5 giờ.
Sau khi ra khỏi phòng khám, An Nhu bèn đến hiệu sách gần đấy dạo một vòng mua mấy quyển sách liên quan đến răng hàm. Sau khi nhân viên cửa hàng bọc sách vào cho cô cẩn thận thì An Nhu ra khỏi hiệu sách. Cô lấy sách từ túi nilon ra, lúc cúi đầu nhìn thấy mấy chữ “Nha khoa”, “Răng miệng” thì như có tật giật mình mà nhìn nhìn xung quanh rồi nhanh chóng để sách lại vào túi.
… Cô mua để làm tư liệu sống chứ không phải vì những thứ khác đâu nhé.
Thật sự! Chỉ là! Mua để làm tư liệu sống mà thôi!
Để chứng thực cho lời mình nói, An Nhu mở điện thoại rồi vào Weibo. Cô bấm bấm chữ rồi lập tức nhấn đăng lên, từ đầu đến cuối không ngừng nghỉ một phút nào.
@ Nhu Chỉ: Gần đây bỗng dưng muốn vẽ truyện về nha sĩ, sẽ up trên Weibo.
Sau khi gửi đi thành công thì An Nhu vui vẻ mở sách ra lật xem, lúc cô đang định tìm một tiệm bánh ngọt vào ngồi thì Ứng Thư Hà gọi cho cô.
Nhìn cái tên lập lòe trên màn hình điện thoại thì khóe miệng An Nhu cứng đờ, cô ngắt điện thoại không chút do dự, cơ hồ chưa đủ 1 phút cô đã gọi lại, Ứng Thư Hà ở đầu dây bên kia nhanh chóng nghe máy: “Nhu Nhu.”
An Nhu vừa nghe giọng cô ấy vừa mở cửa một tiệm bánh ngọt ra.
Tiếng chuông gió trên đầu cô kêu leng keng, leng keng.
Thấy cô không đáp lời, Ứng Thư Hà hộc ra hai chữ, giọng điệu có vẻ chế nhạo: “Ái chà, tẩy răng hả?”
An Nhu ngồi vào góc quán, cô tỏ ra bình tĩnh: “Ừ, cái phòng khám mà 4 ngày sau cậu phải đi khám lại ấy.”
Ứng Thư Hà cười, cô ấy không chọc cô nữa: “Vậy cậu đi với tớ nhé?”
An Nhu rõ ràng rất thích nhưng lại giả bộ nói: “Tớ không muốn ra ngoài lắm.”
“Cậu còn một cơ hội nữa thôi đấy.”
An Nhu lầm bầm cứng đầu nói: “Không cần cơ hội.”
Ứng Thư Hà nói luôn: “Ồ thế hả, vậy tớ ngắt máy đây.”
“Từ từ.” An Nhu vội vàng gọi cô ấy lại.
Ứng Thư Hà lười nhác ngáp một cái: “Gì thế?”
An Nhu chân thành nói: “Cho tớ cơ hội nữa đi.”
“…”
*
An Nhu ngắt máy, để điện thoại sang một bên. Sau đó cô lấy sách trong túi ra nghiêm túc đọc. Cô nhìn lướt qua con chữ và hình ảnh trong vở, chưa bao lâu đã thất thần.
… Đọc không hiểu.
Nhiều chỗ cô chả hiểu gì cả, cứ như đọc sách trời ấy.
Một tay An Nhu chống huyệt Thái Dương, cô phồng má lên trông rất mềm mại. An Nhu ngơ ngác nhìn chằm chằm về một chỗ thả hồn đi đâu đâu.
An Nhu đột nhiên hồi thần, như nghĩ đến gì bèn gọi điện thoại cho phòng khám nha khoa Ôn Sinh lần thứ hai, giọng cô lười biếng như thể không tồn tại chút suy nghĩ tư lợi nào, “Sáng nay tôi có tẩy răng chỗ các cô, hiện tại tôi muốn hỏi xem có thể cho tôi xin số điện thoại làm việc của bác sĩ Trần được không? Tôi muốn hỏi một vài vấn đề về hàm răng với anh ấy.”
“Vâng, vâng, số điện thoại làm việc đúng không ạ?… Cảm ơn.”
An Nhu ngắt máy rồi mở WeChat ra tìm số điện thoại làm việc của phòng khám. Phía dưới có ba mục, là tôi muốn cố vấn, tôi muốn hẹn khám, tôi muốn xem lịch khám bệnh của mình.
An Nhu bấm vào “tôi muốn hẹn khám” rồi nhấn vào “Số điện thoại của bác sĩ”. Sau đó trên màn hình tự động nhảy ra hàng loạt số điện thoại.
An Nhu nhìn lướt qua.
Cô nhanh tay copy paste số điện thoại có ghi tên “Trần Bạch Phồn” rồi bấm vào chỗ xem xét thông tin, mới liếc mắt đã thấy nickname và avatar của anh, với cả phần tiểu sử rất cá tính.
Ánh mắt của An Nhu cứng lại nhưng cô vẫn không hề do dự mà bấm xem thêm thông tin cá nhân. Có lẽ vì đây là số điện thoại làm việc nên đối phương cũng không yêu cầu chính chủ xác nhận.
Tin nhắn tự động: Bạn đã thêm bác sĩ Trần của Ôn Sinh, bây giờ đã có thể bắt đầu chat.
Hình avatar của Trần Bạch Phồn là logo của phòng khám nha khoa Ôn Sinh, nickname rất đơn giản, chỉ có sáu chữ: Bác sĩ Trần của Ôn Sinh.
An Nhu mím môi nhìn lại tiểu sử của anh —— Không phải vấn đề liên quan đến công tác sẽ không trả lời.
Đúng thế nhỉ…
Trông rất đẹp trai, có lẽ là rất nhiều người đều muốn cưa anh chứ không chỉ có cô đâu. Mà khoan, có phải là cô muốn cưa anh đâu? Cô cũng vì bộ truyện tranh đầu tay thôi mà…
An Nhu chống tay vào má rồi rời khỏi thông tin cá nhân của anh, chầm chậm gõ một câu: Xin chào, tôi là An Nhu hôm nay anh đã tẩy răng, bởi vì vấn đề công tác nên tôi muốn hiểu thêm về nghề nha sĩ này, không biết anh có thể cố vấn cho tôi không?
An Nhu nghĩ ngợi một lát rồi bổ sung: Về thù lao có thể tùy ý anh ra giá.
Nhưng cô nhớ tới phần tiểu sử của Trần Bạch Phồn thì lập tức nhụt chí cúi đầu xuống, nhanh tay xóa những gì vừa viết đi.
*
An Nhu vào Weibo, lúc cô nhìn thấy 999+ thông báo mới thì ngẩn ngơ hồi lâu, một đống người @ tên cô và comments với likes.
An Nhu click mở bình luận, ngón tay lướt xuống dưới nhìn comments
【 Nhu Chỉ đại đại à! Khi nào chị bắt đầu up thế!! 】
【 Tranh minh họa chị up bữa nọ rất là đẹp nha! Chữa trị tâm hồn vỡ nát của em luôn nè QAQ】
【 Nha sĩ!! Tui thích!!!!! (≧▽≦)/】
【 Bìa sách xuất bản của Tín Thụ có phải là chị vẽ không ạ? Giỏi quá đi! 】
An Nhu nhanh tay xóa bài đăng đó đi rồi viết lại bài đăng khác.
@ Nhu Chỉ: Xin lỗi, thật ra tui chỉ mới nghĩ về chuyện đó thôi… Tiện thể đây là tác phẩm gần nhất. [/ hình ảnh ]
Sau đó An Nhu đăng nhập vào clone cô hay xài để hóng hớt drama.
Cô suy tư một lát rồi đổi tên weibo là: Nhĩ Đông An An.
Trần An. (*)
(*) Trong chữ “Trần” (陈) có chữ Đông (东).Trần Bạch Phồn, An Nhu.
Thật ra cô cũng chưa nghĩ tới thế.
Chỉ là không tự giác mà gõ ra bốn chữ đó thôi.
*
Sau khi An Nhu về phòng bèn tháo khăn quàng cổ ra rồi ném sang một bên, cô ngồi xếp bằng ở đệm mềm cạnh cửa sổ rồi bật laptop lên, trên màn hình hiện lên bức tranh cô vẽ tận ba ngày nay.
Người đàn ông cao lớn đón lấy ánh sáng, áo blouse không chút nếp gấp, mái tóc màu đen mềm mại rủ xuống, mỗi độ cung trên khuôn mặt đều đẹp vô cùng, khẩu trang được kéo xuống làm lộ cả khuôn mặt, khóe miệng mím chặt trông rất nghiêm túc.
Chỉ có cặp mắt kia như đang bao phủ lấy vạn vật, không hề vẩn đục, trong veo không chút bụi trần.
Trên cổ anh đeo sợi tơ hồng, ở bên trên có chiếc vương miệng nhỏ hơi phát sáng.
An Nhu mở máy tính đăng nhập vào clone rồi up tấm hình này lên.
@ Nhĩ Đông An An:
Anh chàng dịu dàng, em muốn làm nàng công chúa duy nhất của anh.
Từ giây phút đầu liếc thấy anh, em chưa bao giờ ngừng suy nghĩ về điều đó.
——《 Anh chàng dịu dàng 》[/ hình ảnh ]
*
Trần Bạch Phồn ra khỏi phòng khám rồi mở điện thoại ra xem mấy tin nhắn ở số điện thoại làm việc, chọn mấy người trả lời tin nhắn, chưa mấy chốc đã ra tới đường lớn.
Đèn xanh đèn đỏ ngoài đường lớn lóe lóe lên, như muốn đổi màu.
Anh nhét điện thoại vào túi áo khoác, chờ đến khi đèn hoàn toàn xanh mới nhấc chân băng qua đường.
Trần Bạch Phồn vào tòa nhà số 12 của Thủy Ngạn Hoa Thành rồi lên lầu 5. Anh liếc qua túi rác đặt bên cạnh rồi lấy chìa khóa mở cửa nhà 5B ra.
Phòng khách đen như mực, bức màn kéo chặt lại che đi hết thảy ánh sáng từ bên ngoài. Trần Bạch Phồn nhấc tay bật công tắc, đèn sáng lên.
Anh vào phòng bếp nhìn thoáng qua, ấm nước bị mở toang, trên bàn đá cẩm thạch còn có túi mì tôm không, cạnh bếp điện từ có một quả táo gặm dở đã đổi màu, xung quanh còn có tiếng ruồi bọ vo ve quanh đó.
Trong không khí toàn thứ mùi quái dị.
“…” Anh nhất định phải dọn ra ngoài mới được.
Trần Bạch Phồn ra khỏi phòng khách rồi cởi áo khoác, sau đó đi đến căn phòng gần nhất. Cửa không đóng chặt, còn mở ra một khe nhỏ nhưng anh vẫn gõ cửa theo thói quen.
Có lẽ là lâu rồi không mở miệng nói chuyện nên giọng của người bên trong hơi khàn khàn: “Anh, anh nhớ đổ rác đấy.”
Trần Bạch Phồn: “…”
Anh lập tức mở cửa ra, vừa chống tay lên bàn vừa lạnh lùng nói: “Hai tuần nữa anh mày sẽ chuyển đi đấy.”
“Rồi, anh nhớ đổ rác đi.”
Trần Bạch Phồn không thể nhịn được nữa: “Mau đi dọn bếp cho anh.”
Bàn tay gõ bàn phím của Hà Tín Gia không dừng lại chút nào, cậu đứng đắn nói: “Viết thêm ba trăm chữ nữa là hôm nay em viết đủ năm nghìn chữ rồi.”
“Bốn nghìn bảy cũng nhiều lắm rồi, đừng viết nữa.”
“Viết năm ngàn chữ mở đầu mới thích.” Hà Tín Gia rốt cuộc dừng tay, cậu hùng hồn nói, “Nếu còn chữ số bốn ở đằng trước thì em có viết 4999 chữ nữa cũng cảm thấy mình mới viết có bốn nghìn chữ thôi.”
Trần Bạch Phồn không thèm để ý đến cậu nữa, anh ra ngoài rồi nhanh tay dọn dẹp lại phòng bếp và phòng khách.
Anh cũng không thèm mặc áo khoác mà cứ thế cầm chìa khóa và mấy túi rác đi ra thang máy. Anh bấm thang máy xuống tầng 1, cửa thang máy từ từ mở ra.
Trần Bạch Phồn đi vào.
Cùng lúc đó, cửa phòng 5A răng rắc kêu rồi mở ra.