy. Chu Dương biết kiến nghị vừa rồi đã gãi đúng chỗ ngứa, cũng hơi đắc ý. liền đứng dậy tạ ơn.

Hai bên tán gẫu mấy câu, Chu Dương vừa muốn cáo từ, Lý Mạnh trầm ngâm một chút, tay gõ lên bàn, nói:

- Ngô đồng tri tiếp nhận vị trí tri châu, vị trí của ông ta thế nào cũng phải có người làm, Chu tiên sinh tài học xuất chúng, đôn hậu thiện lương, đúng là thích hợp. vài ngày nữa công văn bổ nhiệm của tiên sinh từ nha môn tuần phủ và lại bộ sẽ đưa xuống. ta chúc mừng trước ở đây vậy.

Chu cử nhân như bị sét đánh, thời buồi này cử nhân xuất thân bản địa Sơn Đông gia cảnh bần hàn giống như hắn, đa phần chẳng có ghế quan, may ra thì đi làm giáo dụ, những người may mắn lại chịu bỏ tiền không chừng có thể làm kinh lịch ở kinh lịch ti.

Đương nhiên nếu là cử nhân thuộc đảng Đông Lâm thì làm tri chuyện là cái chắc. Chu cử nhân biết rõ mình không có vận may ấy. chẳng thèm phí bạc. làm phứt một phú ông thái bình ở Giao châu cho xong, sau khi Lý Mạnh xuất hiện, y phán đoán mình làm thủ lĩnh mạc liêu, sau này làm quan văn ở mộ phủ là đủ rồi.

*** Mộ phủ: nơi quan tướng thời xưa làm việc. Dịch khác đi để phân biệt với cái Mạc phủ của bọn JP.

*** kinh lịch: chức quan thời Minh.

Ai mà ngờ hiện giờ lại có cái bánh lớn như vậy rơi xuống, vị trí đồng tri Giao Châu, đó chính là phó lục phẩm, là quan viên có hạng, theo lý thuyết không phải là vị trí của một tân khoa cử nhân.

Nhưng trong tay Lý Mạnh chuyện này dễ như bỡn. Giao châu là địa bàn của Lý gia. sắp xếp một vị trí đồng tri có là gì. quan hệ cứng, chẳng ngại tiêu tiền, tất nhiên muốn là có ngay.

Chu cử nhân cũng biết mình làm tri phủ ở Giao châu có khác biệt, nếu là châu phủ bình thường, đồng tri bị tri châu bên trên đè nén. tri huyện phía dưới chống đối. trên đe dưới búa, nhưng Chu gia là đại tộc ở Giao Châu, lại có Lý Mạnh chống lưng, cái chức quan này khẳng định là làm rất oai phong.

Thấy Chu cử nhân đứng như trời trồng, tới giờ vẫn chưa tỉnh lại được, Lý Mạnh mặt tươi roi rói. quả nhiên hai từ phú quý là động lòng người nhất, Chu cử nhân bình thường cũng dáng vẻ danh sĩ lắm, nhưng hôm nay lại bị cái vị trí đồng tri Giao châu làm cho choáng váng rồi.

Đợi cho Chu cử nhân phản ứng lại rồi. liền cố trấn tĩnh quay người lại. cho dù hàng ngày được đãi ngộ bình đẳng, qùy sụp xuống mặt đất. dập đầu bình bịch mấy cái. trang trọng nói:

- Quan chức của Chu mỗ là do đại nhân cấp cho. nhất định sẽ một lòng trung thành, chỉ cần đại nhân sai bảo. sẽ muôn chết không từ.

Lý Mạnh hiển nhiên là phải tới đỡ lấy. Chu cử nhân đầu óc quả nhiên linh hoạt, y nói tạ ân chẳng hề nhắc tới triều đình, chỉ nói trung thành với Lý Mạnh dù Lý Mạnh không nói gì. nhưng trong lòng cực kỳ hài lòng, hắn cấp cho Chu cử nhân chức quan này là để lung lạc. nếu không biết cảm tạ ân đức, thì chẳng còn ý nghĩa gì rồi.

Lý Mạnh đỡ y đậy. vỗ vai mỉm cười nói:

- Ngày mai lại tới chỗ ta, ta gọi đám Trần Lục tới. nói việc kế hoạch truân điền, cứ bắt đâu từ Giao Châu, để tiên sinh, chủ trì được chăng?

Chu Dương bỗng nhiên thành quan, tâm tình kích động, nhưng đầu óc vẫn tỉnh táo. nghe Lý Mạnh nói thế. là biết ý của đối phương rồi. đi theo nhân vật hào phóng, đầu óc sáng suốt như vậy đúng là làm cho người ta cảm thấy tiền đồ rộng lớn. lập tức hết sức cung kính đáp lời:

- Đại nhân đã căn dặn hạ quan ắt sẽ toàn lực mà làm.

Hiện giờ đúng là không còn chuyện gì để nói nữa rồi. Chu Dương quỳ tạ ơn xong liền lui ra, đi tới hành lang, tuy nói là tháng giêng ở Sơn Đông vẫn lạnh giá. nhưng Chu Dương lại cảm thấy lúc này phong cảnh đẹp nhất, đi trong gió lạnh có cảm giác ý chí phấn khích.

Cách lối ra hành lang mấy bước, Chu Dương nhìn thấy một đứa bé nhảy chân sáo chạy tới, thấy Chu Dương trên hành lang, đứa bé đó vội đứng sang bên. cung kính chào:

- Lão sư. người đang về nhà à?

Từ sau khi Chu Dương vào mộ phủ Lý Mạnh, lão sư dạy Tô An Kỳ học chữ liền thành hai người, do Ninh sư gia và Chu Dương đảm nhiệm. Chu cử nhân rất yêu quý đứa học trò thông minh chăm học này, mỉm cười quan tâm nói.

- Mấy ngày nay trời lạnh, cân thấy chạy nhảy ra mồ hôi là bị lạnh. đó. chầm chậm thôi.

- Lão sư. con có lá thư khẩn phải đưa cho lão gia xem mà!
Bình Luận (0)
Comment