Thuần Tuý

Chương 34


“Hình Kính Dương, em đóng đinh lên ghế rồi có phải không hả, mau đứng lên cho tôi.” Giáo viên dạy tiếng Anh của lớp 16 năm nay ngoài bốn mươi, sớm đã bước một chân vào ngưỡng cửa tiền mãn kinh.

Mấy học sinh còn đang buồn ngủ nghe thấy thế, lập tức thanh tỉnh mười hai phần.

Hình Kính Dương học kì này không biết vì sao, rất hiếm khi đến lớp muộn, thỉnh thoảng cũng sẽ biết chăm chú nghe giảng.

Quả thật đã lâu rồi cậu không bị giáo viên phê bình, đám học sinh trong lớp có chút hoang mang.
Tôn Bằng cùng đám tay chân của cậu một vẻ mặt cười trên nỗi đau người khác, rung đùi chờ đại ca của bọn hắn đứng lên bật lại giáo viên.

Nhưng đợi nửa ngày cũng không thấy Hình Kính Dương già mồm nửa lời, ngược lại còn yên tĩnh dọn dẹp vài quyển sách giáo khoa ra cửa phạt đứng, tôn trọng giáo viên đến mức ngay cả cửa cũng không đá, quá sốc!
Cô Thích cũng không tin nổi, ho khan vài tiếng mới tìm lại được giọng tiếp tục giảng bài.
Hình Kính Dương tựa lưng vào bức tường lạnh như băng, vặn vẹo cái eo đau nhức.

Thẩm Quân tối qua làm cậu suốt nửa đêm, chuông giao thừa vang khi nào cũng không hề hay biết, lỡ mất một cách tiếc nuối.
Cậu từ trong túi quần móc ra một chiếc bùa hộ mệnh.


Một cái túi thơm nhỏ thoang thoảng mùi trầm, là Thẩm Quân đích thân lên miếu thỉnh lấy, phía trên thêu hai chữ “Bình an”.
Chính mình rõ ràng còn lớn hơn Thẩm Quân mấy tháng, nhưng tính ra trên giường gọi mấy tiếng anh ơi kia cũng không lỗ lắm, Thẩm Quân so với cậu thực sự trưởng thành hơn rất nhiều.

Hình Kính Dương quấn hai vòng dây đeo màu đỏ lên chiếc bùa, lại đem sách đặt trên bệ cửa sổ, sau đó chạy về hướng phòng ban thể dục.
“Thầy Hứa, em đến tập phụ đạo đây.”
Hứa Chí Quốc đặt giỏ cầu xuống sàn nhà, hai tay chống nạnh hỏi: “Nghĩ kỹ rồi?”
“Vâng.”
Huấn luyện viên Hứa nhìn vào đôi mắt kiên quyết của cậu, quát: “Thằng nhóc thối này, cuối cùng cũng biết nghĩ rồi!” Ông đá đá quả bóng, “Còn không chịu lấy đồ qua đây!”
Sinh ra làm người vốn đã định trước là một lần đau khổ, đoạn đường này nếu có thể gặp được hoa thơm làm bạn, quỷ môn quan cũng không còn quá cô độc.
Mà Thẩm Quân lại chính là đoá hoa thơm ấy, Hình Kính Dương khát vọng hắn nở rộ bên đường, giữa mưa gió trập trùng, không ngại toả hương thơm.
Ba ngày sau, xuyên qua cửa kính pha lê đóng bụi mờ ảo, Thẩm Quân nhanh mắt chú ý thấy Hình Kính Dương đã mặc vào bộ quần áo huấn luyện của học sinh năng khiếu đặc biệt trường Nhất Trung, ưu sầu hơn nửa tháng cuối cùng cũng được bỏ xuống.
“Thẩm Quân, có gì đẹp hả?” Ôn Văn hỏi hắn.
“… Không có gì, cậu nói chỗ nào không hiểu?”
“Ò, ý nghĩa của hàm y trong đây là gì?”
“Gia tốc của ô tô dọc theo hàm.”
Ôn Văn lật tờ giấy, “Gia tốc?”
“Ừ.”

“Vậy tôi về xem lại chút.” Ôn Văn xoay người.
Thẩm Quân tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, bọn Hình Kính Dương đang huấn luyện hay là đang chơi ném tuyết vậy? Trông có vẻ còn rất vui nữa, Thẩm Quân ý cười càng sâu, hắn thu cánh tay đang dựa vào bục cửa sổ lại, bàn tay chống lên huyệt thái dương, che khuất tầm mắt, quay về chuyên tâm làm làm bài.

Bốn tờ đề thi, chắc cũng phải tiêu tốn chút thời gian.
Hai người xem như ngầm ăn ý đều bận rộn chuẩn bị cho giai đoạn nước rút cuối kỳ, căn bản không có lúc nào gặp mặt.

Mẹ Thẩm Quân đổi cho hắn một giáo viên nước ngoài, là người Mỹ chính gốc, đối với chuyện ngôn ngữ của hắn có chấp niệm không nhỏ, thập phần nghiêm khắc, cũng may Thẩm Quân có năng lực tiếp nhận cao, không cảm thấy vất vả lắm; ngược lại Hình Kính Dương mỗi ngày đều phải huấn luyện nhiều hơn người khác hai giờ, làm cho tiến độ ôn tập của cậu chậm hơn rất nhiều.
Thẩm Quân đưa cho Hình Kính Dương chai rượu thuốc mà bạn của cha hắn mang từ Tây Tạng về, mỗi buổi tối đều sẽ gọi điện thoại nhắc cậu bôi.

Lúc đầu Hình Kính Dương còn có chút miễn cưỡng, chê rượu thuốc mùi nồng, về sau đau đến mức nhịn không được, dùng một lần, rồi cứ như vậy mà ỷ lại vào nó.
Như thường lệ, chín giờ rưỡi điện thoại reo, Hình Kính Dương nhấc máy, hỏi: “Giáo viên nước ngoài cho nghỉ rồi?”
“Sắp thi rồi, sức đâu mà học thêm nhiều như vậy.

Mẹ tôi cho giảm nửa giờ học, 9 giờ kết thúc còn phải làm thêm một bộ đề hoá nữa.” Thẩm Quân rót một ly sữa bò nóng, “Hôm nay mệt không?”
“Đừng nói nữa, lúc chiều huấn luyện Tôn Bằng đá tôi một cái, ngã dập đầu gối, dùng rượu thuốc cậu cho xoa bóp mười mấy phút mới đỡ một chút.”

Thẩm Quân lo lắng muốn gọi video xem tình hình, Hình Kính Dương lại từ chối, “Không có gì nghiêm trọng, tôi chỉ cảm thấy cậu ta ngu vl.”
“Để tôi xem một chút.”
Hình Kính Dương không lay chuyển được hắn, đành mở máy tính ra.
“Có chút bầm.” Thẩm Quân nói.
“Huấn luyện bầm tím là chuyện thường, đành chịu thôi.”
Thẩm Quân biết những chuyện này là khó tránh khỏi, nhưng hắn vẫn dặn dò cậu mùa đông đặc biệt dễ bị gãy xương, phải cẩn thận, cẩn thận và cẩn thận.
“Được rồi, tôi cũng không phải búp bê thuỷ tinh, quẳng hai lần không nát được, hơn nữa còn có bùa bình an cậu cho tôi, mạnh lắm luôn này.” Nói xong còn vỗ vỗ ngực, rất ra vẻ.
“Cảm giác cậu rất thích thể thao, so với trước kia lúc tôi ép cậu làm bài tập vui vẻ hơn nhiều.”
Hình Kính Dương rời khỏi camera, thay một thân đồ ngủ trở về, “Đừng luôn nói ép tôi bức tôi này nọ, tôi nguyện ý vì cậu làm mấy chuyện đó, chỉ có điều thật sự không hợp.

Tôi là kiểu đầu óc ngu si tứ chi phát triển, không phải người cùng đường với cậu, cho nên phải tìm phương pháp khác, hiểu không.”
Thẩm Quân chính là thích cái điểm tứ chi phát triển này của cậu, chịch rất sướng, lại nhớ tới bắp chân vừa lộ ra lúc trước, đột ngột hỏi: “Mỗi lần gặp tôi cậu đều cạo lông chân sao?”
Hình Kính Dương thoải mái thừa nhận, “Cũng không phải mỗi lần, cứ đoán chừng nếu phải làm thì mới cạo, miễn cho cậu phản cảm.”
“Chẳng trách trơn như vậy.”
Hình Kính Dương không nghe rõ, “Cậu nói gì cơ?”
Thẩm Quân lắc đầu, thuận thế chuyển đề tài, “Nghỉ đông có thể tôi sẽ phải đi Thượng Hải.”
Hình Kính Dương dừng động tác trên tay, không vui hỏi, “Tết có về không?”
“Là qua bên đó ăn Tết.”
Hình Kính Dương nằm dài lên bàn, chỉ cho Thẩm Quân nhìn cái đỉnh đầu bù xù.

“Biết cậu sẽ giở cái tính trẻ con này nên mới sớm nói trước.” Thẩm Quân bất đắc dĩ dỗ dành: “Đừng giận, trở về mang đồ ăn ngon cho cậu.”
“Ai mà thèm.”
Thẩm Quân nói: “Em gái sẽ thích lắm.”
“Đừng có mà không biết xấu hổ, đó là em gái tôi, không phải em gái cậu.” Hình Kính Dương vẫn như cũ nằm sấp trên bàn, trầm giọng nói: “Tôi còn định gọi cậu cùng nhau đốt pháo đó, mua cũng mua luôn rồi.”
“Nguy hiểm thế, ngày mai mang qua đây, tịch thu.”
“Cút bà cậu đi!” Nói xong liền cúp máy.
Thẩm Quân đỡ trán, thầm nghĩ may là mình biết trước, đoán được cậu sẽ giận, dù sao bây giờ giận cũng còn hơn là lúc hắn đi mới quậy.

Thẩm Quân trước khi ngủ gửi cho Hình Kính Dương một tin nhắn:
“Tôi nói tịch thu không phải nói đùa, ngày mai nhớ mang.”
Đã mấy tháng trôi qua kể từ lần cuối Hình Kính Dương bị đọc tên trên cột cờ, cả trường dường như đã quên mất Nhất trung có một giáo bá mang tên Hình Kính Dương, thì hôm nay loa phát thanh nhà trường lại vang lên: 
“Sau đây là thông báo xử phạt của hội đồng nhà trường, bởi vì bạn học Hình Kính Dương lớp 11/16 mang theo pháo hoa tới trường, hành vi nguy hiểm, xét thấy kịp thời thừa nhận sai lầm, thái độ thành khẩn, phạt viết kiểm điểm ba ngàn chữ, lấy đó làm cảnh cáo.”
Bản tin này được phát lại ba lần, Thẩm Quân ngồi trong lớp dở khóc dở cười, trốn sau chồng sách vở gọi điện thoại cho cậu, không ai nhấc máy, mười phút sau lại có thông báo tin nhắn tới:
“Đang viết kiểm điểm.

Đều tại cậu!”
Thẩm Quân liếc giáo viên trên bục, tay đặt dưới gầm bàn gõ chữ:”
“Ngốc chết mất.”.

Bình Luận (0)
Comment