Thuận Minh

Chương 281

“Ngày 5 tháng tám. người đại biểu mà giới thương nhân Linh Sơn xắp xếp ở thành Lai Vu nghe ngóng được một việc, nói là khoáng giám (chức quan, cai quản giám sát việc khai khoáng) Đinh Húc ngày hôm đó cực kì vui vẻ. còn đặc biệt cho người đi lấy rượu mà hắn mua từ kinh thành về để uống vài ly”.

Mặc dù Mộc Vân Dao rất nghịch ngợm khi ở trước mặt Lý Mạnh, nhưng khi ở trong nội thư phòng để bàn chuyện chính sự thì nàng lại hiện ra rất nghiêm túc. Nàng ngồi ngay ngắn một bên. Liễu Như Thị đang đọc bản phân tích của các nàng. Khóe miệng Lý Mạnh nớ nụ cười nhạt, nhưng vẫn là lắng nghe một cách chăm chú.

“Thủ hạ của họàng thống lĩnh trong nhật ký của ngày hôm đó. cũng có thông tin truyền đến. nói là có khoái mã đưa thư từ kinh thành truyền đến vào thành Lai Vu từ lúc sáng sớm. lúc cuối tháng 7, khi thành Lai Vu vây đánh giặc cướp, cũng có một con ngựa xuất thành, nói là truyền thư gấp đến kinh thành”.

Nói đến đây, Liễu Như dừng lại một lúc. tiếp tục nói:

“Lão gia. Chu tiểu thư và bọn nô tì suy đoán, việc lão đại nhân bị mất chức chắc là do tên khoáng giám Đinh Húc này giởtrò. sau khi binh bộ thượng thư Dương Tự Xương nhận chức đốc sư. thì sự việc về cơ bản có thể xác nhận được”.

Lý Mạnh từ đầu đến giờ nghe rất chăm chú. nhưng sau khi nghe sự phán đoán của những cô gái này. hắn trầm ngâm một lúc, rồi nói:

“Có chút kì quái ya, cũng chỉ là sự tranh chấp về tiền bạc. phải gây ra chuyện đến mức độ như thế này sao?”.

Liễu Như quay đầu lại nhìn Mộc Vân Dao đang ngồi bên cạnh một cái. Mộc Vân Dao lắc đầu nói khẽ:

“Muội cũng nghĩ không ra. có lẽ trong đó còn có trò gì khác. Đợi sau khi lão đại nhân từ Nam Kinh đến. hỏi tường tận chắc là sẽ có câu trả lời”.

Vừa nãy cách xưng hô của mấy người này đều là rất thú vị. Liễu Như và Cố Hoành Ba đều tự xưng mình là nô tì. nhưng Mộc Vân Dao thì xưng một cách thân thiết là “muội”, Điều này cũng có thể nói rõ được sự sai khác về địa vị trong phủ của mấy cô gái này. Cố Hoành Ba đứng một bên từđầu đến giờ khôngnói gì. chỉ cầm bút chuẩn bị ghi chép lại.

Dựa theo kế hoạch dự định, khoảng ngày mùng 10 tháng 9. Lưu Phúc Lai sẽ từ thành Nam Kinh đến thành Giao Châu, đến lúc đó dựa vào kiến thức và sự phân tích của lão thái giám, chắc chắn sẽ có kết quả cảng chuẩn xác hơn.

Lý Mạnh gật gật đầu. hắn khẽ thờ ra một hơi, dùng ánh mắt khích lệ khen ngợi nhìn ba cô gái. nói:

“Có mấy người bọn nàng, ta dường như là có thêm ba bộ óc, nghe nhiều hơn thấy nhiều hơn. suy nghĩ cũng là chu đáo hơn trước, mọi người cố gắng lên. Nguồn tài chính của doanh trại Giao Châu, các nàng đều có thể điều động sử dụng”.

Khuôn mặt của Mộc Vân Daohưng phấn đến hồng hào lên. trong mất Cố Hoành Ba và Liễu Như đều toát lên nét vui mừng, lời nói vừa nãy của Lý Mạnh. cũng có nghĩ là hắn chính thức thừa nhận vị trí và tính hợp pháp của họ trong phòng sổ sách của Lý phủ. những lời hắn nói không phải là nói bằng giọng thân thiết, mà là dùng ngữ khí khi nói chuyện công sự.

Đối với ba cô gái này mà nói. có lẽ đó chỉ là một cơ cấu được xây dựng lên trong lúc hứng thú nhất thời, sau khi Lý Mạnh ý thức ra được năng lực của họ. thái độ của hắn cũng tự nhiên trở thành ủng hộ. hệ thống thu thập tình báo và phân tích là thứ trung tâm nhất trong một tập thể. bất luận là giao vào tay ai thì đều cân phải suy nghĩ đến những sự rủi ro tiềm tàng trong đó. ba cô gái bọn Mộc Vân Dao là sự lựa chọn an toàn nhất của hắn. bởi vì họ vốn là tì thiếp nữ quyến nhà sau của hắn bình thường đều là không ra khỏi phu, sự giao lưu qua lại với bên ngoài cũng chỉ là thông qua chữ viết và nói chuyện do vấn đề lễ tiết, thậm chí còn không được gặp mặt đối mặt với nhân viên tình báo. âu cũng là không thể tự gây dựng thế lực của riêng mình được, quả thực là không thể yên tâm hơn.

“Đại ca. vậy bước tiếp theo có phải là bố trí người theo dõi chặt thành Lai Vu và tên khoáng giám Đinh Húc đó?”.

Mộc Vân Dao nghe được những lời khen ngợi và thừa nhận của Lý Mạnh, đang lúc vui mừng liền muốn nhân tiện thể hiện, nhưng Lý Mạnh khua khua tay. vừa cười vừa nói:

“Không cần thiết phải mất công sức như vậy. ta vẫn còn một số việc khác cần phải làm”.

Sau khi nói xong câu nói này. Lý Mạnh tiếp tục cười, nói một cách khen ngợi:

“Một nội quan, không ngờ có thể chống đỡ được trước sự cám dỗ của uy lực và đồng tiền, còn có tâm sức để suy nghĩ làm cách nào phản kích, còn có lòng gan dạ và kiến thức như này, đúng là rất không tầm thường a”.

Ngày mùng 1 tháng 9, hoàng đế Sùng Trinh hạ chỉ bổ nhiệm binh bộ thượng thư Dương Tự Xương làm đốc sư. nhưng không phải là lập tức đi nhận chức, còn phải lo xong rất nhiều những trình tự lễ nghi khác rồi mới đi được, ví dụ như phải từ hành. còn phải hạ chiếu khích lệ. phía bên kinh thành thì đang ầm ĩ lên. nhưng lại là không có mối quan hệ gì với bên phía Sơn Đông.

Khoáng giám Đinh Húc thì từ lâu đã biết thông tin thái giám trấn thủ Nam Kinh Lưu Phúc Lai bị lật đổ. Theo lý mà nói thì sau khi chỗ dựa này bị sụp đổ. thông tin được truyền ra thì chắc chắn sẽ có rất nhiều người đến tìm quan tổng binh Sơn Đông là Lý Mạnh để thanh toán nợ cũ lẫn nợ mới. ai ngờ cả vùng Sơn Đông vẫn là im ắng. không có chút gì dị thường.

Đến ngày mùng 7 tháng 9. công tác sản xuất quặng sắt của thành Lai Vu đã là bị dừng lại một thời gian khá dài. Đinh Húc cũng là nóng ruột, hắn ngẩm phái người đến thương lượng bàn bạc với những chủ mỏ than ở Tế Ninh, nói là chỗ dựa của quan tổng binh Lý Mạnh nhà các ngươi đều đã sụp đổ rồi, trong tương lai không biết sẽ là tình hình như nào. những người bên dưới như các ngươi còn cố làm cái gì va.

Ai ngờ những tên chủ mỏ than đó đều là không dám có phản ứng gì. Lúc bắt đầu cũng là có một hai người đổng ý gặp mặt. kết quả là khi thủ hạ của khoáng giám Đinh Húc lần thứ hai đến gặp thì người gặp họ đã không còn là người trước đó nữa. mỏ than đã là được thay chủ. Có tấm gương sờ sờ đặt ở đó. những người phía sau đến gặp cũng là không dám gặp.

Nhưng cục chế tạo binh khí của doanh trại Giao châu đã là vừa phô trương thanh thế vừa di rời về phía thành Lai Vu. Chức quyền thật sự của khoáng giám Đinh Húc ở sở luyện sắt Lai Vu trên thực tế chỉ là quản lí mỏ sắt và sở luyện sắt, hắn không có quyền nhúng tay vào công việc chính trị của Lai Vu. Doanh trại Giao châu trực tiếp xây dựng cục chế tạo binh khí trong thành Lai Vu, hắn cũng là không thể làm gì được.

Những binh mã dưới quyền hắn trong thành Lai Vu cũng là không dám làm bừa. bởi vì một doanh của doanh trại Giao châu chính là đóng ở bên ngoài thành, cảnh tượng đại khai sát giới trong thành ngày hôm đó vẫn là uy danh đến tận bây giờ.

Cục chế tạo binh khí đang trong quá trình di rời. yêu cầu đối với nguyên liệu cũng là giảm đi rất nhiều, mấy xưởng rèn vẫn đang vận hành đó. dùng số sắt nguyên liệu chiếm được từ những cá nhân dự trữ khu vực Lân cận thành Lai Vu âu cũng là đủ dùng.

Khoáng giám Đinh Húc chuyển biến từ sự vui mừng thành có chút hồ đồ. hắn làm thổ hoàng đế ở đất Lai Vu này quá lâu rồi lúc liên lạc đều là trực tiếp tìm đại thái giám trong nội đình, hắn thiếu hụt sự hiểu biết về tình hình ở Sơn Đông, lần này thấy quan tổng binh Sơn Đông bình yên vô sự, mỏ sắt ở Lai Vu còn là đang trong tình hình không tiếp tục quản lí được nữa, hắn cuối cùng cũng cảm thấy sự việc có chút không ổn lắm. thế là bắt đầu cảm thấy hoảng loạn không biết làm thế nào.

Ngoài việc cục chế tạo binh khí phải di rờira, Lý Mạnh cũng chuẩn bị thiết lập một cơ cấu gần giống như doanh trại Giao châu ở thành Tế Nam, những binh mã đóng quân cũng là phải tăng cường, xét cho cùng thì hắn cũng là quan tổng binh Sơn Đông, mà thành Tế Nam mới là trung tâm của Sơn Đông, tiện cho việc khống chế các châu phủ khác. Nhưng hiện giờ tâm trí của Lý Mạnh không phải là chú ý đến chuyện này.

Phía bên đó tên khoáng giám Đinh Húc đang hoang mang lo sợ. không những thế những nhân viên tình báo và phân tích của doanh trại Giao châu cũng tìm ra được các mối quan hệ giữa hắn với việc thái giám Lưu Phúc Lai bị mất chức, nhưng Lý Mạnh hiện nay căn bản là cũng không thèm để ý đến.

Khu vực Giao châu đã hoàn toàn trở thành cấm khu quân sự, mỗi ngày đều có số lượng lớn kỵ binh và binh sĩ tuần tra xem xét. những người vô quan đều là bị trực xuất, đặc biệt là khu vực giữa doanh trại Giao châu với bờ biển, gần như là tuần tra lục soát theo hình thức rải thảm. Nhưng bên này vốn dĩ là địa bàn của doanh trại Giao Châu, gần đây ở Sơn Đông cũng là không có chuyện đại sự gì đáng nhắc đến. việc doanh trại Giao châu huy động quân lính rầm rộ như này. chỉ có thể hiểu là đang diễn tập.

Trên thực tế. Lý Mạnh cứ sau khoảng nửa tháng ở nhà liên tục cùng với Nhan Nhược Nhiên, thì bắt đầu cứ cách 3.4 ngày lại rời Giao châu một lần. khoảng 3,4 ngày sau lại quay lại.

Công tác đối ngoại đều là quan tổng binh Lý Mạnh đến quân doanh các nơi để xem xét tình hình, đáng tiếc không có ai chú ý đến. nói là Lý Mạnh đến xem xét tình hình các quân doanh, nhưng đều là không có ai nhìn thấy bóng dáng của hắn.

Lý Mạnh thực ra là đến trấn Tín Dương để xem lính, đi xem mấy nghìn tráng đinh được “Hải đại thánh" Dương Tứ huấn luyện theo lý mà nói những quân binh này nếu không phải là thời gian nửa năm. một năm, thì căn bản là sẽ không có được sự tiến bộ rõ rệt nào. lúc trung tuần tháng 9. những tráng đinh dưới quyền của Dương Tứ cũng chỉ là trong lúc tập hợp vào buổi tối. không giống kiểu loạn xì ngậu như lần đầu thấy nữa. tuy không thể nói là có đội hình gì. nhưng mỗi người về cơ bản là không đi tán loạn ở trong đội ngũ nữa.

Những tráng đinh này có một điểm lợi hơn so với những tân binh mà Lý Mạnh huấn luyện đó chính là phần lớn họ đều là có xuất thân làm cướp biển và cướp cạn. tay từng dính máu. ở khu vực Lân cận trấn Tín Dương, những hộ có chút tài sản đều là đã di rờiđến nơi khác. Nhìn mấy nghìn hán tử sát khí phừng phừng hàng ngày luyện binh xung quanh nhà mình, mặc dù đều là có kỷ luật, nhưng nhìn cũng là cảm thấy nơm nớp lo sợ.

Huyện lệnh Chu Thành cũng là báo cáo nhiều lần lên trên, nói là mình tuổi cao nhiều bệnh, thỉnh cầu được từ quan về quê. có trời mới biết cách nói tuổi cao nhiều bệnh của hắn là như thế nào. nếu như 41 tuổi cũng được xem là tuổi cao và lúc tháng ba hắn cưới một tiểu thiếp được xem là nhiều bệnh, bởi vì mấy lần báo cáo lên trên của hắn đều là không quan tâm không hỏi han gì đến yêu cầu của hắn.

Vốn dĩ sau ngày mùng mười tháng 9, Lý Mạnh cần phải ở thành Giao Châu đợi Lưu Phúc Lai đến. Nhưng bên phía châu Tế Ninh có thông tin truyền đến. nói là lão thái giám muốn đến Tế Ninh và Khúc Phụ để du ngoạn một chuyến, hiện giờ trưởng quầy Khổng Tam Đức đang cùng đi đu ngoạn với ông ta ở bên đó.

Lý Mạnh lại đi thêm mấy lần trấn Tín Dương, nhưng lần cuối cùng đến đó. hộ vệ bên cạnh hắn lại không phải là cưỡi ngựa, mà là đi thuyền, dưới cờ của doanh trại Giao Châu hiện nay có 15 con thuyền. Trong đó có 3 chiếc được gọi là pháo hạm, còn lại đều là thuyền buôn. Trịnh Gia tuy luôn đề phòng, nhưng sự khống chế đối với thuyền buôn đã hoàn toàn không còn nghiêm ngặt.

Từ thuyền trưởng đến những thủy thù bên dưới trên các thuyền buôn đều là con em của Sơn Đông đảm nhiệm, phụ mẫu của những người này đều là sống trong sự khống chế của doanh trại thành Giao Châu, họ đương nhiên là biết phải làm như thế nào, đó là trung thành với Lý Mạnh một cách tuyệt đối

Ngày 17 tháng 9. Lý Mạnh dẫn theo thủ hạ xuất phát từ bến cảng riêng của hắn ở Linh Sơn, tiến về phía trấn Tín Dương, những người cùng lên thuyền với hắn vẫn là 500 binh sĩ thân vệ. Trịnh gia có mấy người đầu mục lão thành, đều là không hiểu lắm. cho rằng người thanh niên này làm đến chức vị cao, lúc nào cũng là có tâm trí khoa trương.

Nếu không ở ngay trong địa bàn của mình, hà tất mỗi lần ra ngoài đều phải mang theo 500 thân binh, không những thế 5 con thuyền buôn là đủ dùng rồi, lại cứ là muốn cả mười mấy con thuyền cùng đi. mười mấy con thuyền này đi một lần, muốn kiếm được bao nhiêu, ngân lượng đây. Nhưng xét cho cùng thì không phải là cùng một nhà, những lời này cũng chỉ là dám bàn tán riêng với nhau xem như chuyện cười.

Sau khi đến trấn Tín Dương, Lý Mạnh mang theo 200 người xuống thuyền, đã đứng trên doanh địa lần trước, trước mắt Dương Tứ ở đây xây dựng một số những căn nhà tranh và lều bạt đơn giản, chỗ này vốn dĩ hoang vu, huống hồ Hải Đại Thánh đã nói như vậy rồi. nên cũng không có ai đến làm phiền.

Sau khi Lý Mạnh dẫn người đến đây. nhìn thấy trong những căn lều đã chuẩn bị sẵn lương thực và những thứ đồ dùng đủ để duy trì trong một tháng, thế là 200 người họ cũng là ở đây luôn.

Mười mấy con thuyền đó không quay về thành Giao Châu, mà là chờ đợi ở trên biển, lúc trời vẫn chưa tối Dương Tứ dẫn theo những tráng đinh thủ hạ của hắn. đầy những con thuyền nhỏ hạ thủy, sau đó chèo đến chỗ những chiếc thuyền lớn, trèo lên thuyền, Lý Mạnh đến một cách im hơi lặng tiếng. Dương Tứ và thủ hạ của hắn cứ giống như là căn bản không chú ý đến việc trong lều trại đang có người, chỉ dùng những con thuyền nhỏ đề vận chuyển lương thực, binh khí và tất cả những đồ đùng cần thiết rời đi.

Tuy là ở trên biển, nhưng hiệu suất của hơn 2000 tráng đinh này lại không còn là nháo nhác hỗn loạn như ở trên cạn nữa, mặc dù không có đội hình chỉnh tề gì, nhưng chèo thuyền leo thuyền, và vị trí của mỗi người trên thuyền, đều hiện ra một cách vô cùng nhanh nhẹn, không những thế hiệu suất công việc còn rất cao.

Thuyền của bọn Lý Mạnh đến mặt biển trấn Tín Dương vào buổi sáng, lúc trời vừa tối, thi mười mấy chiếc thuyền buôn này đã khởi hành, chạy về phía nam,...

Lúc Lý Mạnh còn ở thời hiện đại môn địa lý mặc dù hắn học cũng chẳng ra gì. nhưng vẫn là có thể chỉ ra Liên Vận Cảng là thành phố của tỉnh Giang Tô có phía bắc giáp biển, nhưng ở năm Sùng Trinh thứ 12, vị trí của thành phố Liên Vận Cảng vẫn đang nằm trên một hòn đảo lớn. trên hòn đảo này có đóng một thiên hộ sở của quân Minh ở Nam Trực Lệ - Đông Hải Trung thiên hộ sở.

Nhưng quan binh của thiên hộ sở này từ lâu đã không có sức chiến đấu gì, nguyên nhân làm cho họ không có sức chiến đấu. hoàn toàn không phải là do cắt xén quân lương và bắt ép quan binh làm nông vụ, mà là do họ sống quá thoải mái. Làm lính trên lưng ngựa, mỗi năm đều được phát quân lương đầy đủ, những tên nào vận số tốt còn có thể có được thu nhập lớn gấp 3,4 lần như vậy.

Nguyên nhân rất đơn giản, Đông Hải Trung sở nằm đối diện với một thành phố qua một eo biển hẹp. thành phố đó chính là thành phố giàu có nhất thiên hạ lúc bấy giờ - Hải Châu.

Muối vùng Lưỡng Hoài bán khắp Đại Minh, mà nơi sản xuất chính của muối vùng Lưỡng Hoài chính là Hải Châu, thế nhân đều biết muối thương là giàu nhất thiên hạ, nhưng nói đến muối thuơng thì đại đa số là chỉ muối thương của Dương Châu, những muối thương đến từ khu vực Thiểm Tây, Sơn Tây, Vi Châu An Khánh sống ở Dương Châu, đem muối Lưỡng Hoài buôn bán khắp thiên hạ.

Mà hàng muối mà những muối thương này vận chuyển buôn bán đều là được sản xuất ở Hải Châu, nước biển lân cận Hải Châu, có hàm lượng muối cao. thời gian mặt trời chiếu sáng và sức gió đều là vô cùng thích hợp cho việc sản xuất muối, mỗi năm ngoài khoảng thời gian ngắn ngủi lúc hạ tuần tháng chạp và thượng tuần tháng giêng ra. những thời gian còn lại đều là có thể không ngừng sản xuất muối

Đại bộ phận những muối thương của Dương Châu đều là có người đại diện và phân hiệu của mình ở Hải Châu, nha môn tri châu Hải Châu và Đông Hải Trung sở ở gần đó, từ những văn quan võ tướng có phẩm cấp cho đến những sai dịch và binh sĩ bên dưới, đều được đãi ngộ cực tốt, nói cho vuông thì chính là được nuôi như chó trông nhà, nhưng quả thực thức ăn để nuôi chúng là quá nhiều.

Nói một cách tương đối, chế độ đăi ngộ đối với những nhân công làm muối ở các đồng muối xung quanh Hải Châu, cũng là tốt hơn một chút so với những nơi khác; vất vả một năm, thời gian bị đói cũng chỉ là mười mấy ngày, huống hồ là trong những năm tháng đâu đâu cũng loạn lạc như thế này.

Lượng muối được sản xuất ra của Hải Châu chung quy thì vẫn là không đủ, do 2/3 thiên hạ đều là ăn muối của vùng Lưỡng Hoài, nhũng khu vực không nằm trong phạm vi tiêu thụ muối do quan phủ kiểm soát, các muối thương lúc nào cũng có cách dùng muối lậu để chiếm lĩnh thị trường các nơi đó. các muối thương vùng Lưỡng Hoài, sự tích lũy của cả trăm năm, bất luận là trong quan trường, quân đội hoặc thứ được gọi là giang hồ. họ tích lũy được số lượng lớn những mối quan hệ và nhân tình, với bối cảnh thâm căn cố đế như vậy. làm cho công việc làm ăn của họ càng thêm thuận lợi.

Phúc Kiến thiếu muối, gần như trờ thành một trong những điểm yếu của Trịnh Gia, nhung kể cả là dựa vào thực lực trên biển mạnh như vậy của Trịnh Gia. cũng là không thể nào đoạt được địa bàn của mình trên thị trường muối, chi có thể hạ mình thỏa hiệp với muối thương của Lưỡng Hoài

Nhiều năm như vậy rồi, trong thị trường muối mà muối thương vùng Luỡng Hoài khống chế. chi có một biến số. đó chính là Sơn Đông, ở Sơn Đông gần như không có muối thương của bản địa, những muối thương bản địa cũng chỉ là dựa vào việc vận chuvển muối lậu nhỏ lẻ đề duy trì cục diện, nhưng đột nhiên lòi đâu ra một tên trùm buôn đánh bật họ ra khỏi Sơn Đông.

Tên buôn muối này không có quan hệ gì với quan trường, cũng không hiểu các thủ đoạn làm ăn buôn bán. Chỉ là thu thập một số tên quân hộ nghèo quá hóa điên thành một hội cầm sào tre làm trường mâu, giết sạch từng người cản trở họ, mọi người đều là tín niệm hòa khí sinh tàỊ tại sao tự nhiên lại có một tên thô lỗ dã man như thế này nhảy vào.

Lịch sử buôn bán muối hơn trăm năm của các muối thương vùng Lưỡng Hoài, cũng là từng gặp những bọn thổ phỉ cường đạo man rợ, nhưng các muối thương tự nhiên cũng là có cách đối phó với chúng, hoặc là mua chuộc thổ phỉ hoặc là mua chuộc quân tướng, lấy cường bạo chế cường bạo, giết người cũng là chuyện thường thấy.

Ai ngờ tên buôn muối ở Sơn Đông đó. đánh bại tất cả những lần nỗ lực của các muối thương vùng Lưỡng Hoài. Sau khi quan tổng binh Lưu Trạch Thanh của Tào Châu bị đột nhiên bị “loạn tặc” giết hại, mấy kho muối lớn của các muối thương Luỡng Hoài ở châu Tế Ninh bị hủy, gần 1000 con em và người thân tín của các muối thương Luỡng Hoài chôn xác ở Sơn Đông.

Các muối thương vùng Luỡng Hoài trước giờ đều là có địa vị hơn người, cuối cùng cũng là không đám tiếp tục tranh đấu, đặc biệt khi mà kẻ địch của họ từ một tuần kiểm ti muối trờ thành thủ bị. đô ti, tham tướng, mà giờ còn là quan tổng binh của Sơn Đông, cộng thêm chức tả đô đốc trấn thủ một phuơng, là một đại tướng có binh lính, phía sau còn có sự ủng hộ giúp đỡ của thái giám trấn thủ Nam Kinh.

Nếu cứ tiếp tục tranh đấu, kết quả cuối cùng sẽ chỉ là kẻ chết người bị thương hoặc là đồng quy vu tận, muối thương của vùng Lưỡng Hoài cuối cùng quyết định thỏa hiệp, rút ra khỏi Sơn Đông.

Mãn Thanh tiến đánh vào Đại Minh, muối thương vùng Lưỡng Hoài hoàn toàn không cảm thấy lo lắng vì sự xâm chiếm của đám cầm thú đó, mà chúng đang chờ đợi vận xui của Lý Mạnh, còn có một số người đã bắt đầu bàn bạc trước với nhau, xem nên phân chia thị trường muối lậu và địa bàn Sơn Đông như thế nào. Sơn Đông mặc dù nhiều năm chịu họa nạn, nhưng thị trường muối đã là được Lý Mạnh kinh doanh một cách vô cùng thành thục; biến thảnh một miếng thịt mỡ béo bờ.

Đương nhiên, kết quả lại một lần nữa làm chúng thất vọng.

Gần đây việc thái giám trấn thủ Nam Kinh Lưu Phúc Lai bị lật đổ, làm cho ngọn lửa hi vọng trong lòng chúng lại được đốt lên, nhưng những muối thương này hoàn toàn không nông cạn thiển cận như tên khoáng giám Đinh Húc. chúng biết tất cả những gì mà Lý Mạnh làm hoàn toàn không phải là chỉ dựa vào người khác, mà thực lực của bản thân hắn càng là cường hãn.

Quả nhiên, sau. khi Lưu Phúc Lai bị lật đổ. vùng Sơn Đông không hề có gì biến động, tất cả vẫn bình thường, các muối thuơng vùng Lưỡng Hoài cũng không quan tâm đến nữa, dù gì thi cơ hội cũng là rất nhiều, cứ kiên nhẫn chờ đợi là được rồi, cứ làm tốt công việc làm ăn của mình đã.

Nhưng trong những năm loạn lạc này. trong nội địa và biên giới đều là đại loạn, lượng muối tiêu thụ của các muối thương vùng Lưỡng Hoài cũng giảm đi không ít, các cách nâng cao sản lượng, tăng thêm thu nhập cũng chính là mở rộng khai thác thị trường mới. không những thế thị trường mới này nhất định phải là một nơi thái bình, cư dân sống ở đó phải có năng lực tiêu dùng nhất định, và Sơn Đông chính là sự lựa chọn tốt nhất.

Cho nên sau. khi Lưu Phúc Lai bị lật đổ, công hội muối thương tính toán vói nhau, rồi phái người cầm bạc đến các nơi để tìm những mối quan hệ cũ, không biết chừng có thể kiếm được chút tiện nghi.

Ngày 1 tháng 10. vẫn còn thời gian hai tháng nữa là đến tết, nhưng đối với đồng muối của Hải Châu mà nói, lại chính là thời điểm sản xuất tốt nhất, cần phải tăng cường sản xuất ra càng nhiều muối hơn, để cung cấp cho nhu cầu sử dụng vào tháng giêng tết.

Trên đồng muối ven biển Hải Châu, nhũng đốc cai đang không ngừng đi lại trên đồng muối lớn tiếng hò hét thúc giục những muối công, táo công làm việc, không được lười biếng chậm trễ.

Ngày mùng 4 tháng 10. thời tiết ở Hải Châu đã là cực kì lạnh giá. nhưng các muối công vẫn là phải bận bịu trong nước biển lạnh thấu xương thấu thịt đó. thứ mà họ tự an ùi mình là. đến buổi trưa, mặt trời đứng bóng, ít nhiều cũng được ấm áp hơn một chút.

Vừa hết giờ Thìn, tiến vào giờ Tỵ , các muối công và đốc cai đang lao động bên bờ biển nhìn thấy một chiếc thuvền chở hàng đang tiến về trong eo biển, eo biển nằm giữa Hải Châu và Đông Hải Trung sở quá hẹp, những thuyền buôn qua lại giữa các bến cảng, thông thường đều là đi trên vùng biển bên ngoài chứ không đi theo eo biển này.

Nhưng cũng có một số con thuyền muốn tiến vào sông Hoài thì cũng chỉ biết đi theo con đường này. nhưng cũng là rất bất tiện, nếu như không có những lão thủy thù chỉ huy, thì rất ít người dám đi qua nơi này.

Một con thuyền chạy qua, cũng chỉ là có một số muối công quay đầu ra nhìn, không những thế còn bị đốc cai chửi bới: “Nhanh làm việc đi, chưa nhìn thấy thuyền bao giờ sao?”.

Những thuvền buôn chạy qua eo biển này càng ngày càng nhiều, chứng đỗ lại vị trí gần bờ nhất có thể. đồng thời hạ buồm xuống, những muối công đang làm việc trong ruộng muối cũng không quan tâm đến sự chửi bới của bọn đốc cai, ào ào kinh hãi nhìn theo đội thuyền đang xuất hiện ở đây, ngay đến những đốc công cũng là quên cả công việc đốc thúc, đứng đó ngơ ngác nhìn mặt biển.

Eo biển này quả thực là quá hẹp, thuyền cách bờ cũng là rất gần, những người trên bờ thậm chí có thể nghe thấy những tiếng hò hét và đốc thúc quát tháo của những người trên thuyền.

12 con thuyền lớn, còn có 30 con thuyền nhỏ, những người trên bờ nhìn thấy những người trên thuyền ào ào nhảy những chiếc thuyền nhỏ. khi mười mấy chiếc thuyền nhỏ này đã chật ních người, liền bắt đầu chầm chậm chuyền hướng, bắt đầu chèo về phía đồng muối ở trên bờ.

“Giặc Oa!”.

Không biết trên bờ ai đó gào một tiếng xé gan xé phổi tất cả những người đang làm việc trong đồng muối lập tức không quan tâm đến bất cứ điều gì nữa, ném ngay dụng cụ trong tay mình đi rồi chạy như điên về phía thành Hải Châu.

Thuyền chạy trên biển dựa vào sức chèo của con người, chung quy vẫn là không thề nhanh bằng tốc độ chạy của những người trên bờ này. nhưng tiếng hét “giặc Oa” của mấy tên đốc cai ở trên bờ âu cũng là nghe thấy rõ ràng, trên chiếc thuyền nhỏ lập tức có một người thanh niên tính tình nóng nảy đứng dậy. chi tay về phía bờ, chửi lớn:

“Con mẹ nó, mày mới là giặc Oa, cả nhà mày là giặc Oa”.

Người vừa đứng dậy này lập tức bị đầu mục ở phía sau quát mắng:

“đứng dậy làm cái gì vậy. ngồi xuống chèo thuyền cho lão tử. khốn nạn, còn làm bừa ông vứt ngươi xuống biển nuôi cá”.

Những chiếc thuyền nhỏ này sau. khi cập bờ. những người trên thuyền hoàn toàn không vội vã truy kích, mà là xúm đến bên phía con đập thấp chặn nước biển, cầm những thứ công cụ. cuốc xẻng vừa nãy các muối công vứt lại rồi bắt đầu đào bới. một số người khác thì phụ trách việc cảnh giới, một số người ra sức đào bới, thay nhau tiến hành, trên mười mấy chiếc thuyền lớn đó liên tục có người được thả xuống thuyền nhỏ rồi chèo lên bờ.

Khoảng nửa canh giờ sau, con đập thấp bị đào thùng, nước biển đang lúc thủy triều lên liền ào ào chảy vào trong ruộng muối, ruộng muối mỗi lần tháo nước biển vào trong, sau đó phơi, trộn thêm một số vật như vôi.., thì mới có thể phơi thành muối được, nếu như bừa bãi để cho nước biển tràn vào. thì chỉ sợ ruộng muối này sẽ biến thành hỏng bét hết.

Nhưng nhìn những người vừa lên bờ này. chỉ sợ mục đích của họ chính là hủy đồng muối những con thuyền nhỏ không ngừng phản hồi ngược xuôi vận chuyển người lên bờ. không lâu sau đã là tập trung được một đội khá đông.

vẫn là cái kiểu ầm ĩ nhốn nháo, những đầu. mục lớn nhỏ đang ở đó chừi bới. những người bên dưới cũng là kêu gào không thua kém gì, nhưng tốc độ xếp hàng cũng là vô cùng nhanh, mặc dù không được xem là chỉnh tề, nhưng là tập trung lại với nhau rất nhanh. Eo biển này quả thực là không rộng, động tĩnh bên phía Hải Châu cũng dần dần trở nên lớn hơn, bên phía Đông Hải Trung sở tự nhiên cũng là nghe thấy.

Những muối thương của Hải Châu đối với những quan binh này mà nói, lời nói còn là có tác dụng hơn so với binh bộ thượng thư ở Nam Kinh, tên thiên tổng của thiên hộ sở đó nghe thấy tên lính gác bẩm báo, sau một tuần hương, mới “vội vàng’ triệu tập binh mã chạy về phía bờ biển, chúng bắt buộc phải thông qua chèo thuyền để vận chuyển người và lương thực cho phía bờ đối diện, cho nên cũng là có không ít thuyền.

Có thể nhìn thấy những chiếc thuyền trên mặt biển đó, tên thiên tổng này lập tức đừng bước không tiến thêm nữa, những thân binh của hắn ở bên cạnh đều là nóng ruột dị thường, vừa mới chạy thêm được vài bước về phía trước, liền nghe thấy “ôi da” một tiếng, tên thiên tổng đó đang ngã lăn quay ra đất, trên mặt lộ ra nét đau đớn, nói:

“Đau cả người a, cái bệnh sợ gió của ta lại tái phát rồi nhanh khiêng ta quay về”.

Tên thân binh đó bỗng ngơ người ra, nghĩ thầm, vừa nãy lúc còn trong doanh phòng đánh bài ông chả phải là tinh thần lắm sao. sao đột nhiên lại bệnh thế này. Rồi lại đưa mắt nhìn chủ tướng nhà mình một cái. nằm trên đất đúng là nằm trên đất thật, sắc mặt đò gay. giọng nói như sấm, căn bản là nhìn không ra đang bị bệnh. Tên thân binh này xét cho cùng thì cũng là thân tín của thiên tổng Đông Hải Trung sở. có lẽ chính là do đầu óc của hắn nhanh nhẹn nên mới được chọn, hắn lập tức phản ứng ra, hét lớn với những binh sĩ đang chạy ở phía trước:

“Còn chạy cái con c... à! Đại nhân bị bệnh rồi, nhanh khiêng đại nhân về doanh phòng, đại sự quan trọng a!

Khi các binh sĩ của Đông Hải Trung sở vội vàng lao ra khỏi doanh phòng, nhìn thấy những chiếc thuyền lớn nhỏ trên biển đó, đã có thể phán đoán ra đối phương chắc chắn đông hơn bên mình, nhịp bước chân vốn dĩ đã là được đặt chậm đến hết mức có thể, nghe thấy tiếng hét của thân binh thiên tổng, ai nấy đều cảm thấy như tiếng gọi của thần may mắn, lập tức tất cả đều dừng bước chân lại.

Sau đó dùng tốc độ còn nhanh hơn để chạy đến vây quanh thiên tổng, lúc này đây chúng ta có thể nhìn ra được mối quan hệ giữa quan và binh của Đông Hải Trung sở là cực kì thân thiết, thượng cấp đột nhiên ngã bệnh, những binh sĩ bên dưới đều là bất chấp tất cả, đều là vô cùng quan tâm vây quanh thiên tổng.

Có tên thì hô “đại nhân, ngài có chỗ nào không thoải mái”, tên thi hò “nhẹ một chút, nhẹ một chút, đừng làm đại nhân bị đau” cả đám người không ai quan tâm đến việc phía đối diện đang có một đội thuyền dừng ở đó, trực tiếp khiêng người quay về.

Khi quay về đến doanh phòng, cửa tất cả các doanh phòng đều là được đóng kín, cả quan lẫn binh đều căng thẳng núp sau bức tường cao, chăm chú dõi theo đội thuyền trên mặt biển, những người còn lại thì vây quanh thiên tổng hỏi han ân cần.

Trên mặt biển giữa Hải Châu và Đông Hải Trung sở đã là cả trăm năm nay chưa xuất hiện đội thuyên có quy mô như thế này. không những thế còn là thuyền lính. Mặt biển ở đây quả thực không được rộng, ở thời hiện đại thì đã trở thành lục địa, ở thời đại này thì cũng là vô cùng hẹp. Chính là do gần như vậy, cho nên những binh sĩ của Đông Hải Trung sở có thể nhìn rõ ràng đội thuyền và những “giặc Oa” đã lên bờ đó.

Hòn đảo mà Đông Hải Trung thiên hộ sở nằm trên đó. có một đài cao để quan sát bờ đối diện bên Hải Châu, có thể nhìn thấy rất rõ ràng nhũng gì đang diễn ra ở phía bờ đối diện.

Từ lúc thuyền chầm chậm tiến vào khu vực eo biển, thả thuyền nhỏ xuống, rồi những tên “giặc Oa” nhảy từ trên thuyền lớn xuống thuyền nhỏ. sau. đó lên bờ tập trung, tuy là ầm ầm ĩ ĩ, nhưng lại rất nhanh được lập họp lại thành đội hình. Chiến tranh là một hoạt động mang tính chất tập thể, có thể nhanh chóng tập hợp lại với nhau thành đội chính là một phương diện quan trọng của tố chất người lính.

Mặc dù cách từ quá xa nhìn không rõ những tên “giặc Oa” này ăn mặc như thế nào, nhung những người của Đông Hải Trung thiên hộ sở có thể nhìn thấy, những tên “giặc Oa” này. từ lúc trên thuyền cho đến khi lên bờ. cả quá trình đều là vô cùng nhanh gọn nhẹ nhàng, sau khi lên bờ đội hình tuy có chút hỗn loạn nhưng rất nhanh vẫn được tập trung thành một khối. Từ xa quan sát có thể nhìn thấy đội hình này được chia thành mười mấy tiểu đội nhỏ, dựa theo trình độ tập luyện hàng ngày của Đông Hải Trung thiên hộ sở, quả thực là không thê tưởng tượng ra được.

Quân binh phân tán và tập trung có trình tự có mức độ thi chứng tỏ đó là đội quân mạnh. Binh lính từ trên xuống dưới của Đông Hải Trung thiên hộ sở, hầu như đều có thể ý thức được điểm này. những tên “giặc Oa" này quả thực là không đơn giản. ít nhất cũng là mạnh hơn bên mình quá nhiều. Không những thế thuyền của đối phương nhiều như vậy cứ đậu ngang trên mặt biển, những thuyền lính của mình nếu như muốn vượt biển đến cứu viện, chỉ sợ đều sẽ là kết cục làm mồi cho tôm cá.

Lúc này cả thiên hộ sở trên dưới như một. tất cả đều tìm lý do để núp. tuy nói binh mã Đại Minh ở khu vực lân cận Hải Châu, đều là những con chó được muối thương vùng Lưỡng Hoài nuôi

Nhưng những con chó này sau khi được cho ăn no thi cũng là không còn biết cắn người nữa.
Bình Luận (0)
Comment