Thuận Minh

Chương 324

Bởi vì có Qua Thủy ngăn cách, nên bất kể bên nào động thủ trước, bên kia đều phát hiện ra ngay, phải lội nước tiến lên. mà muốn không kinh động đối phương là rất khó.

Nước sông mặc dù không sâu, nhưng tốc độ hành quân dù sao cũng chậm hơn một chút, hơn nữa Qua Thủy ở trong phạm vi súng bắn. nếu là quan quân Đại Minh khác, dù có súng có công sự. Sấm quân và Tào Tháo tụ lại tiến lên đánh một cái là hạ được.

Dù sao bên bờ bắc chỉ có hàng rào gỗ. mà không phải là tường cao như phủ Khai Phong, nhưng hôm qua chết mất ba nghìn lưu dân. làm cho Lý Tự Thành và La Nhữ Tài trong lòng bất an. trong lúc xung phong, thực tế tác dụng của binh sĩ tinh nhuệ cũng chẳng khá hơn bao nhiêu, thậm chí còn tệ hơn.

Dù sao binh sĩ có kinh nghiệm đều biết giữ mạng như thế nào. nếu như đối phương quá lợi hại. những kẻ này chắc gì đã hăng hái xông lên.

Mọi người đều có suy đoán, nếu để đám lính Thiểm Tây và huynh đệ cũ xông lên. người chết sẽ chẳng ít hơn ba nghìn mà bọn họ đều là nòng cốt. ép bọn họ thái quá sẽ làm phản cũng không phãi là không thể.

Nhưng nếu lại dùng tốt thí xông lên, thì khi chôn thi thể hôm qua, đám lưu dân đã sợ vỡ mật, có đuổi lên cũng không có hiệu quả như hôm qua. quân đối diện có mấy vạn, dựa vào Hoàng Hà và phủ Quy Đức vấn đề tiếp tế không lớn. nhưng bên mình có mấy chục vạn, người ăn ngựa uống tiêu hao rất nhiều.

Liên quân Lã Lý tuy có hậu cần nhất định, nhưng chỉ có thể cung cấp quân lương tiếp tế. đối với mấy chục vạn người này mà nói. thực sự quá ít ỏi, đại đa số phải dựa vào đánh hạ những phủ trấn để lấy lương thực tích trữ cho dù là hiện giờ. những người ở vòng ngoài, đôi khi còn phải ăn vỏ cây.

Nếu như cứ thế tiếp tục giằng co. quan quân thì không sao. nhưng bên mình sợ sụp đổ mất. rất nhiều người không phải là vì cái ăn mới theo sấm quân sao. mà cái ăn này hiện giờ Sấm quân chỉ có thể thông qua công thành liên tục mới có được.

Sấm vương đúng là rất phiền muộn. Ngưu Kim Tinh và Tống Hiến Sách mấy lần kiến nghị với hắn. nói đại vương khí thế đã thành, nên có một nơi tự cấp dưỡng, để mưu đồ đại sự. chứ không phải cứ đánh rong khắp nơi như thế này. các tướng phía dưới cũng có ý kiến tương tự.

Nhưng hiện giờ La Nhữ Tài muốn về Thiểm Tây. tới ngay thủ hạ của mình không ít người có suy nghĩ như thế, nhưng thân bằng cố hữu của Lý Tự Thành không còn nhiều nữa, thân tộc của hắn không theo hắn vào sinh ra tử. đã bị quan lại địa phương giết sạch rồi. La Nhữ Tài thì khác, bộ hạ của hắn ở Thiểm Tây có nền móng lớn. trở về Thiểm Tây, thu nạp đám lính biên cương đó. thế lực sẽ còn mở rộng.

Khi hai bên hợp quân, chênh lệch cũng chỉ có chừng ba bốn vạn. nhưng số đó đều tinh nhuệ hạch tâm. nên La Nhữ Tài với Lý Tự Thành mới ngồi ngang nhau, nếu như để La Nhữ Tài về Thiểm Tây thế lực bành trướng, địa vị cao thấp của hai người sẽ như thế nào.

Vào sinh ra tử tạo phản rốt cuộc là vì cái gì?

Mấy chục vạn đại quân bày trận bên bờ nam. nhưng ngoài vị trí gần bờ sông bố trí ngày càng nghiêm ngặt ra thì không có động tĩnh gì.

Khi mặt trời sắp xuống núi, sấm doanh đẩy mấy khẩu pháo tới bờ sông, chuẩn bị thử oanh kích lớp công sự thứ nhất, bất quá mười mấy khẩu pháo bên sấm doanh đều loại cổ lỗ sĩ nhất, di chuyển phiền phức.

Khi còn cách bờ sông mấy chục bước thì nhìn thấy quan binh đối diện bỏ hàng rào gỗ. đẩy năm khẩu pháo ra, loại pháo lắp bánh xe này. khi di chuyển nhanh hơn rất nhiều.

Hơn nữa pháo binh quan quân lắp đạn nhanh kinh người, sau khi đẩy pháo ra chỉ thoáng một cái đã lắp xong đạn châm lửa rồi.

Quan quân tổng cộng bắn ba lượt, đây là đạn sắt. uy lực tuy kém, nhưng tầm bắn xa. vừa thấỵ phát pháo đạn đầu tiên rơi xuống, pháo binh sấm doanh đã chạy hết cả. ba đợt pháo rơi xuống thực tế chỉ phá hủy pháo ở đối diện, còn ngay cả một người cũng không bị thương.

Bất quá thể hiện được năng lực của pháo đạn bên kia Giao Châu doanh, cảnh cáo đối diện đừng nên có suy nghĩ không thiết thực gì.

Sau mấy tiếng pháo nổ ùynh ùynh hai bên lại trở nên yên tĩnh, nếu như chẳng phải có mệnh lệnh của Lý Mạnh các tướng bên Giao Châu doanh còn cho rằng hai bên cứ thế mà giằng co với nhau.

Tất cả những tên đầu mục lớn của sấm quân đều ở ngoài nhìn thấy tất cả. ngay cả kẻ lạc quan nhất sắc mặt cũng âm trầm, lặng lẽ trở về quân doanh

Khi Lý Tự Thành quay về nhìn Hách Diêu Kỳ thầm nghĩ:” Thì ra ngày đó Hách Diêu Kỳ nói với mình không hề khoa trương lên chút nào.”

Suy ngẫm một chút hắn lại quay đầu nhìn tầng tầng lớp lớp công sự than:

- Quả nhiên là có vốn ép ta phải ký hiệp ước bất đắc dĩ.

Trận địa cứ thể trở nên yên tĩnh, đêm khuya, lại có người chạy ra chuẩn bị kéo pháo về, không phải là ban ngày không nghĩ tới. mà muốn nhân đêm tối kiếm chác, nào nờ đối diện đèn đuốc sáng rực. mấy khẩu pháo vẫn bày ở đó. pháo binh vẫn đứng giữ vị trí.

So sánh qua tấm bắn. đám pháo binh vẫn hậm hực kẻo hỏa pháo trở về.

Cả một đêm cứ thế giằng co với nhau, trong đêm khuya, Cao Nhất Công từng lặng lễ dẫn Ngưu Kim Tinh vào doanh trướng của Lý Tự Thành, sắc mặt khó coi báo cáo quân lương tối đa chỉ có thể cầm cự được mười ngày, cần phải mau chóng kết thúc trận chiến, hoặc đánh hạ thành trì khác, trong soái trướng đèn sáng mãi tới rất rất khuyết...

- Đại vương, đại vương, quan binh phía đối diện có hành động.

Mới sáng sớm. Lý Tự Thành đã bị đầu lĩnh hộ vệ đánh thức, tên đầu lĩnh này võ nghệ tinh thâm, bất quá có cái thói quen ồn ào làm người ta khó chịu, Lý Tự Thành xoa mặt, bực bội nói:

- Thiết Thông, ngươi cũng theo ta bao nhiêu năm rồi. sao còn thiếu vững vàng như thế. nếu có hành động lớn. chẳng lẽ những tướng quân khác không tới báo cáo sao?

- Vâng. vâng.

Lý sấm cưỡi ngựa ra ngoài, khuôn mặt âm trầm hai ngày xuất hiện nụ cười hiếm có. đối diện hàng rào đã bỏ đi. chỉ có một đội binh sĩ sếp đội từ trên triền dốc tới bên sông, theo báo cáo, tất cả đều lính cầm súng, hơn nữa khoảng cách rất lớn.

Quan quân làm như vậy giống như giống như con nhím toàn thân đều gai. căn bản không cách nào đánh hạ được, nhưng bày ra tư thế này. hiển nhiên là muốn tấn công rồi.

Hiện giờ Sấm doanh không sợ đối phương đánh chỉ sợ đối phương thủ, bọn chúng người đông thế mạnh, nhổ nước bọt cũng nhấn chìm được đối phương.

Không chỉ Lý sấm vui mừng mà ngay cả La Nhữ Tài cùng với đám đại tướng Lý Tông Mẫn cũng cao hứng, duy nhất nhắc tới ý kiến khác là Điền Kiến Tú, hắn không chắc chắn lắm nói:

- Sấm vương, liệu bọn chúng có mưu đồ mờ ám gì...

Nhưng lúc này Hách Diêu Kỳ lại không nói gì. Lưu Phương Lượng ở bên xen mồm vào:

- Có dù là có chuyện không đúng, thì đường đường chính chính giàn quân đánh nhau, cũng còn hơn chúng ta cứ ngây ngốc xông lên nạp mạng.

Lý Tự Thành nhìn La Nhữ Tài một cái. cười nói:

- Lão Tào. dã chiến thủ hạ của ngươi mạnh hơn một chút, thế nào đây?

Lúc này La Nhữ Tài không từ chối như hôm qua, tập trung xem bố trí phía đối diện, rồi gật mạnh đầu nói:

- Tiền đội trung quân do các chàng trai của tôi làm chủ công, đại ca che chở chỗ hai cánh.

Nói xong liền hạ lệnh cho than binh, điều động binh tướng giữa bờ nam và đại doanh, xếp đội ngũ chuẩn bị nghênh chiến.

Từ bờ bắc tới đỉnh dốc, từng hàng lính bắn súng dựa theo giãn cách lớn nhất mà sắp hàng, với khoảng cách này phải gần sáu hàng mới có thể duy trì được hỏa lực liên tục. bất quá bọn họ ở nơi này chỉ phòng thủ mà thôi.

Phía sau triền dốc, binh mã các doanh đã rời khỏi trại, dựa theo từng doanh mà tập trung xếp đội.

Lý Mạnh mặc giáp hạng nặng bằng sắt che kín người, sau lưng là áo choàng đỏ thẫm, cưỡi con ngựa Tây Vực cao lớn do thương hội Linh Sơn mua. với vóc dáng của Lý Mạnh cùng trang phục này. đúng là oai mãnh vô cùng.

Lúc này mặt trời vừa mới nhô lên. rưới ánh nắng lên người Lý Mạnh, làm toàn thân như lấp lánh phát sáng, đám người Trần Lục. Trương Giang cũng đều mặc giáp toàn thân, cưỡi ngựa đứng nghiêm trước trận.

Rạng sáng, các binh sĩ đều bị quan quân đánh thức, ăn xong bữa sáng, liền tới ngoài doanh trại lập đội. mọi người tất nhiên là biết đại chiến sắp tái. đối diện với mấy chục vạn quân địch, dù sức chiến đấu thế nào. ai nấy trong lòng cũng có chút thấp thỏm.

Nhưng nhìn thấy chủ soái của mình ở trước trận qua lại tuần thị. mọi người dân thấy trong lòng đầy dũng khí, Lý Mạnh ở trong binh sĩ Giao Châu Doanh có rất nhiều truyền thuyết, từ lúc lập nghiệp tới khi thống lĩnh gần chục vạn quân, mỗi một bước tiến đều là một câu chuyện..

Bản thân Lý Mạnh chính là truyền thuyết. mà hiện giờ truyền thuyết này ở ngay trước mặt mình, dẫn mình tác chiến, như vậy khẳng định sẽ thắng lợi. có gì mà phải lo lắng.

-o0o-

Mỗi binh sĩ và quan quân đều bất giác ưỡn thẳng lưng, nắm chắc binh khí trong tay. thể hiện thật tốt cho đại soái kiểm duyệt.

Mỗi doanh thành một đội. giữa mỗi doanh đều có khoảng cách không nhỏ. Lý Mạnh phóng ngựa chạy băng băng qua các doanh, đợi khi sự chú ý của mọi người đều bị thu hút về phía mình, hắn mới cất cao giọng hô:

- Các huynh đệ. sau lưng các ngươi là nơi nào?

Lý Mạnh nói xong câu này. thân binh liền đồng thanh hô lớn. đem lời của hắn truyền đi.

Lý Mạnh vừa nói. các đội ngũ liền cực kỳ im ắng, chỉ có lời của Lý Mạnh vang vọng.

Các quan binh vừa nghe thấy mấy từ “các huynh đệ”, không hẹn mà cùng thấy có thứ gì đó ngập tràn cõi lòng, máu như sôi lên.

Nhưng tới câu thứ hai thì đều hồ đồ. sau lưng là nơi nào? Rất nhiều người quay đầu lại. chẳng phải là doanh trại sao. có người nghĩ xa hơn chẳng lẽ là Thác Thành?

Lúc này mấy vạn người Giao Châu doanh im phăng phắc. đứng nghiêm như những người khổng lồ oai phong lẫm liệt.

Khi mọi người còn đang suy nghĩ thì Lý Mạnh đã trả lời thay:

- Sau lưng các ngươi là Sơn Đông, cha mẹ người thân các ngươi đều sống ở đó.

- Các ngươi theo ta nam chinh bắc chiến, trong thiên hạ này còn nơi nào thái bình hơn Sơn Đông không, còn nơi nào có thể cho người nhà các ngươi no ấm được không?

Lý Mạnh lớn tiếng hỏi. binh sĩ phía dưới bắt đầu trả lời lộn xộn, về sau hội tụ thành tiếng sóng gầm dữ dội.

- Không có!

- Không có!

Lý Mạnh chỉ sang phía nam quát lớn:

- Đối diện là kẻ nào. là đám lưu tặc hoành hành thiên hạ. bọn chúng đi đâu là cướp bóc tới đó. ăn sạch tất cả lương thực, bắt hết tất cả trai tráng, làm chết tất cả người già yếu. Nếu như chúng ta không thể ngăn cản được bọn chúng tiến vào Sơn Đông, thì bọn chúng sẽ cướp hết lương thực chúng ta trồng trọt được, làm gia quyến các ngươi thành tốt thí hoặc là chết đói. các ngươi có cho phép chúng làm thế không?

Lần này tâm tinh, các binh sĩ bị khởi lên hoàn toàn Lý Mạnh vừa nói xong, liền có tiếng trả lời như biển gầm núi lở:

- Không.

Hơi bình tĩnh lại, Lý Mạnh rút bội đao giơ qua đầu. lại quát:

- Cầm lấy đao thương của các ngươi lên. nghĩ xem các ngươi chiến đấu vì cái gì. không phải là vì bản thân các ngươi, mà là vì người nhà, vì nụ cười và ấm no của cha mẹ các ngươi, vì thái bình của Sơn Đông.

Lại có tiếng trả lời như sấm rền. nhưng lần này không phải là đáp lại câu hỏi của Lý Mạnh, mà là kiệt lực hô lên:

- Nguyện vì đại soái mà chết, nguyện vì đại soái mà chiến!

Mỗi người khi Lý Mạnh hỏi câu này. đều trong tiềm thức nghĩ tới ấm no bình an của người nhà, so với những nơi khác như địa ngục, cục diện Sơn Đông vì đâu mà có. cuộc sống của mình từ đâu mà được, chẳng phải là công lao của Lý đại soái sao.

Đội ngũ ở gần Lý Mạnh đã hò hét tới rơi nước mặt, loại tâm tình cuồng nhiệt liều mình chém giết vì chủ soái đó hoàn toàn xuất phát từ tận đây lòng.

- Giao Châu doanh, tiến lên!

Lý Mạnh ở trên ngựa vung đao về phía trước, lớn tiếng phát ra mệnh lệnh, các thân binh hô to. mồi một thiên tổng, bả tổng, mỗi một sĩ quan binh sĩ. đều đồng thanh hô lớn:

- Tiến lên! Tiến lên!

Tiếng trống rầm rầm rầm vang lên. những địa chủ vũ trang một mực ở bên im lặng quan sát lúc này mới đám thở phào, vừa rồi ngay cả thở cũng không dám. bọn họ lúc này mới thấy được uy phong của binh mã Sơn Đông tới bậc nào.

Những địa chủ vũ trang và tráng dân mà bọn họ tụ tập được cũng có tác dụng, đó là vác đất lấp sông, mỗi một người đều vác trên vài bao đất. cùng cả với sọt đầy đá sỏi.

Tiếng trống vang lên. bọn họ vội vàng chạy về phía bên bờ sông, con đường của bọn họ chính là khe hở giữa đội súng, những người dân Hà Nam này run run chạy qua chạy giữa con đường này.

“Con đường “ này từ bên sông tới triền dốc, rồi lại từ đó tới chỗ lấy đất, xếp hàng nghiêm chỉnh.

Những dân tráng đó vác đất đá thận trọng chạy, không dám động vào những tay súng bên cạnh, những người trẻ tuổi này vừa rồi nghe Lý Mạnh diễn giải đều động lòng, đồng thời nghĩ nếu mình là một binh sĩ của Giao Châu doanh thì tốt biết bao.

Việc lấp sông này khác với sấm doanh ngày hôm qua, bọn họ không phải là tốt thí, bởi vì đứng trên cũng là binh sĩ Giao Châu doanh, bọn họ chỉ cần ở sau đổ đất đá vào dòng sông.

Hàng súng thứ nhất và thứ hai đứng bên bờ sông, dân tráng nối đuổi nhau đổ đất đá, bọn họ tiến lên một bước, đội súng cũng theo đó chậm rãi di chuyển về phía trước.

Đường đi thông suốt, bùn đất được nhét cùng cỏ để trong bao. vứt vào lòng sông sẽ không bị nước xô đi. mà đá vụn cũng làm cho nó càng thêm chắc chắn.

Đường đi thông suốt, nhưng bọn họ không phải là ùn ùn kéo lên. mà theo đường lối là trình tự. nên làm có hiệu suất cao hơn sấm doanh nhiều.

ở đối diện chính là chư tướng sấm doanh chuẩn bị đón đánh, nhìn thấy dòng người qua lại như dòng nước, Điền Kiến Tú vỗ vỗ trán, miệng lẩm bẩm chửi rủa.

Còn ở trong quân La Nhữ Tài thì tỏ ra thận trọng, vừa rồi đối diện truyền tới tiếng hò hét. hắn còn khịt mũi coi thường, nhưng lúc này lại rùng mình, hắn tuy là kẻ thô kệch, nhưng cũng là lão tướng từng trải sa trường, tất nhiên hiểu rõ cảnh phía trước đại biểu cho cái gì.

Binh mã đối phương xếp đội nghiêm chỉnh tới mức độ này. lại nghĩ tới sự đáng sợ của đối phương mà Hách Diêu Kỳ kể. cũng với những lời đồn vốn cho là hoang đường, giờ xem ra chưa chắc đã phải là thổi phồng.

Cho dù vì không để cho pháo đạn của quan quân ra oai. La Nhữ Tài và sấm quân ép trận tuyến rất dày, cách bến sông tới hơn ba trăm mét. đó là để không gian cho kỵ binh xung kích.

Nhưng những kẻ ở phía chính diện đều có thể nhìn thấy lính cầm súng phía đối diện xếp hàng nghiêm chỉnh, cùng với đoàn người lấp sông đang không ngừng di động về phía trước.

Tốc độ di động của đối phương không nhanh, nhưng áp lực ngày càng lớn, La Nhữ Tài cau mày càng chặt, cuối cùng quát về phía sau:

- Lão Cửu, ngươi dẫn năm trăm kỵ binh xông lên. đi một vòng, súng của đối phương rất lợi hại, chú ý đừng để bị bắn trúng.

Một tên tướng quân khá trẻ tuổi ôm quyền lĩnh mệnh, cưỡi ngựa hô một tiếng, suất lĩnh mấy trăm kỵ binh ầm ầm lao ra.

Hiện giờ những kẻ nắm đại quân đều thích nhận con nuôi, có quan hệ cha con nuôi, cũng là thân thích trong cửu tộc. so với người ngoài quan hệ thân cận hơn nhiều, dùng cũng yên tâm hơn.

La Nhữ Tài cũng thế, thủ hạ cũng có cái gọi là “thập tam thái bảo”, còn về phần số mười ba kia có nghĩa gì thì hắn không hiểu.

Lúc này sông đã bị lấp một nửa. thống lĩnh đội súng hàng đầu nhìn thấy kỵ binh đối phương hành động, cũng quát lớn ra lệnh.

Lính cầm súng hàng đầu trực tiếp giơ cáo súng tiến vào dòng sông, vượt sông tiến lên bờ nam. phía sau cũng di động theo, bọn họ di chuyển trong nước có chút vất vả, năm mươi bước không xa lắm, kỵ binh địch không thể tới trước được.

Binh sĩ Giao Châu doanh vừa bước lên bờ nam, những người lấp sông phía sau có chút ngạc nhiên, lập tức bị các đầu mục quát tháo thúc dục:

- Không được dừng, con mẹ nó đâu có cần các ngươi tiến lên liều mạng.

- Kẻ nào còn ngây ra lão tử chém hắn.

Thống lĩnh đội súng sau khi lên bờ. tiến tới mấy chục bước, nhìn đại thế xung quanh, dựng súng của mình lên. đứng nghiêm không nhúc nhích.

Hắn chính là cọc tiêu, các binh sĩ đều xếp hàng phía bên trái hắn chớp mắt một cái đã xếp thành sáu hàng, có gần bốn trăm binh sĩ đã lên bờ.

Kỵ binh địch đã tới gần. thống lĩnh đội súng tính toán qua, phát ra hiệu lệnh.

Vị cửu thái bảo này của La Nhữ Tài hành động vô cùng cẩn thận, tốc độ kỵ binh không nhanh, chỉ thảm dò tiến lên. nhưng vẫn có mấy thớt ngựa tiến vào phạm vi một trăm mét.

Tẩm bắn của súng bên Giao Châu doanh tuy là một trăm mét. nhưng bình thường chú ý để kẻ địch tới tám mươi mét hoặc sau mươi mét mới nổ súng.

Nhưng ở hoàn cảnh khác nhau, có cách ứng phó khác nhau, một tiếng mệnh lệnh hạ xuống, hàng súng đầu tiên đều nhất tề khai hỏa.

Trong phạm vi trăm bước tốt xấu gì là tầm bắn hữu hiệu, là có mấy chục khẩu súng cùng bắn. mấy tên kỵ binh tiến vào tầm bắn cả người lẫn ngựa đều ngã xuống.

Cửu thái bảo lập tức phán đoán rõ ràng thế cục. đối với trận địa súng này. một trong vòng một trăm mét là rất nguy hiểm, vội vàng hạ lệnh, mấy trăm tên kỵ binh đều kìm ngựa lại ở vòng ngoài, bắt đầu lượn vòng.

Nói ra thì bên bờ sông này cách đại quân phía nam chỉ có hai trăm bước, thêm vào tầm một trăm mét của lính cầm súng, nên đội kỵ binh mới tiến được chẳng mấy bước phái đổi hướng. động tác rất miễn cưỡng.

Đất đá vẫn không ngừng đổ vào trong sòng, đội súng trên triền dốc đều nối nhau qua sông xếp hàng.

Có lẽ vì mấy ngày trước Hách Diêu Kỳ và Điền Kiến Tú xông lên tuyến đầu bị thương vong quá lớn. nên binh mã bên mình dù khí thế kinh người, nhưng không dám có động tác gì.

- Sấm vương, có nên điều xe chắn và hỏa pháo lên không ?

Cao Nhất Công nhìn tình huống có chút sốt ruột, vũ khí công thành và hỏa pháo hạng nặng của sấm quân, đảm bảo hơn là lưu dân rất nhiều.

La Nhữ Tài và Trương Hiến Trung luôn bị quan quân truy kích, sau khi hợp quân với Sấm doanh mới có ngày yên ổn nên binh mã không có vũ khí hạng nặng.

Mắt thấy đối phương vừa mới lên bờ. vừa mới đứng vững chân, dựa theo cách nghĩ của Cao Nhất Công, là phải thừa cơ đánh bật đối phương về bờ bên kia, nếu để đối phương từng bước từng bước lấn tới thì trận này còn đánh đấm gì nữa.

Nhưng muốn đẩy đối phương trở lại. sợ rằng cũng phải trả giá bằng thương vong thảm trọng.

Xe chắn là một loại xe có ván dày ở phía trước, bên trên có đặt bao cát và bông đệm. dùng sức người đẩy về phía trước, Bởi vì đằng trước là ván gỗ và bao cát. cho nên cung tiễn và súng đạn bình thường không gây tổn thương được, lợi dụng xe chắn yểm hộ. binh sĩ phía sau có thể xông vào đội ngũ của đối phương.

Xem ra đối phó với súng của Giao Châu doanh thì xe chắn là công cụ tốt nhất, hiện giờ đối phương chỉ có đội súng lên bờ. không có hỏa pháo, mà chỉ có hỏa pháo mới áp chế được xe chắn.

-o0o-

Trận này La Nhữ Tài ở trung quân, vậy người chỉ đạo là La Nhữ Tài. Lý Tự Thành đang ở trận bên cánh trái, nghe Cao Nhất Công nói như vậy, không tỏ thái độ gì. chỉ lạnh nhạt nhìn về phía trung quân nói:

- Xe chắn và hỏa pháo trong lúc tấn công Khai Phong đã khá hư hại rồi. lấy ra cho Tào Tháo dùng, chẳng phải là gây phiền thêm cho hắn sao. đừng có làm việc dư thừa.

Cao Nhất Công ngẩn ra, nhưng lập tức hiểu ý. hắn là nhân vật thâm trầm hiếm có trong Sấm quân, tâm tư thay đổi cũng nhanh, vừa rồi Lý Tự Thành liếc một cái về trung quân đã nói rất rõ vấn đề rồi.

Yên lặng một chút, Cao Nhất Công lại tiến tới nhỏ giọng nói:

- Sấm vương, đại chiến sắp nổ ra, đồ quân nhu tiếp tế không thể sơ sẩy. mạt tướng ra phía sau coi sóc. đi xa một chút, tránh vướng cạm bẫy.

Lý Tự Thành thản nhiên gật đầu, Cao Nhất Công gọi theo mấy người, thúc ngựa chạy về hậu trận.

Bên này tính toán bên La Nhữ Tài cũng chẳng phải trẻ lên ba, hắn quay đầu nhìn binh mã hai bên, nhổ bãi nước bọt xuống đất, miệng lẩm bẩm chửi, rồi nghiêm túc ra lệnh cho thân binh:

- Mau nói với Lý Sấm vương, đám cẩu quan đó là con nhím, ở bên bờ này nuốt không trôi, kỵ binh sĩ tốt không xông lên được, chúng ta kẻo đội ngũ về phía sau. tạo khoảng cách xung phong, lão Lã ta lui trước.

Thân binh vừa mới đi, La Nhữ Tài nói với mấy tên tướng lĩnh thân tín:

- Rút, mỗi người trông coi kỵ binh sĩ trong tay, đừng để loạn lên.

Nghe La Nhữ Tài hạ lệnh, dù thân tín của hắn cũng khó hiểu, một tên lớn gan nói:

- Đại tướng quân, trung quân của chúng ta rút lui. cả trận tuyến sẽ tan hết. Sấm vương sẽ trách tội.

La Nhữ Tài trước mặt tâm phúc của mình không che dấu gì cả. mặt trở nên ác độc nói:

- Trách tội con mẹ hắn ấy. bên phía bọn chúng bao nhiêu đồ công thành đặt ở phía sau. để chúng ta tay trắng đi nạp mạng, bằng vào cái gì chứ. con mẹ nó Sấm vương trượng nghĩa chó gì, lui, lui, lui mau, lui ba trăm bước, nếu Lý sấm có ý kiến, chúng ta giải tán. mẹ nó. nơi này chúng ta không nên tới. cùng lắm thì lại chiêu an.

Thiên hạ có ba thế lực lớn nhất Sấm vương. Bát đại vương. Tào Tháo La Nhữ Tài.

La Nhữ Tài là tên không kiên định nhất, mấy lần chủ động đàm phán chiêu an với triều đình, hơn nữa La Nhữ Tài làm việc càn rỡ nhất, cướp bóc thành trấn bất kể giàu nghèo, có lẽ điều này liên quan tới xuất thân bộ hạ hắn đa phân là lính biên cương.

Tiếng tù và ù ù vang lên. binh sĩ Giao Châu doanh đang khẩn trương nâng súng chuẩn bị ứng chiến, không ngờ làm bọn họ hết sức ngạc nhiên, liên quân Lã, Lý đối diện chậm rãi rút lui, làm tất cả mọi người đều hồ đồ.

La Nhữ Tài nói lui là lui, quân đội Lý Tự Thành hai bên cánh hỗn loạn. Lý sấm cũng luống cuống tay chân, bất quá hẳn phản ứng cũng nhanh, mấy chục tên thân binh truyền tin chạy các nơi thông báo, những quân đội hỗn loạn kia cũng chầm chậm di động về phía sau.

Bất kể là Sấm vương hay là La Nhữ Tài đều làm trước, đại doanh từ sáng sớm đã nhổ trại, đi về phía tây. cách xa chiến trường.

Những tay súng phía bờ bắc đã qua hết bờ nam, gần hai nghìn một trăm người xếp thành bốn hàng.

Công tác lấp sông cũng sắp kết thúc, liên quân Lã Lý thì không ngừng rút lui. khi rút lui rất hỗn loạn, muốn khống chế được không phải là dễ.

Xa xa nhìn đỉnh dốc, một lá cờ lớn chầm chầm kéo lên. bên trên nền đen chữ đỏ. chữ “Lý” lớn dần dần trải ra, ở đằng sau kỵ sĩ cầm cờ này. là đội hình nghiêm chỉnh của Giao Châu doanh, sát khí ngùn ngụt.

Tiếng trống có tiết tấu vang lên. đội hình trường mâu vượt qua con đường đất đo các dân tráng lấp nên.

Khi hai doanh đầu tiên đi qua, vùng đất này còn mấp mô. nhưng đi qua rồi liền bị đạp bằng, những dân trang kia đều đứng trong dòng sông.

Nếu bọn họ chạy về phía sau, khẳng định làm rối loạn đội ngũ, dù sao sấm quân cũng đã rời xa bờ sông nên bọn họ chạy luôn vào lòng sông.

Nhìn binh mã Sơn Đông dùng đội hình nghiêm chỉnh chưa từng có đi qua. những dân tráng lúc này cũng cảm thấy tự hào vì đóng góp chút sức lực cho đại chiến, đều đứng ở hai bên hoan hô.

Bên bờ nam quân địch lui một mạch luôn bảy trăm bước. La Nhữ Tài và Lý Tự Thành đều dặt khinh kỵ trược trận sợ đối phương đánh tới.

Bất quá cuộc rút lui này cũng đại biểu cho tuần trăng mật của Lã, Lý đã kết thúc, loại liên quân này khi đối đầu với cường địch và sức ép lớn, rất nhiều mâu thuẫn bị đẩy ra.

Lý Tự Thành dẫn mấy tên tâm phúc tới chỗ La Nhữ Tài trao đổi với nhau, lúc này mới định ra phương sách chung.

Kỵ binh và sĩ tốt sấm quân bắt đầu điều động, nếu như không muốn đơn độc đánh tiên phong thì liên hợp với nhau vậy.

Đội hình của Giao Châu doanh qua sông mau chóng bày trận mười đội hình chầm chậm triển khai, tạo thành một trận tuyến dài trên chiến trường, đằng sau là mười hai đội ngũ hình vuông.

Hai mươi tư đội chia làm hai hàng, cách nhau một khoảng nhất định, trường mâu như rừng.

ở bình nguyên phía nam. Lã Lý bố trí bốn vạn quân phía trước, nhưng bốn vạn đối đầu với hai vạn đều cảm thấy áp lực cực lớn. nhất thời làm La Nhữ Tài và Lý Tự Thành đều nghĩ lui mấy trăm bước không phải chuyện xấu. nếu trực tiếp cận chiến sợ chống không nổi.

- Các huynh đệ đừng lo hậu sự gì cả. có lão Lã ta trông coi cho mọi người rồi!

- Chỉ cần Lý Tự Thành ta có miếng cơm ăn. gia quyến các huynh đệ có cơm ăn. lão Lý ta không có cơm ăn cũng cắt thịt cho người nhà các huynh đệ ăn no.

Lý Tự Thành và La Nhữ Tài đều lớn tiếng cổ động, đám sĩ tốt xông lên trận đầu này. gần như ắt phải chết dưới súng của Giao Châu doanh.

Nhưng dạng tiên phong này không thể dùng lưu dân được, Bởi vì những người đó tất nhiên có tâm thái chịu chết cuồng nhiệt nhưng cũng có thể bị đối phương đánh bật lại bất kỳ lúc nào. mức độ không thể khống chế quá cao. đại chiến ngay trước mắt, hai người Lý - Lã không tính kế gì nữa.

Binh sĩ nòng cốt trong hai quân hoặc là tự nguyện hoặc là rút thăm, tóm lại là chọn ra được một đám. đây cũng là quy củ trước đại chiến, bọn chúng chẳng có vẻ gì sợ hãi. nghe hai người nói như vậy còn có kẻ lớn tiếng hô:

- Sấm vương gia, lão Triệu tôi kiếp này theo ngài không hối hận kiếp sau vẫn cầm đao liều mạng cho ngài.

- Đại tướng quân, năm năm trước không có ngài tôi đã bị người ta ăn thịt rồi. mạng này là của ngài, ngài phái bảo trọng đó.

Cho là dạng lòng gan dạ sắt như La Nhữ Tài và Lý Tự Thành đối với những lời trung thành này cũng có chút kích động. Lý Tự Thành chắp tay vái sâu trên lưng ngựa, La Nhữ Tài lau mũi. quát lớn:

- Mẹ nó lên đi, lão tử khẳng định kiếm cho ngươi một cái quan tài tốt.

Hai tư đội hình phía nam đang có điều chỉnh nhỏ. các tay súng đều chạy tới hàng thư nhất, còn có một bộ phận chạy sang hai bên cánh.

Gần ba nghìn tay súng đứng ở phía trên cùng, xếp hàng chỉnh tề đứng thẳng, tiếng trống dẫn đường cũng dừng lại.

Chiến trường hơi yên tĩnh lại. đột nhiên bên liên quân tiếng trống vang lên. lưu dân sĩ tốt đều hò hét ầm ĩ.

Sĩ tốt phía trên cùng bắt đầu đi ra khỏi hàng ngũ, tay cầm đoản thương tiến về phía trước, tốc độ không cao. đội hình tản mát. còn ở phía cuối cùng đám sĩ tốt này còn có kỵ binh đi theo.

Đợt tiến công đầu tiên, sấm quân dùng gần một vạn người, muốn thọc sâu vào đội ngũ quan binh.

Bất quá nằm ngoài dự liệu là bên Giao Châu doanh tiếng trống cũng vang lên. đội súng bắt đầu tiến về phía trước, đại quân cũng chầm rãi đi theo.

Lưu Tông Mẫn ở trong quân mắt như muốn lồi ra, đột nhiên nói với tên bộ tướng bên cạnh:

- Đánh thế này không ổn, đám cẩu quan đó di chuyển một cái là đội hình loạn ngay, đây chẳng phải làm bậy sao. ha ha ha, nhất định lại là đám quan văn lại thúc đánh mau rồi. để chúng ta chiếm lợi rồi. các chàng trai chuẩn bị lên nào.

Lưu Tông Mẫn là kẻ thẳng tính, lợi trong bụng không biết che dấu, sấm doanh và Tào Tháo cũng kinh ngạc vô cùng, chiến thuật của quan binh đáng lẽ phải lấy tĩnh chế động, chẳng lẽ đầu óc có vấn đề rồi.

Nhưng nếu như thế, tức nói rõ bên mình có cơ hội. liền lần lượt quát đội phía sau chuẩn bị sẵn sàng.

ở trên đỉnh dốc. Lý Mạnh nhìn đại chiến sắp nổ ra trước mắt. nói với Vương Hải ở bên cạnh:

- Súng đạn chỉ có thể đánh tan đối phương, bọn phản tặc này chớp mắt một cái là tập trung lại, binh mã Giao Châu doanh cũng ta cũng sắp bị hỏa thương nuôi thành cái bệnh phú quý rồi. phải thắng, phải cho kẻ địch một bài học khó quên, làm thế nào đây, chỉ có thể dùng đao thương chém giết, cho da thịt bọn chúng tóe máu.
Bình Luận (0)
Comment