Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Chương 13

<!-- -->

Lao ra cửa chính của nhà hàng, Mạc Tiểu Hàn mới thở dài một hơi. May nhờ mình thường luyện tập chạy đường dài, nếu không bị người đàn ông bá đạo này bắt được, chắc chắn sẽ rất thảm! Chắc chắn sẽ không có trái cây ngon để ăn.

Làn gió đêm mát rượi thổi vào người, mát mẻ mà thoải mái. Mạc Tiểu Hàn hít một hơi thật sâu không khí trong lành vào lồng ngực, trái tim đập liên hồi cũng bắt đầu đập bình tĩnh lại. Đã bao lâu cô chưa thưởng thức cảnh đẹp của thành phố về đêm rồi nhỉ? Cô cũng nhớ không rõ rồi.

Kể từ khi cha cô Mạc Bạch Thạch ngã bệnh nằm trên giường tới nay, cô vẫn thường xuyên mệt mỏi, ban ngày đi học, buổi tối lại tranh thủ làm việc ở ba nơi, thường là gần sáng mới về đến nhà.

Nghĩ đến cha, Mạc Tiểu Hàn lại tràn đầy ân hận. Mạc Tiểu Hàn, tại sao mi lại kích động như vậy! Tại sao lại chấp nhặt với loại phụ nữ như thế!

Công việc ở nhà hàng Prague thù lao rất hậu hĩnh, tại sao người khác chỉ gây chút khó khăn cho mi, mi lại dễ dàng từ bỏ như vậy!

Tiền thuốc men của cha phải làm thế nào? Mẹ ghẻ Lâm Thiến đã bí mật tìm lối thoát cho mình rồi. Người chị Lâm Vũ Yên làm người mẫu mặc dù tiền lương rất cao, nhưng chị ấy tiêu tiền cũng rất hoang phí, tiền kiếm được bản thân cũng không đủ tiêu. Tất cả áp lực kinh tế, đều chỉ có thể do một mình Mạc Tiểu Hàn gánh vác.

Nhưng bây giờ, cô lại bị mất việc!

Đều do Sở Thiên Ngạo chết tiệt kia! Cái gì mà tổng giám đốc! Thật là không có phẩm hạnh mà! Quen biết với một phụ nữ nông cạn như vậy! Hắn quả thật chỉ là một con heo kiêu ngạo mà thôi!

Mạc Tiểu Hàn cau mày đau khổ, trong lòng không ngừng nguyền rủa Sở Thiên Ngạo.

Haizz, hiện tại cô cần phải tìm thêm một công việc khác, nếu không căn bản không ứng phó được tiền thuốc men mỗi ngày của cha. Mạc Tiểu Hàn hết nhìn đông tới nhìn tây, hy vọng có thể nhìn thấy thông báo tuyển người làm trên tường một ngôi nhà nào đấy.

Đột nhiên, đôi mắt trong veo của cô bỗng nhiên trợn to!

Một chiếc xe hơi màu đen dừng bên cạnh, cửa sổ xe mở ra, một người đàn ông tuổi còn trẻ ngồi ở vị trí tài xế, áo sơ mi trắng, khuôn mặt anh tuấn nho nhã, một đôi mắt sáng ngời mà thâm trầm đang chuyên chú nhìn đèn đường giao thông. Ngón tay thon dài gác trên cửa sổ xe, trắng nõn mà sạch sẽ.

Cả người Mạc Tiểu Hàn run rẩy, nước mắt không kiểm soát được lăn dài xuống má, bàn tay gắt gao che miệng của mình, không để cho tiếng khóc bật ra.

Là anh ấy! Là Thân Hạo Khiêm, học trưởng của cô thời đại học! Tại sao anh ấy lại ở đây? Sau khi cha cô bị phá sản, vì trốn tránh chủ nợ, họ dắt díu nhau đến thành phố C, điện thoại di động của cô lại bị mất, từ đó mất liên lạc với anh. Tại sao anh ấy lại xuất hiệnở thành phố C?

Mạc Tiểu Hàn cảm giác tim mình như ngừng đập, ngơ ngác nhìn người đàn ông trong xe. Một lúc lâu sau, cô hồi phục lại tinh thần, điên cuồng chạy về phía chiếc xe kia.

Sau đó, đèn xanh sáng lên, chiếc xe hơi màu đen nhanh chóng lăn bánh, lao vút đi như một mũi tên.

"Học trưởng Hạo! Chờ em một chút! Học trưởng Hạo!" Mạc Tiểu Hàn bất chấp ánh mắt khác ngạc nhiên của người đi đường, liều mạng đuổi theo chiếc xe hơi, vẫy vẫy đôi tay, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt tràn đầy nước mắt.

Từ khi chuyển nhà đã tròn ba năm, kể từ đó cô không gặp lại anh nữa.

Thân Hạo Khiêm, bộ dáng của anh ấy vẫn như thế, anh tuấn nho nhã, vẫn như năm đó. Mấy năm nay, anh ấy sống có tốt không?

Anh đường đường là con trai duy nhất của thị trưởng Thân, nhưng đã từng rất tốt với một cô gái có gia cảnh sa sút như cô......

Tốt vô cùng, tốt như vậy.

Anh đã từng rất tốt...... Rất tốt.

Trên con đường rực rỡ ánh đèn phút chốc mất đi màu sắc, Mạc Tiểu Hàn mặc cho nước mắt lăn dài trên má, bước chân phiêu du như đang đi trên mây, từng bước từng bước rất khó khăn.
Bình Luận (0)
Comment