Thuận Minh

Chương 359

Chủ tướng tự mình ra trận, hành động này của Trần Lục khiến sĩ khí của toàn quân đều chấn động theo!

Có điều lúc này một quân tướng đang điều động chiến đấu ở phía tường thấp quay đầu lại cao giọng nói: “Trần đại nhân, ngài thân là chủ tướng của quân, nên đứng giữa chỉ huy, người người chém giết như thế này, đại quân mà không có người chỉ huy thì còn ra đạo lý gì nữa. Bọn hại dân hại nước này không cần tướng quân phải quan tâm, để bọn tiểu nhân đi xử lý là được!”

Những lời nói này rất thẳng thắn, Trần Lục ngây người, tiếp sau đó là bật cười hắc hắc. mở miệng nói: “Dương Thần Ngũ. tiểu tử ngươi cũng giỏi nói lắm. dẫn người đi đánh bật bọn chúng trở lại cho ta. đừng để lão tử phái đích thân ra tay!”

Dương Thần Ngũ lớn tiếng dạ ran giao nhiệm vụ chỉ huy cho phó thủ. tay cầm phủ thương chạy về phía chiến trường, trải qua một tiết mục xen giữa này. chư tướng quân Hoài Dương đang có chút hoàng loạn đã bình tĩnh trở lại. đã có thuyền lửa tự cháy rụi cả khung, khói đã giảm bớt.

Trần Lục chạy lên đài cao, nhìn về phía tường thấp, lần này tuy có xung phong, nhưng lại không trùng kích mãnh liệt như vừa rồi, đám sĩ tốt Cách Tả ngũ doanh được cổ động đó ít nhiều cũng có chút kinh nghiệm, thuần bài ván cửa ở trong thành lâm thời dỡ xuống đều được dùng hết.

Chỉ là muốn tạo thành trận hình nhưng lại không thể, Lưu Nghi Nghiêu không ngừng rải bạc xuống, đã khiến hậu đội ở trong thành không ngừng ùa ra. cái mà mọi người hiện tại có thể làm chính là đi chậm hết khả năng, cầm thuẫn bài và ván cửa che trước mặt.

Nhưng thuẫn bài và ván cửa căn bản không ngăn được hỏa thương xạ kích, tới trước bức tường thấp, đạp lên thi thể của đồng bạn đi trước bỏ lại mà bò lên. song kết cục cũng vẫn vậy. Bộ lội tán loạn xông lên căn bản không thể đối kháng được với trường mâu đội giống như tường đồng vách sắt. cho nên cũng chỉ đành để người ta đâm chết.

Phía trước bất động như núi, nơi thuyền bè đỗ và nơi mà trung quân, hậu đội đang đứng vẫn là một cành tượng hòa bình, chỉ có cánh phái của đại quân hiện tại là đang lâm vào cục diện hỗn loạn.

“Đội phó cùng với thượng quân quan ra khỏi hàng!”

Dương Thần Ngũ đó là một doanh thiên tổng, dưới sự đi cùng của thân binh của Trần Lục đi xuống phía này, hắn chính là quan chỉ huy của phương hướng này. Trên mấy con đường đó hiện tại vẫn lố nhố đầy đầu người, quân lính của Cách Lý Nhãn Hạ Nhất Long không ngừng ùa tới đây.

Phương hướng này còn có hai doanh, ít nhất thì có binh mã của một nửa doanh đã rơi vào hỗn chiến. Hai doanh thiên tổng ở đây chi liều mạng bảo trường mâu binh rút lui, hỏa thương binh tay cầm kiếm và thuẫn xông lên đánh giáp lá cà. cách ứng đối này là nằm trong quy củ rồi, binh mã của Cách Lý Nhãn tựa hồ như sớm đã đoán được, liều mạng khoan vào trong hàng ngũ của trường mâu binh, cố gắng khiến cục diện hỗn loạn hơn.

May mà hai doanh chắn ở giao lộ này, đội ngũ ở hàng đầu bởi vì địa hình nên hơi tản mát. song hàng sau vẫn đứng rất vững, chỉ là tặc binh ở đằng trước cùng với quân mình quấn lấy nhau, không biết nên ứng đối thế nào, nếu động thủ, e rằng sẽ ngộ thương người bên mình, nếu không động thủ thì trận hình e rằng sẽ bị người đang hỗn chiến xông vào làm loạn.

Dương Thần Ngũ vừa ra lệnh, sĩ quan và quan quân tay cầm phủ thương đứng ra khỏi hàng, trận hình của quân lính trường mâu đã thưa thớt hơn nhiều, tiếp theo chính là đạo mệnh lệnh thứ hai: “Lấy hàng cuối cùng làm cơ sở chuẩn. lùi ra sau kết đội. xếp đội hình thật chặt chẽ!”

Đây đều là khẩu lệnh theo sách yếu lĩnh thường ngày, các sĩ binh lập tức chiếu theo mà làm, trận hình vốn tản mát lập tức biến thành chặt chẽ. chỉ là lấy hàng cuối cùng làm chuẩn, trên thực thế trận hình này đã co ra sau với biên độ nhất định rồi, không gian ở phía trước mấy giao lộ biến thành thông thoáng hơn một chút.

Trên chiến trường thông thoáng, chỉ còn lại trường mâu binh đang quẫn bách bất kham và đao thuẫn binh không biết hạ thủ như thế nào. Dương Thần Ngũ vung phủ thương trong tay, bước vào chiến trường, lại lớn tiếng phát lệnh: “Ra khỏi hàng, theo ta giết địch!”

Các sĩ quan và quan quân nghe thấỵ mệnh lệnh này đều cầm phủ thương xông vào chiến đấu, sĩ quan và quan quân trên người đều mặc giáp, bản thân lại là những tinh tuyển có chiến kỹ xuất chúng, đơn binh tác chiến vốn chẳng sợ gì. Và lại độ dài của phủ thương so với trường mâu thì ngắn hơn nhiều, chiến đấu với bộ hạ của Hạ Nhất Long thì không hề phải chịu thiệt.

“Trường mâu binh, ném vũ khí xuống, rút khỏi chiến trường, đao thuẫn binh, ra bên ngoài vây đánh cơ động!”

Dương Thần Ngũ và sĩ quan quân giáo ở bên cạnh vừa chạy vừa hét. mặc dù vẫn có tử thương, nhưng chiến trường đánh giáp lá cà lại biến thành thưa thớt hơn, mặc dù bộ hạ của Hạ Nhất Long vẫn không ngừng tiến vào chiến trường, nhưng bốn con đường nhỏ cũng chỉ có thế, phía này vẫn đang giằng co kịch chiến.

Bộ hạ của Hạ Nhất Long cùng không gia nhập vào chiến trường được, phía các giao lộ cũng xuất hiện sự đình trệ.

Trên chiến trường có một số trường mâu binh không mang theo binh khí ngắn, nhưng cũng có người mang theo binh khí thứ hai tay cầm đao kiếm chém giết với quân đội của lưu dân, hiện tại đã quấn thành một khối.

Chiến trường này bỗng nhiên biến thành rộng rãi, đầu mục quân đội lưu dân ở phía sau muốn tiến vào lập tức quát lớn, đẩy thủ hạ tiến lên trước, những binh sĩ lưu dân đang đánh giáp lá cà với trường mâu binh thì cũng muốn tiếp tục tiến lên trước, mặc dù nhìn thấy các doanh của quan binh đã rút ra sau, trận hình rất chặt chẽ.

Sau khi rút lui, trận hình của quan binh lại được điều chỉnh, nếu như lưu dân kéo ra đánh, lỗ xa đã bị đẩy sang một bên, dựa vào tán binh mà xung kích vào trận hình của đối phương, đó chính là đi tìm chết, trước mắt vẫn phải tận hết khả năng khiến chiến trường bào tri tình thế loạn chiến.

Bên này tuy đã thoáng mở được cục diện, nhưng cả trận hình của quan binh vẫn rất ổn định, ở phương hướng đối mặt với thành Toánh Thượng, thế công trong thành căn bản không có tác dụng gì, người hơi có chút kiến thức đều biết rằng, cơ hội chến thắng của cuộc chiến này chỉ có thể dựa vào cơ hội này để triệt để làm nhiễu loạn đội ngũ của quan binh.

Cách Lý Nhãn Hạ Nhất Long và Tả Kim Vương Lưu Hi Nghiêu qua trận chiến ở trấn Chính Dương, biết rằng nhánh quan quân này không phải là hạng tầm thường, rất khó đánh, vào lúc ban đầu, liền đẩy một nhóm quân lính dưới tay đầu nhập vào, quân lính đi ở sau lỗ xa chính là binh mã đánh giỏi nhất.

Dư Kiền là đồng hương của Hạ Nhất Long, cũng tính là thủ hạ tâm phúc được tin dùng nhất, hắn bình thường là thuộc những người được đãi ngộ tốt nhất trong doanh của Cách Lý Nhãn, tất nhiên cũng phải trung thành liều chết, hắn suất lĩnh ba trăm quân tiên phong lao lên đầu tiên, vận khí của nhánh quân lính này của Dư Kiền khá tốt, đẩy được lỗ xa đâm vào trận hình của quan binh.

Hắn trước giờ chưa từng thấy dạng quan binh này, dựa theo phán đoán trong lòng Dư Kiền, sau khi xông vào, quan binh chỉ còn lại mệnh vận bị đồ sát mà thôi, nếu nói thân binh gia đinh của quan binh võ tướng đánh giáp lá cà thì không khiến người ta lấy làm lạ, nhưng binh sĩ bình thường tiến vào trong chiến đấu với cự ly ngắn thế này căn bản là không thể kiên trì được.

Nhưng binh sĩ cầm trường mâu mặc dù mặt lộ ra vẻ sợ hãi, trường mâu trong tay cũng không thi triển được nhưng lại không hề có ý định rút lui, tận hết khả năng vung vũ khí trong tay lên để chiến đấu. Dư Kiền đối diện với dạng đối thủ này căn bản không thể đánh được.

Nhân khoảng trống của đối phương mà tiến công, nháy mắt đã giết được ba người, mấy quan binh rút binh khí ngắn lao tới cũng đều bị hắn bức lui và chém chết.

Đột nhiên nghe thấy quan quân của đối phương lớn tiếng phát lệnh, đội hình đột nhiên buông lỏng mấy phần, nhưng trận hình ở xung quanh thì từ sự thà lỏng vừa rồi biến thành chặt chẽ, nếu để mặc cho đối phương bày trận, e rằng rất nhanh sẽ bị quan quân đánh lui, sức chiến đầu và kỷ luật của quan binh này hắn chưa từng thấy bao giờ.

“Các huynh đệ, theo ta xông lên, đánh giáp lá cà nào, bọn cẩu quan này muốn bày trận thế.”

Binh mã của Cách Lý Nhãn ở phía tây bắc tới đều là lão binh, biết rằng khó lắm mới xông vào được để chiếm tiên cơ, nếu để quan binh bày trận lại, vậy thì sẽ quay về điểm xuất phát mất rồi.

Sau khi Dư Kiền hét xong, đồng bạn ở bên cạnh hắn và hắn đồng thời phát lực, quan binh vốn đã đỡ trái hở phải càng không chống đỡ được, thoáng chốc đã bị bọn họ lao qua.

Mắt thấy người ở phía trước rất lưa thưa, trong lòng Dư Kiền cảm thấy bớt căng thẳng, đối phương vẫn chưa chỉnh đội xong, mình vẫn còn có cơ hội... Hắn vừa định tiếp tục xông lên, triệt để đã loạn đánh ngã đối phương thì thấy mấy quan binh ở đối diện mình lui một bước, giơ binh khí trong tay lên, “vù” một cái chém xuống, những quan binh có gì đó khác thường, ít nhất thì binh khí không phải là trường mâu. có thể cận chiến.

Một bước chân lui ra sau và một phát chém này của quan binh, vũ khí vừa hay đập đúng đầu Dư Kiền, Dư Kiền cười lạnh trong lòng, dưới chân gia tăng tốc độ. đột nhiên xông lên trước, chỉ cần chạy vào trong phạm vi chuôi binh khí dài của đối phương thìbọn chúng chính là thịt cá trên thớt, hắn gia tăng cước bộ.

Nhưng vừa cất bước thì nghe thấy sau gáy có tiếng gió, tiếp theo thì óc đau đớn rồi không biết gì nữa.

Những quan binh ở đối diện, hai tay kéo ra sau, lưỡi búa trên phủ thương nhanh chóng móc lại, nặng nề va vào gáy của Dư Kiền.

Một binh sĩ lưu dân ở bên cạnh cầm dao đâm thẳng tới, nghênh chiến hắn chính là doanh thiên tổng Dương Thần Ngũ của quân Hoài Dương, hắn chẳng thèm né tránh, trực tiếp nghênh đón, hơi nghiêng người một chút, mũi đao của đối phương đâm và giáp ngực của Dương Thần Ngũ, giáp ngực đẩy đi, mũi đao của binh sĩ lưu dân liền lệch sang một bên.

Dương Thần Ngũ một tay cầm phủ thương, tay kia rút yêu đao cắm bên hông ra, nhân lúc đối phương hơi mất thăng bằng, đâm thẳng vào bụng của gã.

Sức chiến đấu đơn binh và năng lực đánh giáp lá cà của các sĩ quan và quan quân so với sĩ tốt phổ thông chỉ dựa vào trận hình thì tốt hơn nhiều, huống chi lại có binh sĩ cầm kiếm đâm và thuẫn bài ở bên ngoài phối hợp tác chiến.

Lưu dân xông vào trong trận hình này lại bị ép cho lui lại từng bước, đao kiếm đánh giáp lá cà căn bản là không thể nào chống đỡ được phủ thương, sĩ quan và quan quân trên người hầu như đều mặc áo giáp, loại năng lực phòng hộ này binh sĩ lưu dân không thể so sánh được, càng đừng nhắc đến sự phối hợp giữa những tinh nhuệ này.

Mặc dù trong mấy giao lộ phía tây bặc, quân đội lưu dân vẫn không ngừng trút binh lực vào. nhưng vẫn bị đẩy lùi từng bước.

ở phía sau chúng là trận hình của trường mâu binh và đao thuẫn binh không ngừng đi động, ở trước mặt lại là quan quân đội tay cầm phủ thương, chiến kỹ tinh cường, vừa rồi bố trí nhân mã ở các giao lộ, lúc này thì điều chỉnh trận tuyến lớn ép tới, bộ hạ của Cách Lý Nhãn không thể tìm được khoáng trống để công vào nữa.

Chiến đấu ở phía bức tường thấp còn xa mới kinh tâm động phách được như vừa rồi, các sĩ tốt lưu dân không phải là đồ ngốc, sau khi được chứng kiến sự lợi hại của hỏa khí chẳng ai ngu ngốc mà xông bừa lên nữa.

Đặc biệt là những thứ như mộc thuẫn và ván cửa căn bản chẳng có được tác dụng phòng ngự nào. khí thế được bạc trắng cổ động của những lưu dân yếu dần, sau khi bị hai lượt hỏa thương bắn phủ đầu, lại không dám xông lên nữa.

Nhưng Lưu Hi Nghiêu và Ngụy Tiểu Bắc quan chiến ở trên đầu thành thấy bên cánh của quan binh đã có chút hỗn loạn, mình ở chính diện nhất định phải gia tăng áp lực, nếu không quan binh sẽ chuyển chiến lực sang cánh, vậy thì trả giá đắt như vậy để hấp dẫn đối phương rồi công dã tràng ư.

Lần này không rải bạc nữa, binh mã trực thuộc bên cạnh Lưu Hi Nghiêu và Ngụy Tiểu Bắc và thân binh hộ vệ đều bị phái xuống, những người này là tinh nhuệ mạnh nhất hiện tại của Cách Tả ngũ doanh, chỉ là bọn họ không phải xông lên trước chiến đấu mà là cầm đại đao đốc chiến, sau khi chém rụng mấy cái đầu. thế công lại chậm rãi được phát động.

Nhưng với thế công này, tấn công lên cũng chỉ tổ để đối phương làm thịt, thế công không kéo dài được lâu, bốn khẩu pháo ba cân sau khi nạp xong đạn gém, đồng loạt bắn ra.

Cho dù là đốc chiến đội cũng không thể khiến các binh sĩ xông lên được, quân lính Tả Kim Vương và Loạn Thế Vương ầm ầm tan vỡ, có người còn chạy về phía cửa thành, có người thì chạy vào trong gò đất thấp và lùm cây ở bên cạnh, không tụ lại được nữa.

Thuyền lửa trên sông đều chạy rụi hết rồi, khói đặc trong không khí dần dần nhạt đi dần rồi biến mất, trên chiến trường dần dần quay lại quỹ đạo do quân Hoài Dương khống chế.

“Để bọn thỏ đế đó đánh vào đi. luyện nhiều năm như vậy rồi, mặt mũi của quân Hoài Dương ở Sơn Đông đều mất sạch rồi, ai còn cần mặt mũi thì theo ta xông lên!”

Hắn vừa cổ động như vậy, binh tốt Hoài Dương ở phía tây bắc đều gầm lên, xông về phía binh mã của Cách Tả ngũ doanh ở đối diện.

Quan quân sĩ quan dẫn đầu, đao thuẫn binh ở sau, mà trường mâu binh thì biến thành hậu đội đi theo, so sánh sĩ khí, sĩ tốt của Cách Tả ngũ doanh cũng không thể nào chống đỡ được giao chiến với khoảng thời gian dài như vậy, huống chi đối phương thực sự là mạnh hơn mình, tinh nhuệ tiên phong đã chết trong trận đồ sát bằng phủ thương của quan binh rồi, trước sự phản công mạnh mẽ như vậy mà bọn chúng có thể chống đỡ được thì bọn chúng không phải là Cách Tả ngũ doanh mà thành Giao châu doanh mất rồi.

Lưu Hi Nghiêu quan chiến trên đầu thành nhìn chằm chằm vào trận hình của quan binh ở sau tường thấp, ở độ cao này, có thể nhìn thấy quân Hoài dương từ trạng thái hơi rối loạn dần dần khôi phục lại trật tự, Loạn Thế Vương Ngụy Tiểu Bắc ở bên cạnh lớn tiếp quát thủ hạ tụ tập binh mã rồi vào thành, đóng cửa thành lại.

Quan binh này cũng quái ác thật, dựng tường tre, bản thân lại không tiến lên, chẳng lẽ không công thành à?

Nhưng Lưu Hi Nghiêu giống như hoàn toàn không quan tâm tới những điều này, chi ở đó lẩm bẩm một mình: “vì sao không dùng tướng quân pháo, tại sao không dùng tướng quân pháo?”
Bình Luận (0)
Comment