Thuần Tuý

Chương 21


Thứ bảy thời tiết đặc biệt tốt, trời bắt đầu trở lạnh, song ánh mặt trời chói chang cũng khiến người ta cảm thấy ấm áp hơn phần nào.
“Thẩm Quân, quay lưng lại.” Lớp phó Ôn Văn đi tới, cầm trên tay biển số 30001 của Thẩm Quân.
Thẩm Quân cởi áo khoác, bên trong mặc một chiếc áo len lông cừu màu xám đậm.

Vóc người hắn vốn cao, phải ngồi xuống ghế để cô giúp, “Đến tôi rồi?”
“Ừ, sắp rồi, bây giờ đang là 1500m nữ.”
Lều của lớp bọn hắn sát bên đài chủ tịch, nghe được rất rõ loa phát thanh nhà trường đang nói gì. 
“Mời bạn học hạng nhất 1000m nam – Hình Kính Dương lớp 11-16 đến bàn chủ tịch phía đông nhận thưởng.”
“Mời bạn học 1000m hạng hai…”
Đây là giải thứ tư.

Thẩm Quân đã nghe cả buổi sáng, còn đặc biệt giúp Hình Kính Dương đếm lại.
“Nghĩ gì thế? Hồi hộp hả?” Ôn Văn phủ thêm đồng phục lên người Thẩm Quân, vỗ vai hắn, “Hết sức là được rồi.”

Thẩm Quân lấy lại tinh thần, nói: “Tôi đi trước.”
Nhìn bóng lưng Thẩm Quân khuất sau vách tường, Ôn Văn cười xấu xa: “Âm Nhi, sao còn không qua bên kia với cậu ấy đi?”
Lưu Âm rụt đầu nhìn trộm Hình Kính Dương phía xa, nghĩ tới hôm trước cậu ta tìm tới tận cửa, trái một câu da mặt dày, phải một câu không biết xấu hổ mắng cô, mũi Lưu Âm lại bắt đầu cay.

Cô thật sự không biết Thẩm Quân đang cùng em gái của Hình Kính Dương yêu đương, nếu không dù có đánh chết cô cũng sẽ không chạy đi thổ lộ với Thẩm Quân, cũng sẽ không tự rước lấy nhục như vậy.

Lưu Âm níu chặt góc áo, nhỏ tiếng đáp: “Thôi, cậu để Minh Dương đi đi.”
“Ok, vậy tớ đi tìm Minh Dương.”
1500 mét nữ sắp kết thúc, Thẩm Quân vận động làm nóng người xong, lại thắt chặt dây giày, yên lặng đứng bên cạnh đường chạy chờ.
Hình Kính Dương từ xa đã trông thấy Thẩm Quân, huýt sáo với hắn mấy cái.

Quần áo thể thao của Hình Kính Dương rất mỏng, còn bó sát, Thẩm Quân chướng mắt kiểu ăn mặc như vậy, không muốn để ý cậu.

Ngược lại trên bục có mấy nữ sinh rất phối hợp với Hình Kính Dương, còn hôn gió, nói cười ríu rít.
Nhạt nhẽo.
“3.000 mét nam có đủ người không?” Giáo viên đứng bên cạnh bắt đầu đếm số, lại nói, “Vận động tại chỗ một chút đi, một phút nữa bắt đầu.”
Đoàng.
Tiếng súng vang lên, gió nổi, bụi rơi.
Dây đỏ phiêu, thắng bại đã phân rõ. 
“A a a a a a a!”
“Thẩm Quân, cậu quá mẹ nó đẹp trai! Aaaaa!!!” Ôn Văn nghe tên ôn tồn lễ độ, vậy mà bây giờ bộ dáng như phát điên, toàn trường đều có thể nghe được tiếng hét của cô.
Có mấy nam sinh đi tới muốn đỡ Thẩm Quân, lại bị hắn khoát tay từ chối: “Không cần, tôi tự đi được.” Nói xong liền đi tới đường băng thứ ba, đến bên cạnh Hình Kính Dương, “Đứng dậy, dưới đất lạnh.”
“An ủi tôi sao?” Hình Kính Dương chống tay đứng lên, cười nói: “Vậy cậu đưa đôi giày thể thao ấy cho tôi đi.”
Thì ra là đang ngồi đây đợi hắn, Thẩm Quân gật đầu, “Cũng không phải không được.”

“Tôi muốn cái đôi năm ngoái ấy.” Hình Kính Dương nhìn Thẩm Quân một mặt không hiểu, thở dài, “Xem ra cậu thật sự không nhớ gì hết.”
“Nhớ gì?” Thẩm Quân đưa nước cho cậu.
Hình Kính Dương nâng mắt, chép miệng, “Không có gì.”
Hai người chưa nói được mấy câu, Thẩm Quân đã bị chủ nhiệm Mã gọi lên văn phòng bàn chuyện học hành, còn cho phép hắn về nhà nghỉ ngơi trước.

Cũng dặn dò Thẩm Quân ôn tập cho kỹ, trước mắt thứ năm và thứ sáu tuần sau sẽ thi giữa kỳ.
Cứ như vậy, kế hoạch ra ngoài đi chơi của Hình Kính Dương bị bóp chết từ trong trứng nước.
Đại hội thể dục thể thao qua đi, lại nghỉ một ngày chủ nhật, Hình Kính Dương ngồi vào bàn học thuộc định lý, không đi chơi bóng.
Tối thứ hai, Hình Kính Dương yên lặng giải phương trình, không chơi game.
Tối thứ Ba, Hình Kính Dương ngoan ngoãn luyện viết văn, chúc ngủ ngon cũng không hôn Thẩm Quân.
Tối thứ tư, Thẩm Quân lấy cớ ngày mai thi học kỳ, hai người không gọi video.
Thứ sáu thi xong môn cuối cùng, về đến nhà Thẩm Quân mới mở điện thoại di động lên, đập vào mắt là một tin nhắn hình ảnh – Một tiểu hòa thượng trong phim hoạt hình, ước chừng bốn năm tuổi, mặc áo nhà sư màu xanh lam, cổ đeo phật châu, khuôn mặt nghiêm túc đọc kinh cầu nguyện.
Chỉ có điều bức ảnh này đã được người chỉnh sửa lại, bên cạnh có một mũi tên quái dị chỉ vào hai chữ “Thẩm Quân”, rất “độc đáo”.
Thẩm Quân bấm lưu, trực tiếp gọi điện qua, đầu dây bên kia rất lâu sau mới nhấc máy, nghe giọng có vẻ rất cao hứng, “Hê lô?”
“Thả ra, Tôn Bằng, đệt tổ tông nhà mày, đưa điện thoại cho tao!”
“Ngăn đại ca lại, nhanh nhanh!” Tôn Bằng hét lên, đi cùng là âm thanh của mấy cái ghế rơi loảng xoảng, “Tao giúp bọn mày hỏi cho ra nhẽ chị dâu rốt cục là ai!” Tôn Bằng cầm chai rượu trong tay, kích động tới sắp bay lên trời, “Là “Tiểu tâm can” đó sao?”
“Tao ** mẹ mày!!” Hình Kính Dương đã uống quá nhiều, còn bị mấy người giữ chặt, không thể động đậy.

Thẩm Quân nghe được, nổi da gà, lập tức cúp máy.
“Alo? Alo? Xin chào?” Tôn Bằng cất điện thoại, “Cúp rồi ư.” Tôn Bằng gãi gãi đầu, “Anh Dương, anh tìm bạn gái ở đâu vậy, trêu chẳng vui chút nào!!”
Không có trò hay để xem, mấy anh em cười hì hì thả Hình Kính Dương xuống.

Hình Kính Dương tức giận chạy tới đạp Tôn Bằng mấy cái, “Đmm tao đã bảo đừng trêu cậu ấy, mấy ngày rồi mới gọi một cuộc giờ còn bị mày chọc cho cúp, tao phải làm sao đây hả?!”
“Tính nết gì khó ưa thế!” Tôn Bằng xoa xoa chân, ngồi xuống, “Không đáng đâu anh Dương.

Yêu được thì yêu không yêu được cho biến.”
“Cút.” Hình Kính Dương lảo đảo đứng dậy mặc quần áo, “Không ăn được nho chê nho xanh, mày chó lắm.”
Tôn Bằng bị chửi cũng không để ý, còn bảo Lý Nghị Nhiên ra đỡ cậu, đón xe đưa Hình Kính Dương về nhà.
Kỳ thật, đây là lần đầu tiên Tôn Bằng trông thấy Hình Kính Dương vì yêu mà biến thành dáng vẻ như thế này, haizzz, tự nhiên cũng muốn tìm một người nào đó để yêu đương thật…
Thanh xuân dài ngắn chầm chậm qua, hôm nay lại bước vào lòng ai, thiếu niên nào đang vì ai mà rung động?.

Bình Luận (0)
Comment