Thuận Minh

Chương 332

Mệnh lệnh bên trên bố trí xuống tuy hay. nhưng muốn hoàn thành được một cách hoàn háo thì quả thực là rất khó.

Hoàng Bình tuy có xuất thân là cẩm y vệ, nhưng không phải là loại người làm những công việc như ngồi nha môn, cũng không phải suốt ngày chạy đông chạy tây bên ngoài, hắn không biết những chi tiết cụ thể khi làm những việc này. còn về những thành viên khác của Diêm Bang Sơn Đông, còn có thân binh của Trương Giang, đó đều những nhân vật trong quân đội và trong giang hồ thực thụ.

Những người này đi chém đi giết thì đúng sở trường, nhưng nếu như cho đi làm mấy cái trò tinh tế tỉ mỉ thì quả thực là làm khó cho họ.

Nhưng lần này bên trên cũng là thúc giục, thế là họ cũng sốt sắng. Hoàng Bình cũng không thèm quan tâm nhiêu thứ như vậy nữa. hơn 280 người này sớm có muộn có. người ngồi xe ngựa, người cưỡi ngựa, cũng có người đi bộ. cải trang thành những thương nhân không quen biết gì nhau, cùng nhau tụ tập ở xung quanh trang viên của nhị thế tử Khổng gia.

Ba vùng đất châu Tế Ninh, thành Tư Dương. Khúc Phụ gần như là ba nơi giàu có phồn hoa nhất của Sơn Đông, ba vùng đất này gần như là nằm trên cùng một đường thẳng, khi đến tháng chạp, quan đạo các nơi lại vô cùng náo nhiệt, có rất nhiều những hàng hóa vật phẩm tinh tế quý giá đều được vận chuyển đến nhà những phú hào của châu Tế Ninh. huân quý Phiên Vương của thành Tư Dương, còn có Khổng phủ của Khúc Phụ.

Cục diện náo nhiệt như thế này. cố nhiên là giúp cho bọn Hoàng Bình dễ dàng trà trộn hơn, nhưng người đi qua đi lại quá nhiều, cùng cần phải đề phòng hành tung của mình bị người khác nhìn thấy, kết quả là đợt hành động lần này càng ngày càng cẩn thận.

Màn đêm vừa buông xuống, những người này mới từ từ tụ tập lại với nhau, đi đến cổng của trang viên, trang viên ở đây của Không phủ chủ yếu là dùng để sản xuất nông nghiệp, hoàn toàn không phải là nơi mà người của Khổng gia sống, cho nên công tác phòng bị cũng là vô cùng đơn giản, chỉ là quây một bức tường ở khu vựa giữa đồng ruộng; bên trong có những người quản sự sống ở đó. đến tối đóng chặt cửa vào là được.

Căn cứ theo lời của người dẫn đường mà Khổng Tam Đức phái đến. trang viên này vào buổi tối cũng chỉ là có mấy người phu đi tuần lượn vài vòng, không có ai làm công tác cảnh giới cả.

Nghe thấy đối phương giới thiệu như vậy. Hoàng Bình trong lòng cũng là có tính toán riêng của mình, điều duy nhất hắn lo lắng là mấy chục tên buôn muối lậu Từ Châu đó có giới bị không, lực lượng chống đỡ chủ yếu trong trang viên chỉ sợ cũng chỉ có những người này.

Điều phiền phức duy nhất hiện nay là. những gì người dẫn đường này biết là của mấy ngày trước, còn sau khi những tên buôn muối lậu vào trong đó thì hoàn toàn không biết.

Nhưng không sao cả. điều mà các binh sĩ của doanh trại Giao Châu không sợ hết chính là chiến đấu. trang viên tổng cộng có hai cái cổng, cổng sau và những nơi khác đều có sắp xếp người canh giữ. một đám người trực tiếp lôi những thang gỗ trên chiếc xe lớn xuống, dựng lên tường, mấy người tay cầm binh khí chầm chậm trèo vào bên trong.

Sự việc còn đơn giản hơn những gì họ nghĩ, phía sau cổng lớn căn bản là không có người gác. có lẽ người của Khổng phủ trước giờ chưa bao giờ nghĩ là sẽ có người hạ thủ với họ. bởi vì nơi đây là nơi vô cùng cao quý.

Mấy người trèo vào bên trong, mở cổng lớn ra. đợi đến sau khi vào được mười mấy người, mới có một tên phu đi tuân phát giác ra có người đột nhập vào trong trang viên, nhưng lúc hắn phát hiện ra. thì một lưỡi đao đã kề trên cổ hắn.

Tên phu đi tuần này trên người toàn mùi rượu, đang ngồi gật gà gật gù ở cửa phòng, vừa nhìn thấy đao kề trên cổ mình, bọn Hoàng Bình cũng không cần phải bức cung, hắn liền có gì nói nấy.

Chính xác là có khoảng hơn 60 người sống ở phía bắc của trang viên, cũng chính là vị trí cửa sau. nói là trong phủ đưa bạc xuống, những chỉ phí ăn uống sinh hoạt của hơn 60 người này đều do bên trên chịu trách nhiệm.

Không những thế. hôm nay không giống với những ngày bình thường, nhị thiếu gia dẫn theo mấy thủ hạ đến trang viên này. đích thân mời mấy chục người đó uống rượu, những người trong trang viên theo đó cũng được chia phần, cơm no rượu say, hiện giờ hầu như đều đang ngủ nghi.

Thông tin nhị thế tử của Khổng phủ đến đây cũng là làm cho Hoàng Bình hơi có chút do dự một chút, sau đó hạ lệnh động thủ. biết đối phương ở chỗ nào. bên mình người đông thế mạnh còn phải sợ cái gì. trực tiếp lao đến bắt người là được rồi.

Sự phản kháng của những tên buôn muối lậu đến từ Từ Châu này chỉ là khi Hoàng Bình dẫn người xông đến. có mấy người quần áo xộc xệch cầm đao chạy ra ngoài, còn chưa kịp giơ đao lên thì đã bị các thân binh của Trương Giang dùng đoản mâu chọc chết tươi, những tên còn lại đều ở im trong nhà không chịu ra ngoài.

Hai bên giằng co mất một lúc. Hoàng Bình cũng là dứt khoát gãy gọn. trực tiếp hạ lệnh cho người cầm đuốc đến chuẩn bị đốt nhà. khi lửa bắt đầu cháy thì đám người bên trong nhà cuối cùng cũng không cầm cự được nữa. ngoan ngoãn vứt vũ khí xuống chạy ra ngoài sân đầu hàng.

Hoàng Bình nói một cách rõ ràng, các ngươi buôn muối lậu. lại còn là vận chuyển đường thủy. còn có cả văn thư của quan phủ. dựa vào mấy chục người các ngươi chắc chắn là không thể làm được chuyện như thế này.

Vận chuyển buôn bán muối lậu vốn dĩ là tội lớn. các ngươi còn giết người trên bến thuyền, nói thẳng với các ngươi luôn, sống thì chắc chắn là không thế nào. nhưng nếu như khai báo thành khẩn ta có thể cho các ngươi được chết một cách thống khoái.

Những tên buôn muối lậu này bị lôi dậy đang trong lúc ngủ ngon, vốn dĩ cho rằng mình có Khổng phủ bao bọc. bất luận thế nào thì cũng là an toàn, ai ngờ đối phương lợi dụng ban đêm tiến vào bắt người, tia hy vọng nhờ cậy cuối cùng trong lòng chúng cũng là sụp đổ. chỉ còn biết chán nản khai báo toàn bộ.

Nội dung là chúng khai nhận cũng làm cho bọn Hoàng Bình giật hết cả mình, những tên buôn muối lậu to gan lớn mật này không ngờ lại là quân binh của vệ sở Từ Châu.

Từ Châu là đầu muối giao thông kinh tế quan trọng của thiên hạ. triều đình trước giờ để là có đại quân đóng ở đó. nhưng quân binh của cả thiên hạ đều khổ sở vì bị nợ tiền quân lương, quân Từ Châu cũng như vậy, nhưng vùng Lưỡng Hoài trước giờ có các muối thương ở đó. muối thương là giàu nhất thiên hạ. nhưng có nhiều lúc cũng cần có người làm gìúp họ những công việc mà tay phải dính máu.

ở Từ Châu thì những quan binh triều đình này tự nhiên trở thành sự lựa chọn tốt nhất, cứ sống như vậy cũng nhàn hạ. nhưng mấy năm này lại là không thuận lợi. đầu tiên là ở vùng Hải Châu bị hải tặc đánh cho đại bại. sau đó thì không hiểu tại sao binh mã của Sơn Đông tiến vào đóng ở vùng Lưỡng Hoài, các muối thương cũng đều sống theo chủ nghĩa hiện thực, những khoản tiền hiếu kính thường lệ đều đưa cho binh mã của Sơn Đông.

Mặc dù trong đó cũng có mấy lần phản kích, ví dụ như việc quan binh của Từ Châu cố ý nới lòng việc phòng thủ. để cho các mã tặc mà muối thương thuê đi qua khu vực phòng ngự của họ. đến Hoài Bắc phục kích quân Sơn Đông, kết cục đương nhiên là thất bại.

Cùng với việc thế cục của Hồ Quảng và Hà Nam càng ngày càng ác liệt, quân Từ Châu cũng không ngừng bị điều động binh mã đến phủ Phụng Dương và biên giới An Khánh. Lư Châu để đóng quân, những người đến từ Từ Châu này đều những người không được xem trọng hoặc là binh mã hạng ba, để lại ở Từ Châu, cuộc sống cũng là không dễ dàng gì.

Nhưng Phương gia của phủ Dương Châu, đặc biệt là lão đại Phương gia Phương Ứng Trung trước giờ đều có qua lại với những Binh mã của Từ Châu này. đại khái là khoảng 1 tháng rưỡi trước. Phương Ứng Trung tim đến đội quân được để lại đóng ở thành Từ Châu này. nói là muốn hợp tác làm ăn, Phương Ứng Trung xuất muối, quân Từ Châu xuất người, hợp sức buôn muối đến Sơn Đông.

Rồi tiếp đó mới có chuyện như ngày hôm nay, buôn muối lậu đối với quân Từ Châu mà nói. cũng là cần phải thận trọng, cho nên người dẫn đội lần này không ngờ còn là một thiên hộ.

Thấy không còn hỏi thêm được gì. Hoàng Bình liền cho người trực tiếp lôi ra ngoài chặt đầu. những binh sĩ này không được xem là có khí phách bản lĩnh gì. việc gào khóc cẩu xin tha mạng là khó tránh được.

Trong trang viên này cũng là có mấy trăm hộ. tráng đinh cũng có gần nghìn người, nhưng không có một ai dám động đậy gì. thủ hạ của Hoàng Bình sau khi xong việc liền lên ngựa dương oai diễu võ trong trang viên, hét lớn:

“Lục lâm báo thù. không phận sự đừng có xuất đầu. nếu không chúng ta cho cả trang viên này tắm máu...

Những tráng đinh của Khổng phủ nghe được những lời này. quả nhiên không có ai lò đầu ra. đều ngoan ngoãn ở trong nhà, trong lòng mọi người đều biết, những người này đến đây chắc chắn là vì đám người từ nơi khác đến đó.

Còn về nhị công tử của Khổng phủ. thì được mấy người tùy tùng dẫn đến nấp ở trong hẩm. lun như cầy sấy không dám ra ngoài.

Trang viên của Khổng phủ là vùng đất đẹp. là nơi giao thông tiện lợi. quân của Hoàng Bình ra khỏi cửa không xa là đường cái. hiện giờ là nửa đêm. trên đường chẳng có ai cả.

Hoàng Bình hạ mệnh lệnh, những tên buôn muối lậu Từ Châu đó đều bị ấn xuống, chặt đầu từng tên một.

Sự lý giải của Hoàng Bình đối với mệnh lệnh của bên trên là, giết sạch đám buôn muối lậu. hết sức có thể không làm kinh động đến Khổng phủ. vậy thì không được giết người trong trang viên của đối phương, đi ra ngoài chặt là được rồi. không những thế mình không hề giết một người nào của Khổng phủ. chắc cũng được xem là hoàn thành một cách xuất sắc nhiệm vụ của bên trên.

Hơn 60 xác chết cứ thể bị vứt ở trên đường, có người lấy từ trên xe xuống một bao muối, rắc lên những xác chết này. sau đó cả đám nghênh ngang bỏ đi.

-o0o-

Đến tận buổi trưa ngày hôm sau. vị nhị công tử của Khổng phủ này mời đám chui ra khỏi hầm. trong trang viên không có gì hoảng loạn cả. dù gì thì người chết không phải là người nhà mình, có những kẻ từ nơi khác đến này ở trong trang viên, tên nào tên nấy đều bộ dạng lưu manh mất dạy. đến đàn bà con gái nhà mình họ cũng không yên tâm cho ra ngoài, chết rồi thì càng tốt. điều đó cho thấy chúng cũng chả phải hạng người tốt đẹp gì.

Tên Khổng Tự Đức này sống trong nhung lụa quen rồi. quả thực chưa từng nhìn thấy cục diện như thế này. lúc chui ra khỏi hầm. toàn thân hắn run lẩy bẩy. mặc dù trên người ăn mặc áo bào da, thời tiết còn là trong xanh, nhưng hắn vẫn cảm thấy lành lạnh trong người, hắn phát hiện ra sự vinh hoa và phú quý mấy nghìn năm kế thừa của Khổng phủ. vốn dĩ hắn cho rằng đó là bộ giáp kiên cố không gì có thể phá nổi không ngờ lại không đáng nhắc đến như thế này.

Bên ngoài đường cái cứ như vậy nằm la liệt mấy chục xác chết, nơi đây lại là tuyến đường giao thông quan trọng, qua lại vô cùng thuận tiện, chắc chắn sẽ có người đi báo quan, bên cạnh nơi có xác chết, nơi dân cư sinh sống có quy mô duy nhất ở đây chỉ có trang viên của Khổng phủ. chắc chắn sẽ có người đến hỏi tình hình.

Hiện nay người có địa vị cao nhất trong trang viên này là nhị công tử của Khổng phủ là Khổng Tự Đức. người quản lý trang viên tự nhiên là chạy đến hỏi xem quyết định của hắn thế nào.

Tên Khổng Tự Đức đã là bị dọa cho sợ vỡ cả mật này làm sao còn có thể quyết định được gì, chỉ còn biết để cho mấy tên hạ nhân đưa ra ngoài xem thế nào. do sự kiện hung đồ trên bến thuyền mấy hôm trước, bên trên tạo áp lực rất lớn xuống nha môn châu Tế Ninh, tri châu cũng là hạ lệnh xuống làm cho nha dịch cứ gọi là chạy tối mắt tối mũi.

Nghe thấy bên phía này xảy ra chuyện lập tức phái đội bổ khoái cưỡi ngựa có hiệu suất làm việc cao của nha môn châu Tế Ninh đến.

Sơn Đông yên bình cũng sấp được 10 năm. cho nên những người trên đường cực kỳ nhiều, đợi sau khi bổ khoái đến. trong ngoài gần chục lớp người đang xem náo nhiệt, vừa bàn tán xem ai mà lại ra tay tàn độc như thế này. vừa hứng khởi như xem hội.

Khổng Tự Đức đi cùng với đám hạ nhân, cũng là quan sát từ trong đoàn người. những bổ khoái đó sau khi xuống ngựa liên bắt đầu giải tán đám đông, nhưng nhìn thấy Khổng Tự Đức ăn mặc sang trọng, bên cạnh lại có hạ nhân đi cùng, biết hắn có thân phận cao quý. cho nên cũng là để mặc cho hắn xem.

Những xác chết nằm trên mặt đất đó. hôm qua còn boa hoa phét lác với mình rằng lần này chẳng qua là không cẩn thận bị doanh trại Giao Châu phát hiện ra. lần sau chắc chắn sẽ không phạm phải sai lầm như vậy nữa. Khổng Tự Đức nhớ lúc chạm cốc với đối phương lúc đó. hắn tuy là con thứ nhưng sau khi ca ca của hắn được ban tước, sự ưu đãi mà những người khác có được đều không lớn lắm, nhiều lắm cũng chỉ là có được một trang viên để không phải lo lắng gì đến cơm ăn áo mặc.

Muốn sống được thoải mái hơn một chút, hoặc là có địa vị tốt hơn trong Khổng phủ. còn cần phải làm được một số việc để chứng minh năng lực của bản thân, tước vị của Khổng phủ không chỉ có Diễn Thánh Công, tri huyện Khúc Phụ. còn có một số những chức vị có quyền thế đang bị khuyết. Ngoài việc chứng minh năng lực của mình ra. cũng là cần phải bỏ tiền ra để vận động.

Việc con cháu của Khổng phủ ra ngoài làm quan không có ý nghĩa lớn lắm. còn những vị trí béo bở của Khổng phủ đều bị các huynh đệ của Diễn Thánh Công nắm trong tay. Khổng Tự Đức làm việc cũng không tồi ít nhất thì lần đầu tiên vận chuyển muối lậu kiếm được lợi nhuận làm cho hắn có được quyền chủ sự trong thương hàng Văn Như. còn cho rằng cuộc sống sau này sẽ ngày càng tốt hơn.

Nhưng không ngờ những người đó trốn vào trong trang viên của mình, ban đêm lại có người lao vào bắt người ra ngoài, còn giết người sau đó vứt ngay bên đường.

Khổng Tự Đức cảm thấy lạnh, toát toàn thân, từ lúc bước ra khỏi hầm hắn đều không tự khống chế được cơ thể. cứ để run cầm cập như vậy. nhìn thấy những xác chết trước mắt này hắn càng là cảm thấy toàn thân vô lực.

thời tiết lạnh, những thi thể này cũng không bị phân hủy. trên người ít nhiều bị rắc một ít bột trắng. Những bổ khoái nha dịch của châu Tế Ninh lượn vài vòng quanh các xác chết, những nha dịch này đều những lão nha dịch lâu năm. cũng là gặp nhiêu những việc giết người hung tàn như thế này. vừa nhìn thấy những vết thương trên xác chết, đại khái là hiểu ra được chuyện gì.

Họ nói chuyện với nhau cũng là không né tránh điều gì. nhưng không ngờ tất cả đều bị Khổng Tự Đức nghe thấy rõ mồn một.

“Nhìn những vết thương này này. chắc chắn là do người làm lính chém. uhm. anh xem cách trói này. hoàn toàn không phải là cách trói của giang hồ. lão ngũ. anh nhanh lên chút, vừa nãy bốc thăm rồi đấy”.

Một sai dịch cúi người xuống thò ngón tay chấm vào tinh thể màu trắng trên mặt đất. sau đó dùng lưỡi liếm một cái. lập tức phun ra mấy cái. sau đó hét lên với những người đằng sau:

“Là muối”.

Mười mấy tên nha dịch đều mặt biến sắc, không nói câu gì quay đầu đi luôn, một tên hạ nhân bên cạnh Khổng Tự Đức vội vàng chạy đến kẻo một tên nha dịch lại. tên nha dịch đó đang định mở miệng chửi, tên hạ nhân đó liền vừa cười vừa dúi vào tay hắn một lượng bạc. nói khẽ:

“Xin hỏi vị sai gia này. vừa nãy có người nhìn thấy là muối, các vị sai gia sao không nói câu gì đã đi như vậy”.

Tên sai dịch đó ước lượng cục bạc trong tay. rồi ghé sát vào tai của người hạ nhân đó nói:

“Chặt đầu rắc muối, đó là cách thức trừng phạt răn đe của Lý đại soái, có lúc ở nơi hoang sơn dã thủy hoặc nơi không tiện xử lý. những tên buôn muối lậu đều trực tiếp bị chặt đầu. sau đó rắc muối lên người, huynh đệ, những chuyện như thế này đừng có tham dự vào là tốt nhất”.

Khổng Tự Đức khi nghe được thông tin này. phản ứng đầu tiên của hắn không phải là sợ hãi mà là không thể kìm nén được sự phẫn nộ của mình, tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh chỉ là một tên vũ phu. không ngờ dám đối đãi như thế này với hậu duệ của thánh nhân.

Trong mắt tên này rốt cuộc là có còn vương pháp không, có còn coi Khổng gia ra gì không, từ sau khi thế lực của Lý Mạnh vươn ra đến Tế Nam và Duyệt Châu, hắn đều giữ một khoảng cách nhất định đối với Khổng phủ hết sức có thể, giữ sự tôn trọng cần thiết. Điều này làm cho Khổng phủ nghĩ rằng Lý Mạnh sợ họ. những tên này bẩm sinh, đã được khoác lên người vòng hào quang là hậu duệ của thánh nhân, định sẵn cả cuộc đời phú quý. không những thế so sánh với các huân quý khác, họ còn không chịu sự ảnh hưởng của việc thay đổi triều đại.

Những con em này của Khổng gia. rất nhiều người đều trải qua quá trình sinh lão bệnh tử trong một cuộc sống vinh hoa phú quý, không chút nguy hiểm, mười mấy đời, mấy chục đời cứ thế kế tiếp nhau, kiến thức của họ cực kỳ là thiển cận, họ hoàn toàn không giống với người xông pha bên ngoài như Khổng Tam Đức.

Khổng Tam Đức sau khi bị Khổng phủ tước đoạt mất vị trí người chủ sự của thương hàng Văn Như. ông ta quả thực là có chút chán nản ngán ngẩm, thế là dứt khoát chuyên cả nhà đến sống trong căn nhà sát sông ở Tế Ninh.

Lần này lúc Khổng phủ đưa ra quyết định. Khổng phủ trên dưới sau khi nghe xong Khổng Tự Đức tường thuật lại sự việc, ai nấy đều phẫn nộ dị thường, quyết tâm phải cho tên vũ phu lỗ mãng Lý Mạnh đó một bài học.

Mặc dù Khổng phủ phẫn nộ. nhưng nghĩ kỹ một chút, những thủ đoạn để cho Lý Mạnh một bài học quả thực là rất ít. nói gì thì cũng không thể huy động toàn bộ gia đinh của Khổng phủ đến tìm doanh trại Giao Châu để quyết chiến một trận, làm như vậy thì chẳng khác nào đưa cổ đến cho người ta chặt.

Đời Minh, các trọng thần trong triều đều lấy việc gả con gái vào Khổng phủ làm vinh dự, hoặc là cưới con gái của Khổng phủ. xét cho cùng thì đây là nơi được xem là thái bình lâu bền nhất cả thiên hạ.

Dựa vào những mối quan hệ thống gia này. Khổng phủ tuy yên tâm hướng phú quý ở Khúc Phụ. nhưng trong triều cũng là có mạng lưới quan hệ và sức ảnh hưởng của họ.

Gần đây người đề nghị kết thông gia với Khổng phủ là binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp, binh bộ thượng thư là quan đại thần thay thiên tử cai quản thiên hạ. há chẳng phải là vừa khéo có thể đối phó với tên tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh đó sao.

Diễn Thánh Công lập tức viết một bức thư cho vị binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp này. đồng thời chấp nhận yêu cầu kết thông gia của Trần Tân Giáp, dù gì thì con trai của ông ta cũng không thiếu, có lấy con gái củaTrần Tân Giáp cũng chẳng sao cả.

Những tên buôn muối lậu của Từ Châu thực chất không có quan hệ lợi ích nhiều lắm với Khổng phủ. hoặc giả có thể nói là căn bản không có quan hệ gì. những người này bị chặt đầu. trong Khổng phủ ngoài việc nhị công tử của họ bị dọa cho vãi ra quần ra. cánh cổng trang viên bị phá mất mấy chỗ. còn lại hoàn toàn không bị tổn thất gì.

Nhưng người trong Khổng phủ sở dĩ phẫn nộ như vậy, rồi còn muốn dùng đến mối quan hệ với triều đình của mình để đối phó với tổng binh Sơn Đông Lý Mạnh, trên thực chất là do xem trọng lợi nhuận từ việc buôn lậu muối.

Tiền tài làm con người động lòng tham, thứ làm con người mờ mắt cũng chính là tiền tài và lợi ích. lần này vận chuyển buôn bán muối lậu. chỉ là bán ở thành Tư Dương và thành Khúc Phụ. còn cả tự nhà dùng, đó đã là một khoản tiền lớn. nếu như có thể buôn bán được ở cả phủ Duyệt Châu, vậy thì sẽ là kiếm được biết bao nhiêu tiền.

Số tiền đó kiếm được quá dễ dàng, cũng quá nhanh, không những thể còn đơn giản hơn rất nhiều so với việc kinh doanh sản xuất ruộng đất. Trước giờ chưa từng tiếp xúc với việc buôn muối lậu nên Khổng phủ trên dưới đều không cảm thấy thế nào cả. nhưng sau khi tiếp xúc với mối lợi kếch xù này. mặc dù mới chỉ là một lần. nhưng quả thực là không nỡ buông tay.

Lý Mạnh trước giờ đều khoan dung với Khổng phủ. thái độ không thèm quan tâm. giảm chút phiền phức cho mình này lại bị Khổng phủ lý giải thành sự sợ hãi của kẻ vũ phu đối với Khổng phủ. văn quý võ tiện của Đại Minh đã được duy trì mấy trăm năm. Khổng phủ với tư cách là bậc tông gia của văn nhân sĩ tử thiên hạ. tự nhiên cũng càng là khinh thường võ tướng.

-o0o-

Minh Thái Tông Chu Nguyên Chương sau khi xây dựng lên Đại Minh, tôn sùng nho sĩ. nói là thiên tử và sĩ tử cùng nhau trị thiên hạ. kết quả là đến thời Kiến Văn Đế. đám thuần nho Hoàng Tử Trừng và Tề Thái nắm giữ triều chính, kết quả là Minh Thành Tổ Chu Lệ phát động chiến dịch bình nạn. Phiên Vương tay nắm binh quyền lại không có một ai xuất binh cần vương.

Rồi sau đó nữa đến tận những năm Sùng Trinh hiện giờ. nho sĩ văn thần đều áp đảo hơn so với võ tướng và hoạn quan trong triều, các đời hoàng đế của Đại Minh, từ hoàng đế trị vì thiên hạ, cho đến hoàng đế cùng sĩ tử trị vì thiên hạ. cục diện hiện này gần như sắp thành chỉ mình sĩ tử trị vì thiên hạ rồi.

Làm thế nào để nắm bắt được thái độ vừa phải đối với văn nhân sĩ tử, đối với Lý Mạnh mà nói quả thực là một sự khảo nghiệm. ít nhất là ở thái độ đối đãi với Khúc Phụ. sự ưu đãi khoan dung của hắn liên bị người ta xem là sự sợ hãi. ở sự đấu tranh về lợi ích này, Khổng phủ bị những món lợi vốn dĩ không thuộc về mình làm cho hoa mắt. bắt đầu tiến hành sự khiêu khích một cách ngu xuẩn.

Nhưng về việc này. Khổng phủ cũng không thể gióng trống khua chiếng phát động dư luận để đấu tranh với Lý Mạnh, hậu duệ của thánh nhân đi buôn muối lậu. điều này quả thực quá sức buồn cười.

Nhưng có một số việc ở trên quan trường là bí mật chỉ được hiểu ngầm trong lòng, nếu đã là đồng ý kết thông gia với binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp, vị binh bộ thượng thư này tự nhiên cũng sẽ phải làm một số việc gì đó.

Lại nói quay trở lại. nếu như danh tiếng của Lý Mạnh ở Sơn Đông giống như của Tả Lương Ngọc ở Hà Nam hoặc Hạ Nhân Long ở Thiểm Tây, chắc chắn bất luận là Khổng phủ hay là binh bộ thượng thư Trần Tân Giáp đều sẽ không dám làm gì với hắn. nhưng danh tiếng hiện nay của Lý Mạnh trong thiên hạ là “Loại dung tục tầm thường” vẫn được xem là hiền hòa khiêm nhường, không hiểu những sự việc trên quan trường. Tức là nói hắn ít khi làm những chuyện sai vẫn xem là cung kính nghe lời triều đình, nhưng lại ít hiểu biết về một số quy tắc của quan trường.

Điều càng thú vị là, hiện nay Lý Mạnh xuất thân ti tiện, là một quân hộ lập nghiệp từ việc buôn muối lậu, thân phận này của hắn đương nhiên là bị người ta khinh thường, hiện nay là thời văn thần chuyẻn quyên Đông Lâm vi tiên, các võ tướng được thái giám đề bạt chắc chắn sẽ bị người cả thiên hạ khinh thường. Không những thế thái giám mà hắn dựa vào còn là một thái giám đã thất thế, bị đại thái giám của Tư Lễ Giám hiện nay và thái giám trấn thủ Nam Kinh xem như kẻ địch.

Mấy thứ này cộng gộp vào nhau, ấn tượng trong giai cấp quyền lực của Lý Mạnh chỉ cần nghĩ cái là có thể đoán ra, Lưu Trạch Thanh chẳng qua là đến thành Đăng Châu trước, vừa đến liền có quan hàm tả đô đốc. tổng binh Tào Châu, các đại công liên tiếp của Lý Mạnh nếu như được phong chức theo lệ thường, thì hiện giờ chỉ sợ là đã được phong tước vị rồi.

Kể cả những người từng giao chiến với Lý Mạnh, còn có những người được chứng kiến binh uy của Lý Mạnh đều biết được sự lợi hại của hắn. không dám có điều gì xúc phạm. Nhưng đại đa số các đại quan đều thường cho rằng Lý Mạnh không thể trụ được lâu ở Sơn Đông, một kẻ vừa không phải xuất thân con nhà võ tướng, lại không có trọng thần nào che chớ. thì làm sao có thể lâu bền được.

Từ khi Lý Mạnh dựng nghiệp đến giờ. cũng là rất ít khi rời Khỏi Sơn Đông, lúc nào cũng chỉ là chuyên tâm cho vùng trời đất nhỏ một phương này của mình, hắn căn bản là không có qua lại gì với những đại thần trong triều, sự hiểu biết về hắn của những đại thần trong triều cũng chỉ là nhìn thấy qua các bản tấu chương và văn kiện các bộ. căn bản là không cảm thấy hắn có chỗ nào hơn người.

Còn về Khổng phủ. thuộc vào dạng ếch ngồi đáy giếng, coi trời bằng vung, xem sự khoan dung của người khác thành sợ hãi. trên đòi trước giờ không thiếu những kẻ hồ đồ như chúng.

Giữa tháng chạp. Khổng phủ phái người đưa thư đến kinh thành. bên phía kinh thành cũng là đang bận bịu chuẩn bị đón năm mới. chắc là kể cả có hành động gì thì cũng phải đợi đến sau năm mới mới tiến hành.

Sơn Đông lại hồi phục lại sự bình yên tạm thời, nhưng ở Nam Trực Lệ lại có một chuyện đại sự xảy ra. sở dĩ gọi nó là đại sự. là do tất cả các quan viên trên dưới của Nam Kinh đều có liên quan đến chuyện này.

Danh gia vọng tộc của Dương Châu là Phương thị. tố cáo quân binh của vệ sở Từ Châu buôn muối lậu. xúc phạm nghiêm trọng đến luật pháp về buôn bán muối của triều đình...

Quả thực là chuyện đại sự va. vọng tộc Phương thị của Dương Châu là hào thương Dương Châu đời đời nhận thầu việc tiêu thụ muối quan, là ông chủ lớn được mệnh danh là “Muối Lưỡng Hoài mười thì Phương gia có năm”.

Trong thành Nam Kinh hễ là quan viên văn võ có tiếng nói. có ai là chưa từng nhận tiền hiếu kính thường lệ của Phương gia. còn cả những quan viên khói nghiệp bằng hai bàn tay trắng đó nữa. nếu như không có sự giúp đỡ về tài chính của Phương gia. thì làm sao có được ngày hôm nay.

Phương gia lại có không ít thân bằng cố hữu làm quan trong triều và địa phương, một gia tộc lớn như thế này. lời nói ở Nam Trực Lệ là vô cùng có trọng lượng. Phương gia đến tố cáo. vậy thì mọi người không thể không xem trọng.

Càng huống hồ vụ việc mà ông ta tố cáo. quả thực là quá sức kinh thiên hãi tục. quân binh của vệ sở Từ Châu buôn bán muối lậu. quân binh của vệ sở làm những việc như thế này. hoàn toàn không phải là hiếm, quan binh của Đại Minh đừng nói là buôn muối lậu. đến làm thổ phỉ cũng là có không ít. nhưng những chuyện như thế này có rất ít người lôi ra để nói chuyện.

Nhưng lần này thì bị lôi ra để nói rồi không những thế người đến tố cáo còn là Phương gia. vậy thì càng không thể xem thường. Theo lý mà nói những vụ việc có liên quan đến muối thì cần phải đến ti diêm chính của Hải Châu để tố cáo trước, nhưng đối tượng mà Phương gia tố cáo là quan binh của Từ Châu, ti diêm chính căn bản là không thể quản hạt. cho nên sự việc mới bị đẩy lên Nam Kinh.

Dân kiện quan, có lý thì dân cũng sẽ bị định tội ba phần, nhưng người kiện là Phương gia của Dương Châu, cho nên mọi người cũng là cho qua chuyện đó.

Sự thất bại của quan binh Từ Châu khi giao đấu với hải tặc tại thành Hải Châu đã là làm cho chúng mất mặt vô cùng, cộng thêm việc sau khi binh mã của Sơn Đông tiến vào Lưỡng Hoài, nam bắc Từ Châu đều có binh mã của Sơn Đông trấn thủ. những binh mã của Từ Châu này cũng theo đó không được sử dụng nhiều nữa.

Tình thế ở vùng Hà Nam và Hồ Quảng là tương đối khẩn cấp. để cho binh bộ thượng thư Nam Kinh, thái giám trấn thủ Nam Kinh và thủ bị Nam Kinh bắt đầu đề bạt những binh mã của Từ Châu đến những nơi nguy cấp. hiện giờ những quân binh lưu lại ở Từ Châu và đóng ở xung quanh chỉ là một vệ sở rách nát - Đãng Sơn Vệ.

Vệ sở này khi thành Hải Châu đánh nhau với bọn hải tặc của Dương Tứ là bị tổn thất lớn nhất, do binh lực của Giang Bắc Nam Trực Lệ là cực kỳ căng thẳng, cho nên không có được sự bổ sung, lúc điều binh các vị đại lão cũng là không muốn điều động cái vệ sở chẳng có sức chiến đấu gì này.

Từ Châu chỉ còn lại đội binh mã này. một đội ngũ không đến 2000 người, nhưng chiếu theo quy tắc cũ của Đại Minh, đều để đấy không quan tâm.

Lần kiện cáo này của Phương gia. có thể nói là nhân chứng vật chứng đầy đủ, nhìn những chứng cứ này cứ gọi là chứng cứ phạm tội rành rành, muốn cãi cũng không thể cãi.

Số tiền hiếu kính hàng năm hàng tháng không phải là bỏ ra một cách vô ích. quan địa phương báo lên trên, các quan viên của Nam Kinh đều vứt đấy không thèm để ý. nhưng Phương gia báo lên trên, mọi người lập tức trở nên thận trọng, còn phải hợp bàn với nhau để cho một câu trà lời.

Các quan viên binh bộ trong thành Nam Kinh cũng ngấm ngầm cho người đến hỏi Phương gia. nói là chuyện này cho qua đi. Đãng Sơn vệ sở đó kể cả là có ra sức liều mạng buôn muối lậu thì cũng không thể bằng một góc nhỏ của Phương gia. hà tất phải so đo tính toán với chúng?

Ai ngờ Phương gia lần này cắn chặt răng, nói là nếu như quân binh của cả Nam Trực Lệ này đều đi buôn muối lậu. vậy Phương gia chúng tôi còn có đường sống không, bắt buộc phải bắt những tên điển hình này để trị tội. làm gương cho kẻ khác.

Tên quan viên ngấm ngầm đến hỏi đó cũng là từng nhận bạc của Phương gia. còn là chịu không ít ân huệ của Phương gia. nghe ân chủ nói như chém đinh chặt sắt như vậy. cũng là không dám tiếp tục khuyên can.

Nhưng các quan viên của Nam Kinh hợp bàn với nhau cũng không tìm ra được giải pháp gì hợp lý. thái giám trấn thủ Nam Kinh Lô Cửu Đức cũng từng sống ở Hồ Quảng và Phụng Dương, hắn biết binh mã của vùng Phụng Dương. An Khánh không thể tùy tiện điều động, cũng như vậy. binh mã của Nam Kinh cũng không thể động đến. tính toán ra. xung quanh Nam Trực Lệ đã không còn binh mã có thể dùng.

Số binh sĩ chưa đến 2000 đó của Đãng Sơn vệ sở ở Từ Châu, suy nghĩ đắn đo cả nửa ngày trời mà không biết phải làm thế nào. mọi người không dám phái một quan văn đến để điều tra vụ việc này. những binh sĩ đầu to này hiện giờ. nếu như bị bức ép quá cũng sẽ tạo phản, đến cuối cùng thì triều đình cũng không biết phải làm thế nào với những quân binh làm phản này, còn truy cứu tội của quan văn điều tra xét hỏi.

Bí quyết trên quan trường là ai cũng không muốn phát biểu ý kiến, tránh phải gánh trách nhiệm, bên đó Phương gia thúc giục sát đít. bên này mọi người lại ở vào thế bí. cục diện nhất thời trở nên căng thẳng....

Lúc này, binh bộ thị lang Nam Kinh là Ngô Gia Vệ lại một lần nữa đứng ra.
Bình Luận (0)
Comment