Thuần Phục Cô Vợ Bé Nhỏ: Tổng Tài Hư Hư Hư

Chương 42

<!-- -->

Ròng rã một buổi sáng, Mạc Tiểu Hàn đều trải qua nỗi lo lắng và sợ hãi. Nếu sự thật được đưa ra ánh sáng, cô không biết làm thế nào để đối mặt với ánh mắt coi thường và khinh miệt của bạn học!

Đôi tay chống cằm, Mạc Tiểu Hàn ngơ ngác nhìn những vết mực trên mặt bàn. Sở Thiên Ngạo, người đàn ông này đã làm cuộc sống của cô rối loạn như vậy!

"Tiểu Hàn, một lát chúng ta cùng đi ăn cơm đi? Hai ngày trước cậu cúp cua, căn tin mới có một đầu bếp mới, làm món canh cá ăn rất ngon a!" Trong mắt Lương Nhạc Nhạc hiện lên những trái tim hồng. Nhìn Mạc Tiểu Hàn mong đợi.

"Ừ, cái đó......" Mạc Tiểu Hàn có chút khó khăn. Sở Thiên Ngạo ra lệnh khi học xong phải đến công ty tìm hắn, cùng nhau ăn bữa trưa. Thật ra thì cô cũng rất muốn cùng Lương Nhạc Nhạc ăn cơm. Mấy ngày không có tới trường học, rất muốn nghe Lương Nhạc Nhạc nói những chuyện mới xảy ra trong trường một chút.

"Tiểu Hàn, cậu làm sao vậy? Gần đây đều lạ kỳ, có phải bệnh tình của ba cậu nặng thêm hay không?" Lương Nhạc Nhạc lo lắng hỏi.

Nhìn thần sắc lo lắng của Lương Nhạc Nhạc, Mạc Tiểu Hàn thấy rất cảm động.

"Được rồi, Nhạc Nhạc, tan lớp tớ cùng cậu đi ăn canh cá." Mạc Tiểu Hàn lấy lại quyết tâm.

Có thể thấy được, cô len lén chạy tới chân cầu thang bấm số điện thoại của Sở Thiên Ngạo.

"Này, buổi trưa tôi có chuyện, không thể ăn cơm trưa với anh được."

"Có chuyện gì? Quan trọng hơn chuyện ăn cơm với tôi sao?" Bên đầu điện thoại kia Sở Thiên Ngạo có vẻ không vui.

Mạc Tiểu Hàn không để ý nhiều như vậy, Sở Thiên Ngạo này rất nhạy bén, cô nói càng nhiều càng dễ dàng bị hắn bắt được khuyết điểm.

"Giáo sư tìm tôi có việc. Không nói, yêu cầu tới lớp." Mạc Tiểu Hàn vội vàng cúp điện thoại, lau mồ hôi lạnh toát ra trên trán.

"Tút tút tút......" Tiếng điện thoại bị cắt đứt nghe lại trống rỗng như vậy.

Sở Thiên Ngạo tức giận ném di động lên bàn. Mạc Tiểu Hàn, cô lại dám cúp điện thoại của tôi! Hơn nữa, đây đã là lần thứ hai!

"Dư Phong, chuẩn bị xe." Chiếc xe hơi hiệu BuGatti Veyron hướng đại học T đi tới.

"Tiểu Hàn, chuyện của Lộ Phi cậu biết không?" Lương Nhạc Nhạc vừa ăn kem vừa cùng Mạc Tiểu Hàn tám chuyện.

"Lộ Phi?" Mạc Tiểu Hàn giật mình. Đúng vậy a, hôm nay đi học, hình như không thấy Lộ Phi đâu.

"Có một tối, Lộ Phi gặp tớ hỏi địa chỉ tiệm bán hoa mà cậu làm. Nhưng hôm sau, cậu ấy liền biến mất. Nghe nói nghỉ học về với ông bà rồi." Lương Nhạc Nhạc có chút nghi ngờ lắc đầu một cái, "Thủ tục nghỉ học làm rất gấp. Không biết có phải nhà cậu ấy xảy ra chuyện gì hay không?"

"Nghỉ học?" Đôi mắt Mạc Tiểu Hàn đột nhiên trợn to: "Lộ Phi nghỉ học?"

"Đúng a! Đúng rồi, đêm hôm đó rốt cuộc cậu ấy tìm cậu chưa? Có phải đêm hôm đó đã xảy ra chuyện gì hay không?" Lương Nhạc Nhạc tò mò hỏi tới.

"A...... Không có a...... Tớ...... Tớ cũng không biết a......" Mạc Tiểu Hàn chỉ cảm thấy mình hô hấp không đủ.

Sao cô lại có thể không biết chứ, cô chính là người gây chuyện!

Nhất định là Sở Thiên Ngạo, là Sở Thiên Ngạo ép buộc Lộ Phi nghỉ học! Thủ đoạn của Sở Thiên Ngạo luôn luôn tàn nhẫn như vậy.

Nghỉ học...... Lộ Phi nghỉ học...... Như vậy, giấc mộng của cậu ấy? Giấc mộng của cậu ấy làm thế nào đây?

Mạc Tiểu Hàn mãi mãi nhớ, mùa tựu trường năm đầu tiên, thầy giáo muốn mỗi người nói một chút về giấc mơ của mình. Người thứ nhất lên bục giảng chính là Lộ Phi, cậu ấy trẻ tuổi, anh tuấn như vậy, thần thái phấn khởi nhìn mọi người nói, tôi muốn dành một suất học bổng để đến đại học Harvard, tương lai, tôi muốn làm một nhà xuất bản báo xuất sắc nhất!

Sở Thiên Ngạo, tại sao anh muốn đuổi tận giết tuyệt! Lộ Phi không có trêu chọc đến anh a! Mạc Tiểu Hàn nắm chặt nắm đấm. Hàm răng trắng nõn cắn thật sâu vào cánh môi.
Bình Luận (0)
Comment