Thuận Thiên Kiếm

Chương 2 - Thiếu Niên Thiên Vũ

Núi Yên Tử là một ngọn núi nằm sừng sững tại phía đông bắc, nơi đây linh khí nồng đậm, cực kỳ thích hợp cho việc tu hành, Hơn 200 năm về trước có một vị thiền sư cao nhân đắc đạo pháp hiệu là Hiện Quang đi qua thấy nơi đây linh sơn đắc địa, bồng lai tiên cảnh. Bèn ở lại tu hành, khai sáng ra Vân Yên Tự, một trong tứ đại môn phái vùng đất này.

Trong một ngôi nhà bé nhỏ nằm dưới chân núi, có hai ông cháu đang luyện võ. Người ông ăn mặc đơn giản, quần áo trên người đã cũ kỹ đến mức không thể cũ kỹ được hơn nữa. Tuy vậy người này tướng mạo đường hoàng, nét mặt không giận mà uy. Tuy lưng đã hơi còng nhưng nhìn qua có thể biết người này khi còn trẻ khôi ngô tuấn tú đến nhường nào

Vũ Nhi, hôm nay còn không tập xong thì đừng mơ tưởng đến chuyện ăn cơm.

Bên cạnh là cậu bé chỉ trạc 10,11 tuổi đang nhăn nhó như sắp khóc, gương mặt bụ bẫm toát ra sự thông minh lanh lợi. Tuy nhiên hai ánh mắt lại đảo liên tục

Gia gia, con thực sự không thể tập nổi những động tác vớ vẩn này, con không tập nữa

Nói xong hắn bèn ngồi bệt xuống đất, hai mắt ngân ngân nước mắt, tuy nhiên sự gian xảo ấy cũng không qua mắt được người ông cơ trí. Tuy vậy ông ta cũng không vạch trần mà chỉ vỗ đỗ cười nhẹ

- Cháu hiện giờ là thời điểm thích hợp nhất để tu hành, nếu bỏ lỡ thì sau này mọi cố gắng đều là công dã tràng. Ông không thể theo để bảo vệ cháu cả đời được

Cậu bé nghe đến 2 chữ tu hành thì ánh mắt sáng lên, kể từ khi nhìn thấy gia gia mình chỉ cần chỉ một ngón tay đã giết chết một con Mãnh Hổ, hắn liền rất thích những chuyện liên quan đến nó

- Gia gia, người kể cho con những chuyện liên quan đến tiên nhân được không ?

Người ông âu yếm xoa đầu đứa cháu của mình, ánh mắt tang thương trìu mến nói

- Cháu còn nhỏ, hãy nhớ chỉ cần chăm chỉ tập luyện là được. Tiên đạo đối với người hữu duyên thì gần trong gang tấc, còn với người vô duyên thì chẳng khác nào một trời một vực...

Đang nói bỗng nhiên sắc mặt người ông hỏang hốt, hắn gấp gáp quay sang nói

- Vũ Nhi, cháu hãy nhớ lát nữa dù có bất kỳ điều gì xảy ra cũng không được lên tiếng

Nói xong hắn bèn điểm một chỉ lên người cậu bé, một vòng sáng mỏng manh bao quanh lên người cậu bé. Làm xong, hắn bèn ném cậu bé về hang động phía trên ngôi nhà. Miêu tả thì lâu chứ hành động chỉ diễn ra trong tíc tắc

Vài khắc sau, xung quanh bỗng nhiên xuất hiện những binh sĩ mặc giáp đen. Mỗi người trong đó đều cao lớn dị thường, thân thể giống như một ngọn núi sững sững. Dẫn đầu là một người mặc giáp vàng, trước ngực thêu một con kim long ngũ trảo. Hắn cao hơn những người còn lại cả một cái đầu, gương mặt chữ điền đầy hung dữ quát lớn

Tiên Đế, sao người lại ở nơi này. Có biết ta đi tìm người vất vả thế nào không

Người được gọi là Tiên Đế bĩnh tĩnh đáp

- Trần Thủ Độ, giang sơn của trẫm đều đã nhường cho các ngươi. Giờ ta chỉ muốn sống an ổn hết quãng đời còn lại, người cần gì phải tuyệt tình tuyệt nghĩa như vậy

Người đàn ông mặc giáp vàng cười lạnh

- Tiên Đế nghĩ xa rồi, ta chỉ muốn đón người về để hưởng phúc mà thôi. Các người đâu, lên đón Tiên Đế mang về phủ cho ta

Người kia cười thảm, một thời quyền khuynh thiên hạ nay lại rơi vào cảnh cùng đường

- Hahhaha hưởng phúc ! tên nghịch tặc táng tận lương tâm. Trẫm có mắt như mù nên mới đánh mất giang sơn tổ tiên để lại về tay ngươi. Chẳng phải ngươi sợ nếu một ngày trẫm còn sống, hồn đăng của ta còn chưa tắt thì khi đó ngươi còn ăn không ngon ngủ không yên sao ? Được, ta toại nguyện cho người. Trẫm cả đời này kinh lịch đã đủ, chết không có gì hối tiếc. Nhưng một ngày nào đó, hậu nhân của ta sẽ diệt họ Trần, trả lại mối thù cướp nước .....

Nói xong, Hắn giơ tay lên đập mạnh xuống đỉnh đầu. Người đàn ông cao lớn ra tay ngăn cản nhưng không kịp, vị vua cuối cùng của triều đại trước bỏ mình trong tuyệt vọng. Trước khi chết ánh mắt hắn vẫn còn cố hướng về phía hang động mà ít ai để ý

Tất cả xung quanh đều im lặng, gương mặt vị tướng quân cao lớn thoáng hiện chút đau thương

- Chôn cất ông ta cho tử tế

- Tuân lệnh Thái Sư

Ở một nơi rất xa Yên Tử Tự, trong một ngọn núi phía Tây, một tiếng hô thất thanh vang lên

- Tiên đế... đã băng hà

Tiếng khóc đồng loạt vang vọng cả núi rừng, như muốn kêu oan với trời xanh bấy công ....

Bình Luận (0)
Comment