Thuận Minh

Chương 99

Thấy thái độ Lý Mạnh khách khí như vậy, đồng tri Ngô Văn Tụng đang lo lắng mới bình tĩnh lại, bắt đầu nói chuyện tốt hơn, khen tặng Lý Mạnh vài câu: Truyện "Thuận Minh "

“Ngô mỗ cũng thật không ngờ thủ hạ của Lý huynh lại là nhân sĩ hùng hổ như thế, thật dũng mãnh, tin bên Cao Mật truyền đến, nói thật đúng là thủ cấp năm mươi mã tặc, lại có văn thư chứng minh của mấy thôn trang liên danh ngoài thành liên lạc với Hạ Trang, đại công này của Lý huynh liền chạy không thoát rồi.”

Rượu và thức ăn bên kia đã chuẩn bị xong, hai người khách khí mấy câu, liền cùng ngồi vào vị trí, lời nói vừa rồi thật ra khiến Lý mạnh nổi lên chút hứng thú, định ở trên bàn cơm hỏi.

“Mã tặc thổ phỉ bậc này, ở Sơn Đông rốt cuộc có bao nhiêu?”

Ngô đồng tri nghĩ thầm cái này có gì mà phải hỏi, có điều vẫn cười trả lời:

“Nếu hỏi số xác thực, thật đúng là không nói ra được, chớ nói cả Sơn Đông, ngay vùng Đăng Lai, dùng nhiều vô số kể để hình dung, cũng còn được, ở đây Khổng Hữu Đức làm loạn, thiên tai, rất nhiều loạn dân, bại binh đều làm phỉ làm trộm, quan phủ cũng ở bên trong thành cầu bình an vô sự, còn lại đều không dám nghĩ!”

Lý Mạnh cười cười không lên tiếng. Nhân vật có thể diện ở thành Giao Châu cùng ăn cơm uống rượu với tuần kiểm quản muối Lý Mạnh, vậy bữa cơm đó nhất định là không thú vị, bởi vì Lý Mạnh cơ hồ không nói lời nào, văn nhân mặc khách thích dàm luận thi từ, tình hình chính trị đương thời, quan viên phú hào thích bàn đồ chơi ***, những thứ này Lý Mạnh đều không biết tí gì, hơn nữa yến hội lại đơn giản cực kỳ, chỉ có cá, có thịt, có trứng, có rau, cũng không có rượu, làm theo quy theo củ.

Vậy ngươi nói bữa cơm này không có ý nghĩa gì, hơn nữa Lý Mạnh ăn cơm còn rất nhanh, sau khi ăn xong, chủ nhân cũng bỏ đũa xuống. Khách nhân ăn nữa cũng không thể nào nuốt nổi.

Ngô đồng tri ăn bữa cơm này rất buồn bực, có điều Lý Mạnh ngược lại có nói thêm mấy câu, ví dụ như có hỏi:

“Nếu muốn đi những châu huyện khác hoặc tỉnh ngoài, có cần giấy thông hành không?”

“Ha ha, bữa nay loạn như vậy, còn ai đi kiểm tra, cũng chỉ là lý do lúc những hộ binh nha dịch muốn lừa tiền bịa ra thôi, bên Lý Nhị Lang nếu có yêu cầu. Ngày mai an bài người đi nha môn, muốn bao nhiều cũng được, đi đâu cứ muốn sư gia quý phủ tự điền vào là được.”

Đáp án này đúng là điều Lý Mạnh muốn…

Binh sĩ tham gia trận chiến nhỏ Hạ Trang này tổng cộng có sáu trăm diêm đinh, danh sách sáu trăm diêm đinh này đều được Trữ Kiền Quý và Hầu Sơn ghi chép toàn bộ nhưng ngoài trăm lão diêm đinh thường xuyên đi theo bên cạnh Lý Mạnh, những người còn lại đều sắp bị bỏ biên chế ban đầu, trộn với những diêm đinh chưa từng tham gia chiến đấu.

Hỗn hợp giữa lão binh từng có kinh nghiệm chiến trường với tân binh, trên thực tế là một quá trình truyền kinh nghiệm, tân binh cũng sẽ ở trong quá trình mưa dầm thấm đất, nhận được sự rèn luyện và đề cao.

Ngoại trừ biên chế, sáu trăm diêm đinh đều được thưởng, tất cả đều là người tham gia trong mấy lần chống địch đặc biệt là binh sĩ đứng ở bốn hàng đầu, lấy được tiền so với những người khác càng nhiều hơn, những người khác tuy cũng có tiền, nhưng lại ít hơn rất nhiều. Kết quả như vậy khiến diêm đinh không đi xuất chiến, ví dụ binh sĩ đóng tại diêm trường và diêm điền liền oán giận, nhưng kết quả như vậy lại đúng là điều Lý Mạnh hi vọng, bọn binh sĩ chỉ có thông qua tác chiến anh dũng không sợ chết mới có thể nhận được lợi ích lớn nhất, đây cũng là mục đích chế độ thưởng phạt.

Ở lại trấn Phùng Mãnh mấy ngày, sau khi an bài chuyện ở các lộ, Lý Mạnh lúc này mới trở lại thành Giao Châu. Hắn cảm giác mình phải mở tiệc chiêu đãi Chu Dương Chu cử nhân. Truyện "Thuận Minh "

Sáu trăm diêm đinh từ Giao Châu lên đường đến Cao Mật, thời gian gần nửa tháng, tốn hơn ba nghìn lượng bạc, bởi vì không có dân phu, cho nên rất nhiều chuyện đều tự diêm đinh làm, ví dụ như vận chuyển đồ quân nhu và lương thực, hơn nữa vì lương thực phần lớn phải mua tại chỗ, nên ngày nào cũng phải xài bạc như nước chảy ngay tại chỗ.

Nhóm diêm đinh vì rất nhiều nhiệm vụ không phải là tác chiến mà tiêu hao nhân lực. Chế độ hậu cần chưa hoàn mỹ, tiêu hao tiền bạc quá lớn, nếu có địa bàn, dân phu của mình, vậy chuyện hậu cần gần như đều có thể được giải quyết, bây giờ mình mặc dù dựa vào biên pháp mua bán muối lậu và vơ vét của cải, bạc cũng đầy đủ, nhưng đây cuối cùng cũng không phải là căn cơ của mình, giống như lời Chu cử nhân kia nói, không ổn.

Ngẫm lại cũng có chút buồn cười, ngày đó Lý Mạnh vì chuyện mai mối mời vị cử nhân này tới, ai ngờ đối phương lại có tâm tình vì đại thế thiên hạ, sau khi nói xong hai bên đều có chút xấu hổ, sau đó kết quả mai mối cũng không lý tưởng, Lý Mạnh còn muốn thiết yến chiêu đãi cảm tạ, nhưng điều bị đối phương từ chối nhã nhặn.

Ngày thứ hai sau khi trấn Phùng Mãnh trở lại thành Giao Châu, Lý Mạnh bảo Trữ sư gia viết thiếp mời mời Chu cử nhân, lần này cũng không thiết yến ở nhà, mà trực tiếp mở tiệc chiêu đãi ở Thiểu Hải lâu.

Người đọc sách thường thường nói lời hùng hồn không ngừng, một bộ dạng chỉ điểm thiên hạ, phong cách khác người, nếu thật sự gặp chuyện lại nghi thần nghi quỷ, luôn lo lắng hãi hùng, dựa theo phỏng đoán của Lý Mạn, Chu cử nhân này ngày đó sau khi nói xong, về nhà có thể ngủ ngon giấc không cũng khó nói, sợ lời mình nói bị người ta báo lên quan phủ, những lời kia đừng nói là cử nhân, cho dù là tiến sĩ cũng phải rơi đầu.

Sau đó Chu cử nhân biết rõ chuyện khó xử nhưng vẫn đi nha môn tri châu làm mai mối cầu hôn, cũng vì có chút sợ Lý Mạnh báo những lời ngày đó lên trên, ý nắm lấy nhược điểm của gã. Sau này Lý Mạnh mở tiệc chiêu đãi mấy lần đều bị Chu cử nhân từ chối, đây càng chứng minh suy nghĩ trong lòng Lý Mạnh.

Mở tiệc chiêu đãi ở Thiểu Hải lâu là chỗ đông người, cũng nói rõ ràng quan hệ rộng rãi nhiều nơi, không có chỗ nào là không quen, về mặt khác, đối với cơm canh quý phủ Lý Mạnh, bên kia xác thực là phong phú hơn nhiều, khẩu vị cũng tốt hơn, mở tiệc chiêu đãi người khác coi như cũng đầy đủ cấp bậc.

Quả nhiên, vừa nghe nói mở tiệc chiêu đãi ở Thiểu Hải Lâu, Chu cử nhân không chút do dự liền đáp ứng, mọi người thành Giao Châu đều biết rõ lời mời của huyện Cao Mật với tuần kiểm quản muối Lý Mạnh đi trừ phiến loạn, hơn nữa còn lập được đại công, người hơi có chút kiến thức đều biết đây là có người muốn cất nhắc Lý Mạnh.

Về phần chiến công lấy được kia, rất nhiều người đều ôm tâm tư chế giễu, người nào mà chả biết chiến công kia chỉ cần nha môn cùng địa phương cùng giải quyết, hết thảy đều đơn giản vô cùng. Huyện Cao Mật và thành Giao Châu khoảng cách vô cùng ngắn, tin tức truyền qua về cũng rất nhanh, chuyện ngày đó ở Hạ Trang của Lý Mạnh rất nhiều người đều biết đến.

Đại phá tặc binh, chém đầu gần bốn phần, cái này lại cộng thêm chiến công sau khi đại chiến với loạn dân tội phạm chân đao chân thương, người hiểu chút quan trường đều biết điều này có ý nghĩa thế nào. Trong tay có tiền có binh, có chiến công lừng lẫy, xem ra cất nhắc này, hẳn là phía trên có người giúp đỡ, mấy điều kiện này hợp lại một chỗ, cũng càng nói rõ, Lý Mạnh sẽ thăng chức rất nhanh.

Cho nên, lo lắng và thấp thỏm trong long Chu cử nhân cũng giảm đi không ít, người đọc sách lấy được công danh đều có loại ý nghĩa này, quen người có quyền thế nhiều một chút, tóm lại không phải là chuyện sai lầm.

Lúc Lý Mạnh cưỡi ngựa đi lại trên đường phố, người cháo hỏi so với ngày thường nhiều hơn rất nhiều, biểu tình những người chào hỏi này cũng càng khách khí, càng tươi cười và khiêm tốn hơn trước kia. Trần Lục và Vương Hải vẫn như cũ dẫn mấy tên diêm đinh hộ vệ ở bên cạnh Lý Mạnh.

Lại nói tiếp cái này vẫn là do vận khí, Vương hải và Trần Lục lúc ấy đều phụ trách truyền lệnh, đến lúc kịch liệt nhất, đều bị phái đi dung nạp diêm đinh và trang dân trong trấn Hạ Trang, tuy nói có công, nhưng tất nhiên kém hơn những người đánh giết kịch liệt bên ngoài, cho nên hai người bọn họ buồn bực thì buồn bực, nhưng cũng chủ động nói gì với Lý Mạnh, vẫn làm hộ vệ bên cạnh Lý mạnh, Vương Hải ngược lại nghĩ thoáng, nói với Trần Lục: “Ta và ngươi có thể ở đây làm thân binh hộ vệ cũng không tồi. Nói là nói như thế, trên thực tế cũng không có ý gì quá lớn, là tự khuyên mình thôi.

Còn chưa tới Thiểu Hải lâu, Lâm chưởng quỹ Thiểu Hải lâu đã chậm rãi ra nghênh đón, khom người thi lễ, tự mình tới dắt ngựa, làm lễ số mười phần, hơn nữa còn nói cho Lý Mạnh biết, Chu cử nhân đã chờ ở trên lầu.

Vào trong một phòng trang nhã của lầu hai, bên nầy đều là chỗ thiết yến của người giàu sang ở thành Giao Châu, người tới chào hỏi so với lúc trước ở trên đường phố còn nhiều hơn, Lý Mạnh vẫn như cũ là bộ dáng hòa khí thường ngày, trả lời đáp lễ từng câu.

Bên trong phòng trang nhã ở lầu hai này, tuy nói là quán cơm buổi trưa rất náo nhiệt, nhưng hai bên chỗ ngồi chỗ Lý Mạnh chọn lại trống, sau khi hẹn thời gian thiết yến, tuần kiểm nha môn dùng bạc bao hết ba gian trong phòng trang nhã này, làm như vậy ít nhất không sợ tai vách mạch rừng, đương nhiên cũng là do lần trước Chu cử nhân nói chuyện quá mức kinh thế hãi tục, ở chỗ đông người, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn, tránh chọc phải mầm tai vạ.

Diêm đinh vén rèm lên, Chu cử nhân ngồi ở mép bàn cười đứng lên, chắp tay làm lễ, trên thực tế, bên Lý Mạnh cho dù trong người có công lao, bộ dạng sắp thăng chức rất nhanh, nhưng dù sao cũng là quan võ, văn quý võ khinh, một cử nhân cũng không cần khách khí như vậy.

Lý Mạnh có thể nhìn ra trong nét tươi cười của Chu Dương có vài phần xấu hổ, trong lòng không nhịn được cười thầm những người đọc sách này thật nghĩ nhiều chuyện vô dụng, lập tức ôm quyền cao giọng nói:

“Ngày đó gặp nhau, cảm thấy hơi họp với Chu huynh, vẫn luôn muốn tìm cơ hội họp mặt lần nữa, hôm nay mới dành chút thời gian mong đừng trách.”

“Chuyện này, Lý huynh, khách khí khách khí.”

“Hai bên gian phòng này đều trống, hành lang có diêm đinh hộ vệ của ta gác, Chu huynh không cần lo tai vách mạch rừng, trong này rất an toàn.”

Nghe được Lý Mạnh trực tiếp nói toạc móng heo, thần sắc của Chu Dương mặc dù xấu hổ mấy phần, nhưng không câu thúc, ngược lại liền thả lỏng, trực tiếp ngồi xuống.

Sau khi ngồi xuống, Thiểu Hải lâu đã sớm chuẩn bị tỉ mỉ xong hết thảy, vừa thấy người đã đông đủ, rượu và thức ăn lập tức được tiểu nhị đưa lên, Lý Mạnh cũng không quá giỏi về nói năng, nói mấy câu khách khí, cũng không còn đề tài để tiếp tục, vị Chu Dương cử nhân này xem ra đã tiếp thu sự giáo huấn họa từ là miệng mà ra của lần trước, cũng không nói nhiều.
Bình Luận (0)
Comment