Thuận Minh

Chương 35

Lý Mạnh móc ra hai lạng bạc đặt lên bàn, nói với trưởng quầy:

-Làm một ít thức ăn ngon mang đến cho các huynh đệ của tôi ăn, tìm Hầu Sơn dẫn ông đi, số bạc còn thừa ông cứ giữ lấy, hôm này cũng là làm phiền đến việc làm ăn của ông.

Cái được gọi là thức ăn ngon ở đây cũng chỉ là chút lương khô, cắt vài con cá, làm đĩa rau, đối với người cũng khổ thì thế đã là một bữa ăn hiếm có rồi, tuyệt đối không hết được 2 lượng bạc.

Đó là còn tính đến lợi nhuận của quán rượu, chủ quán vốn dĩ rất sợ Lý Mạnh nhưng lúc này lại có ấn tượng rất tốt về hắn, kẻ yếu mà khách khí thì chứng tỏ sự yếu đuối nhún nhường, nhưng kẻ mạnh mà khách khí thì chính thức là sức cuối hút của nhân cách, Lý Mạnh thì lại không phải là kẻ yếu.

Chàng trai đó cứ ngồi mãi trên cái ghế dài đặt trước cửa, đầu cúi thấp, Lý Mạnh liếc nhìn hắn mấy cái, phát hiện tên Mã Canh này rất tráng kiện, từ sau khi đến thời đại này thì những người Lý Mạnh nhìn thấy đại đa số đều là gầy bé, thân người như 2 vị trưởng quầy diêm thương vừa rồi rất hiếm gặp.

Cơ thể Lý Mạnh ở thời đại này được xem là cao lớn, nhưng cũng là có chút gầy gò, Lý Mạnh kiên trì ngày 3 bữa cơm và hấp thụ protein, nhưng lại thiếu mỡ động vật do ít được ăn thịt.

Nhưng chàng trai ngồi đó tạo cho người ta ấn tượng chính là mình hổ thân gấu, cao to lực lưỡng, thời tiết giá lạnh nhưng hắn chỉ mặc một chiếc áo mỏng, có thể nhìn thấy những thớ cơ tạo thành từng tảng của hắn.

Nhà Mã bách hộ so với nhà những quân hộ bình thường mà nói, cuộc sống vẫn là tốt hơn nhiều, chắc cũng là do chăm chỉ tập luyện võ nghệ dinh dưỡng lại được đầy đủ, cho nên hắn mới có thân hình lực lưỡng thế này.

-Cậu là Mã Canh phải không? Truyện "Thuận Minh "

-Biết rồi mà anh còn hỏi?

Nghe thấy câu hỏi của Lý Mạnh, Mã Canh sau khi đội lại một câu liền ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Lý Mạnh, khuôn mặt tên Mã Canh này cũng là trắng một cách hiếm thấy, gần giống với bộ dạng của người trong thành Giao Châu, sau khi ngẩng đầu lên còn thấy trên khuôn mặt hắn còn có một số viết thương, chắc là trong mấy ngày này bị Trương đồ hộ nhốt lại bị ăn chút đòn.

Nghe Mã bách hộ nói thì tuổi tên Mã Canh này xấp xỉ với Vương Hải, cũng chỉ là một thằng bé.

Lý Mạnh đương nhiên là không thèm đôi co với hắn, chỉ là vừa cười vừa nói:

-Cha mẹ cậu nhờ tôi đưa cậu về, đi theo tôi.

Mã Canh trợn mắt gân cổ lên cãi:

-Ông là cái gì mà tinh tướng với tôi…..

Đột nhiên tên Mã Canh lại trừng mắt to hơn, nhìn chằm chằm vào mặt Lý Mạnh, hiển nhiên như nhận ra điều gì đó, rồi lập tức giãy nảy lên như là có lửa đốt mông, giơ tay chỉ thẳng vào mặt Lý Mạnh quát lớn:

-Mày chẳng phải là thằng đần độn đó sao, một tên quân hộ tiểu tốt không mọc mắt này dựa vào cái gì mà tinh tướng với tiểu lão gia đây?

Vừa nói vừa giơ tay ra tóm lấy ngực Lý Mạnh, Lý Mạnh quả thực cũng có chút nổi giận trong lòng, bộ dạng của tên Mã Canh này chẳng khác gì với những thanh niên hư hỏng mà hắn gặp ở thời hiện đại, đối phó với những thanh niên không biết tốt xấu như thế này, Lý Mạnh cũng có một chút tâm đắc, đó là đập cho một trận là yên ổn ngay.

Mã Canh đứng dậy đang chuẩn bị tóm lấy cổ áo của Lý Mạnh thì Lý Mạnh đột ngột bước lên trước một bước, tung ra một cú đấm thẳng vào ngực của Mã Canh. bất luận là lúc tòng quân hay lúc ở công ty bảo an , mỗi một buổi sáng huấn luyện thì chiêu đứng tấn đấm thẳng này đều là giáo trình không thể thiếu, động tác của Lý Mạnh tuy rất đơn giản nhưng do luyện trong thời gian dài có thể nói là cực kỳ hiệu quả.

Tay của đối phương vẫn chưa kịp nắm lấy cổ áo hắn thì nắm đấm của Lý Mạnh đã đánh mạnh vào ngực của Mã Canh., Mã Canh căn bản không ngờ rằng động tác của Lý Mạnh lại nhanh như vậy, bị cú đánh làm cho người loạng choạng, vướng vào cái ghế dài ở đằng sau ngã lộn nhào ra đất.

Bên trong quán vẫn còn mấy người, nhìn thấy cảnh tượng nhếch nhác của Mã Canh thì đều cười ầm lên.

Lý Mạnh cũng lắc lắc đầu, cảm thấy tên Mã Canh này tình thần đúng là có thừa, mình cũng cứ quay về thôi, không cần phải lo lắng nữa.

Bước ra khỏi cửa quán, nghe thấy Mã Canh đang gầm thét xông từ đằng sau đến, Lý Mạnh vội né người sang một bên, nắm chặt lấy nắm đấm của đối phương, một cú vặn người Mã Canh quật xuống, “uỳnh” một tiếng, bụi tung lên mù mịt.

Những đòn đó đều là kỹ thuật phòng thân và đánh tay không cơ bản nhất trong quân đội, đơn giản mà hiệu quả, có thể bộc phát ra được sức mạnh lớn nhất, lại cộng thêm việc Lý Mạnh chăm chỉ tập luyện, dùng với tên Mã Canh tự xưng là thích võ nghệ này đúng là hơi thừa.

Mã Canh bị quật ngã xuống đất hồi lâu cũng không bò dậy được, khó khăn lắm mới lấy lại được hơi, đang giãy giụa định tiếp tục đánh tiếp thì cảm thấy cổ mát lạnh, toàn thân lập tức cương cứng, bởi vì hắn thấy thanh đao của Lý Mạnh đang kề ở cổ hắn.

Lý Mạnh lúc này khá tức giận, nói một cách lạnh lùng:

-Còn lằng nhằng nữa tôi cắt đứt cái cổ của cậu.

Lời nói của Lý Mạnh rất bình đạm nhưng Mã Canh biết đối phương không hề nói đùa, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh thổi qua người, thậm chí không dám nói nửa lời nào, ra sức chớp mắt ra hiệu xin tha mạng.

Bộ dạng này làm Lý Mạnh không nhịn được cười lên thành tiếng, tên Mã Canh này chỉ là một thằng bé, mình chấp nhặt với nó làm gì.

Đột nhiên nghe thấy phía bên kia đường vàng lên những tiếng hô, có mười mấy người đang chạy tới, chính là bọn Vương Hải đang đi theo trưởng quầy của quán rượu đến để lấy cơm. Truyện "Thuận Minh "

Lý Mạnh phủi phủi tay, ra lệnh cho bọn Vương Hải:

-Trói tên này lại cho tôi, vứt lên xe, không chịu nghe lời thì cứ việc đánh.

Mười mấy người này cùng lúc xông lên , lập tức trói chặt Mã Canh như cái bánh tét, rồi vứt lên xe đẩy. Mã Canh đột nhiên gào lên với Vương Hải:

-Tiểu Hải, tôi là Canh tử a, cậu trói tôi làm cái gì?

Vương Hải và đồng bọn vẫn không chịu ngừng tay, hạ giọng xuống khẽ quát:

-Cậu điên rồi à? Dám động thủ với Lý Nhị Lang.

-cái gì, anh ta chính là Lý Nhị Lang?

-Nói thừa.

Sau cuộc đối thoại này, Mã Canh lập tức trở nên im lặng, Lý Mạnh cũng không thèm để ý tới hắn, muối cũng đã bán rồi, những gì cần bàn bạc cũng đã bàn xong, cũng nên quay về nhà rồi.

Vốn dĩ những thông tin mà Hầu Sơn dò la được đều giao cho những sào muối mang muối đến hoặc là người đưa tin, sau đó truyền tới tai Lý Mạnh, lần này hắn đích thân đến cho nên tự mình đi nghe ngóng tin tức.

Có điều thông tin có được lại không nhiều, bây giờ là tháng chạp, bất luận là người giàu hay nghèo đều về nhà đón tết cả rồi, các diêm thương ở trấn cũng vậy.

Còn về các thông tin khác thì chính là cuộc làm phản của Khổng Hữu Đức ở Đăng Châu vẫn đang tiếp tục xảy ra, đại quân của triều đình đã hoàn toàn vây khống Khổng Hữu Đức trong thành Đăng Châu, nghe nói người trong thành đều sắp bị ăn thịt sạch rồi, có lẽ cuộc phản loạn này sắp sửa kiết thúc rồi. Truyện "Thuận Minh "

Nghe thấy thông tin này làm Lý Mạnh có chút không thoải mái, hắn thậm chí là có cảm giác chán ghét bới vì kể là người có kiến thức lịch sử nông cạn như Lý Mạnh cũng biết tuy không biết kết quả của cuộc phản loạn này như thế nào nhưng Khổng Hữu Đức sẽ không chết, hắn còn là kẻ tiên phong đưa Mãn Thanh lên thay thế nhà Minh, là một trong những tên Hán gian lớn nhất trong lịch sử.

Ngày gia nhập: 16.01.2007

Bài viết: 178176 / Điểm: 1315

Tâm trạng:

Chương 35

Mã Canh

Nguồn: vipvandan

Đả tự: huycanhl - Lương Sơn Bạc

Lý Mạnh móc ra hai lạng bạc đặt lên bàn, nói với trưởng quầy:

-Làm một ít thức ăn ngon mang đến cho các huynh đệ của tôi ăn, tìm Hầu Sơn dẫn ông đi, số bạc còn thừa ông cứ giữ lấy, hôm này cũng là làm phiền đến việc làm ăn của ông.

Cái được gọi là thức ăn ngon ở đây cũng chỉ là chút lương khô, cắt vài con cá, làm đĩa rau, đối với người cũng khổ thì thế đã là một bữa ăn hiếm có rồi, tuyệt đối không hết được 2 lượng bạc.

Đó là còn tính đến lợi nhuận của quán rượu, chủ quán vốn dĩ rất sợ Lý Mạnh nhưng lúc này lại có ấn tượng rất tốt về hắn, kẻ yếu mà khách khí thì chứng tỏ sự yếu đuối nhún nhường, nhưng kẻ mạnh mà khách khí thì chính thức là sức cuối hút của nhân cách, Lý Mạnh thì lại không phải là kẻ yếu.

Chàng trai đó cứ ngồi mãi trên cái ghế dài đặt trước cửa, đầu cúi thấp, Lý Mạnh liếc nhìn hắn mấy cái, phát hiện tên Mã Canh này rất tráng kiện, từ sau khi đến thời đại này thì những người Lý Mạnh nhìn thấy đại đa số đều là gầy bé, thân người như 2 vị trưởng quầy diêm thương vừa rồi rất hiếm gặp.

Cơ thể Lý Mạnh ở thời đại này được xem là cao lớn, nhưng cũng là có chút gầy gò, Lý Mạnh kiên trì ngày 3 bữa cơm và hấp thụ protein, nhưng lại thiếu mỡ động vật do ít được ăn thịt.

Nhưng chàng trai ngồi đó tạo cho người ta ấn tượng chính là mình hổ thân gấu, cao to lực lưỡng, thời tiết giá lạnh nhưng hắn chỉ mặc một chiếc áo mỏng, có thể nhìn thấy những thớ cơ tạo thành từng tảng của hắn.

Nhà Mã bách hộ so với nhà những quân hộ bình thường mà nói, cuộc sống vẫn là tốt hơn nhiều, chắc cũng là do chăm chỉ tập luyện võ nghệ dinh dưỡng lại được đầy đủ, cho nên hắn mới có thân hình lực lưỡng thế này.

-Cậu là Mã Canh phải không? Truyện "Thuận Minh "

-Biết rồi mà anh còn hỏi?

Nghe thấy câu hỏi của Lý Mạnh, Mã Canh sau khi đội lại một câu liền ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Lý Mạnh, khuôn mặt tên Mã Canh này cũng là trắng một cách hiếm thấy, gần giống với bộ dạng của người trong thành Giao Châu, sau khi ngẩng đầu lên còn thấy trên khuôn mặt hắn còn có một số viết thương, chắc là trong mấy ngày này bị Trương đồ hộ nhốt lại bị ăn chút đòn.

Nghe Mã bách hộ nói thì tuổi tên Mã Canh này xấp xỉ với Vương Hải, cũng chỉ là một thằng bé.

Lý Mạnh đương nhiên là không thèm đôi co với hắn, chỉ là vừa cười vừa nói:

-Cha mẹ cậu nhờ tôi đưa cậu về, đi theo tôi.

Mã Canh trợn mắt gân cổ lên cãi:

-Ông là cái gì mà tinh tướng với tôi…..

Đột nhiên tên Mã Canh lại trừng mắt to hơn, nhìn chằm chằm vào mặt Lý Mạnh, hiển nhiên như nhận ra điều gì đó, rồi lập tức giãy nảy lên như là có lửa đốt mông, giơ tay chỉ thẳng vào mặt Lý Mạnh quát lớn:

-Mày chẳng phải là thằng đần độn đó sao, một tên quân hộ tiểu tốt không mọc mắt này dựa vào cái gì mà tinh tướng với tiểu lão gia đây?

Vừa nói vừa giơ tay ra tóm lấy ngực Lý Mạnh, Lý Mạnh quả thực cũng có chút nổi giận trong lòng, bộ dạng của tên Mã Canh này chẳng khác gì với những thanh niên hư hỏng mà hắn gặp ở thời hiện đại, đối phó với những thanh niên không biết tốt xấu như thế này, Lý Mạnh cũng có một chút tâm đắc, đó là đập cho một trận là yên ổn ngay.

Mã Canh đứng dậy đang chuẩn bị tóm lấy cổ áo của Lý Mạnh thì Lý Mạnh đột ngột bước lên trước một bước, tung ra một cú đấm thẳng vào ngực của Mã Canh. bất luận là lúc tòng quân hay lúc ở công ty bảo an , mỗi một buổi sáng huấn luyện thì chiêu đứng tấn đấm thẳng này đều là giáo trình không thể thiếu, động tác của Lý Mạnh tuy rất đơn giản nhưng do luyện trong thời gian dài có thể nói là cực kỳ hiệu quả.

Tay của đối phương vẫn chưa kịp nắm lấy cổ áo hắn thì nắm đấm của Lý Mạnh đã đánh mạnh vào ngực của Mã Canh., Mã Canh căn bản không ngờ rằng động tác của Lý Mạnh lại nhanh như vậy, bị cú đánh làm cho người loạng choạng, vướng vào cái ghế dài ở đằng sau ngã lộn nhào ra đất.

Bên trong quán vẫn còn mấy người, nhìn thấy cảnh tượng nhếch nhác của Mã Canh thì đều cười ầm lên.

Lý Mạnh cũng lắc lắc đầu, cảm thấy tên Mã Canh này tình thần đúng là có thừa, mình cũng cứ quay về thôi, không cần phải lo lắng nữa.

Bước ra khỏi cửa quán, nghe thấy Mã Canh đang gầm thét xông từ đằng sau đến, Lý Mạnh vội né người sang một bên, nắm chặt lấy nắm đấm của đối phương, một cú vặn người Mã Canh quật xuống, “uỳnh” một tiếng, bụi tung lên mù mịt.

Những đòn đó đều là kỹ thuật phòng thân và đánh tay không cơ bản nhất trong quân đội, đơn giản mà hiệu quả, có thể bộc phát ra được sức mạnh lớn nhất, lại cộng thêm việc Lý Mạnh chăm chỉ tập luyện, dùng với tên Mã Canh tự xưng là thích võ nghệ này đúng là hơi thừa.

Mã Canh bị quật ngã xuống đất hồi lâu cũng không bò dậy được, khó khăn lắm mới lấy lại được hơi, đang giãy giụa định tiếp tục đánh tiếp thì cảm thấy cổ mát lạnh, toàn thân lập tức cương cứng, bởi vì hắn thấy thanh đao của Lý Mạnh đang kề ở cổ hắn.

Lý Mạnh lúc này khá tức giận, nói một cách lạnh lùng:

-Còn lằng nhằng nữa tôi cắt đứt cái cổ của cậu.

Lời nói của Lý Mạnh rất bình đạm nhưng Mã Canh biết đối phương không hề nói đùa, chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh thổi qua người, thậm chí không dám nói nửa lời nào, ra sức chớp mắt ra hiệu xin tha mạng.

Bộ dạng này làm Lý Mạnh không nhịn được cười lên thành tiếng, tên Mã Canh này chỉ là một thằng bé, mình chấp nhặt với nó làm gì.

Đột nhiên nghe thấy phía bên kia đường vàng lên những tiếng hô, có mười mấy người đang chạy tới, chính là bọn Vương Hải đang đi theo trưởng quầy của quán rượu đến để lấy cơm. Truyện "Thuận Minh "

Lý Mạnh phủi phủi tay, ra lệnh cho bọn Vương Hải:

-Trói tên này lại cho tôi, vứt lên xe, không chịu nghe lời thì cứ việc đánh.

Mười mấy người này cùng lúc xông lên , lập tức trói chặt Mã Canh như cái bánh tét, rồi vứt lên xe đẩy. Mã Canh đột nhiên gào lên với Vương Hải:

-Tiểu Hải, tôi là Canh tử a, cậu trói tôi làm cái gì?

Vương Hải và đồng bọn vẫn không chịu ngừng tay, hạ giọng xuống khẽ quát:

-Cậu điên rồi à? Dám động thủ với Lý Nhị Lang.

-cái gì, anh ta chính là Lý Nhị Lang?

-Nói thừa.

Sau cuộc đối thoại này, Mã Canh lập tức trở nên im lặng, Lý Mạnh cũng không thèm để ý tới hắn, muối cũng đã bán rồi, những gì cần bàn bạc cũng đã bàn xong, cũng nên quay về nhà rồi.

Vốn dĩ những thông tin mà Hầu Sơn dò la được đều giao cho những sào muối mang muối đến hoặc là người đưa tin, sau đó truyền tới tai Lý Mạnh, lần này hắn đích thân đến cho nên tự mình đi nghe ngóng tin tức.

Có điều thông tin có được lại không nhiều, bây giờ là tháng chạp, bất luận là người giàu hay nghèo đều về nhà đón tết cả rồi, các diêm thương ở trấn cũng vậy.

Còn về các thông tin khác thì chính là cuộc làm phản của Khổng Hữu Đức ở Đăng Châu vẫn đang tiếp tục xảy ra, đại quân của triều đình đã hoàn toàn vây khống Khổng Hữu Đức trong thành Đăng Châu, nghe nói người trong thành đều sắp bị ăn thịt sạch rồi, có lẽ cuộc phản loạn này sắp sửa kiết thúc rồi.

Nghe thấy thông tin này làm Lý Mạnh có chút không thoải mái, hắn thậm chí là có cảm giác chán ghét bới vì kể là người có kiến thức lịch sử nông cạn như Lý Mạnh cũng biết tuy không biết kết quả của cuộc phản loạn này như thế nào nhưng Khổng Hữu Đức sẽ không chết, hắn còn là kẻ tiên phong đưa Mãn Thanh lên thay thế nhà Minh, là một trong những tên Hán gian lớn nhất trong lịch sử.
Bình Luận (0)
Comment