Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh

Chương 253

Editor: Sơn Ngư

Đối với vị trợ lý đặc biệt này của Hàn Thừa Nghị, Lạc Tuyết Vi vẫn luôn có một loại cảm giác sùng kính, tín nhiệm, cho nên cô lập tức đáp ứng gặp mặt.

" Tam thiếu phu nhân,"

Đến địa điểm đã hẹn, Nghê Tuấn đã đợi từ lâu, nhìn thấy Lạc Tuyết Vi lập tức đứng dậy cung kính, thay nàng kéo ghế ra.

"Anh Nghê Tuấn đừng khách khí, anh ngồi đi." Lạc Tuyết Vi cảm thấy có chút ngượng ngùng, thân phận Nghê Tuấn như vậy lại có thái độ thế này với cô, thật sự chịu không nổi.

" Tam thiếu phu nhân, thuộc hạ không có nhiều thời gian, tam thiếu nếu biết tôi trốn đi lén lút hẹn phu nhân, nhất định sẽ mất hứng, thuộc hạ nói ngắn gọn."

Bộ dáng Nghê Tuấn nghiêm túc, Lạc Tuyết Vi cũng bị loại không khí này làm cho khẩn trương.

"Anh nói đi, Nghê Tuấn."

" Vâng. Tam thiếu là vì chuyện của phu nhân cùng Lương công tử mà phiền nào, thuộc hạ không dám xen vào chuyện của phu nhân, nhưng hôm này là nhịn không được nên thay Tam thiếu tìm phu nhân nói rõ."

Nghê Tuấn dừng một chút, giơ tay trái lên, bốn ngón thu lại duỗi duỗi ngón út, nhìn Lạc Tuyết Vi, "Tam thiếu phu nhân không phải muốn biết bốn năm trước Tam thiếu xảy ra chuyện gì, vì sao ngón tay kia bị gãy sao?"

"Ừ... Phải." Lạc Tuyết Vi ngẩn ra, gật gật đầu, lần trước ở " An Lang Phường", lời của Hàn Thừa Nghị hiển nhiên chỉ nói một nửa giấu một nửa.

"Vậy thuộc sẽ nói với phu nhân, bôn năm trước khi phu nhân và đứa còn nằm trong phòng cấp cứu, Tam thiếu dùng một ngón út của mình đổi đổi lấy cơ hội sống sót cho đứa nhỏ trong bụng phu nhân, dù đứa nhỏ không giữ được, nhưng ngón út của Tam thiếu, vẫn là bị phế đi, vì thế nên hiện tại phu nhân nhìn thấy ngón út của Tam thiếu không thể cứ động, không có cảm giác."

"A..." Lạc Tuyết Vi bỗng dưng ôm lấy miệng, hốc mắt chua xót khó chịu, tuyến lệ lập tức hoạt động nước mắt mãnh liệt lan tràn.

Tại sao có thể như vậy? Bốn năm trước, khi cô mắng anh là hung thủ, anh tại sao không nói ra? Bốn năm sau, anh không phải không có cơ hội, anh vì cái gì cũng không nói?

"A..." Lạc Tuyết Vi nhắm mắt lại, đúng vậy, Hàn Thừa Nghị chính là người như vậy! Cái gì đều chôn ở dưới đáy lòng, tình nguyện bản thân nghẹn chết cũng không giải thích.

"Còn có, năm đó lúc phu nhân bị bắt, là Tam thiếu tự mình đi cứu phu nhân, lúc ấy phu nhân đã mất tích hai ngày một đêm, tay trái Tam thiếu có vết vẹo, là anh ấy cắt tay cho phu nhân uống máu... Sau đó, anh ấy cõng phu nhân ra khỏi núi an toàn đi đến bờ biển. Khi bọn thuộc hạ tìm được thì anh ấy đã trúng xà độc, chỉ đưa đến chậm một chút là sẽ không cứu được nữa."

"..." Lạc Tuyết Vi đã không thể phát ra tiếng nào nữa, cắt tay cho cô uống máu?

Lạc Tuyết Vi nhắm mắt lại, nhớ lại! Lúc đó, lần đầu cô tỉnh lại cảm giác dưới chân lắc lư, chung quanh ẩm ướt, nhưng là lần thứ hai tỉnh lại, dưới thân vẫn là lắc lư, hơn nữa, trong miệng còn có mùi máu tươi!

" Tam thiếu phu nhân, muốn nói thuộc hạ đều nói xong rồi, thuộc hạ nguyện ý nhận sự trừng phạt của Tam thiếu, chỉ cầu phu nhân không cần lại tra tấn Tam thiếu."

Nghê Tuấn đứng lên, cúi thấp người xuống chào Lạc Tuyết Vi, "Thuộc hạ khẩn cầu phu nhân, hãy hiểu rõ Tam thiếu. Thuộc hạ cáo từ."

" Từ từ..."

Lạc Tuyết Vi mở miệng gọi Nghê Tuấn lại, cả mặt đầy nước mắt, gian nan hỏi, "Anh có thể nói cho tôi biết, đến cuối cùng là nguyên nhân gì bức anh ấy phế ngón tay? Còn có, rốt cuộc là người nào muốn hại tôi?"

Nghê Tuấn cứng ngắc, khó xử lắc lắc đầu:" Tam thiếu phu nhân, nếu phu nhân lựa chọn cùng Tam thiếu ở một chỗ, tin tưởng những việc này sau này cô sẽ biết. Thuộc hạ không thể nhiều lời, chỉ có thể nói cho phu nhân biết, chuyện đó cùng cừu gia của Hàn gia có liên quan, trên lưng Tam thiếu đeo nhiều lắm, qua nhiều năm như vậy vẫn là một người gánh vác."

Nghê Tuấn đi rồi, chỉ còn lại một mình Lạc Tuyết Vi trong phòng, không biết có phải do máy điều hòa mở quá lớn hay không, cả người Lạc Tuyết Vi cảm thấy lạnh quá!

" A..."

Lạc Tuyết Vi che miệng lại, không muốn mình khóc thành tiếng, nhưng như vậy vẫn không kìm được. Cô hé miệng cắn ngón tay, vừa dùng sức cắn chặt một xíu, ngón tay đau như muốn bị chặt đứt... Lúc đó, Hàn Thừa Nghị lại có thể tự phế đi ngón tay của mình?

Cô sao lại có mặt mũi đi chỉ trích anh, hận anh bốn năm?

Lau sạch nước mắt, Lạc Tuyết Vi nóng lòng muốn đi một nơi, một giây cô cũng không muốn chờ, cô phải lập tức, lập tức nhìn thấy Hàn Thừa Nghị!

Cô một bên đi ra ngoài, một bên bấm dãy số Hàn Thừa Nghị.

"Alô?" Điện thoại đầu kia truyền đến tiếng nói trầm thấp của Hàn Thừa Nghị, "Tiểu Tuyết?"

"Anh... Anh ở đâu? Lạc Tuyết Vi cố gắng để giọng nói của mình bình thường chút, nhưng làm cách nào cũng không nén được bi thương từ tận đáy lòng.

"Vừa chấm dứt hội nghị, đang chuẩn bị trở về... Tiểu Tuyết, em làm sao vậy? Em ở đâu?"

"Anh đến đón em được không? Em chờ anh!"

Bên kia, Hàn Thừa Nghị im lặng, giống như không tin được những gì mình vừa nghe được. Sau khi sự kiện "bắt cóc", Tiểu Tuyết lại khôi phục thái độ lãnh đạm với anh, hôm nay là... là làm sao vậy? Cô ấy không cần ở bên Lương Tư Văn sao?

Nhưng anh vẫn là đồng ý, "Được... Em ở đây? Anh lập tức tới."

Tắt máy, Hàn Thừa Nghị vui đến không nén được, cảm giác trái tim nhanh nhảy ra lồng ngực, Tiểu Tuyết chủ động hẹn anh!

" Nghê Tuấn! "

"Vâng, Tam thiếu." Nghê Tuấn đẩy ra cửa phòng họp, nhìn bộ dáng sốt ruột mà hưng phấn của Hàn Thừa Nghị, nghĩ thầm động tác Tam thiếu phu nhân thật sự là quá nhanh.

Cho nên, hiện tại Nghê Tuấn thật sự thấy may mắn vì mình đã làm chuyện này, cho dù sau này bị Tam thiếu trừng phạt anh cũng cam nguyện.

Ở đầu khu phố trung tâm thương mại sầm uất Hàn Thừa Nghị nhìn thấy Lạc Tuyết Vi, Lạc Tuyết Vi đứng ở trong đám đông, hai tay nhét trong túi quần, mỉm cười với anh.

Dáng vẻ thanh nhã đó, y như lần đầu tiên bọn họ gặp mặt.

Hai người đứng ở hai bên lối đi bộ, Lạc Tuyết Vi hướng Hàn Thừa Nghị mở rộng hai tay, hơi hơi bỉu môi, xem khẩu hình là đang nói:"Anh qua đây!"

Hàn Thừa Nghị khống chế không được nhếch miệng cười, nụ cười kia tràn đầy cưng chiều.

Đèn đỏ còn đang sáng, nhưng Hàn Thừa Nghị chờ không nổi, Tiểu Tuyết đang chờ anh qua đó! Chạy xuyên qua làn xe như nước cùng đám đông, Hàn Thừa Nghị đi nhanh về phía Lạc Tuyết Vi.

Gần tới thì Lạc Tuyết Vi đã chạy đến, trực tiếp nhảy thẳng vào người Hàn Thừa Nghị. Hàn Thừa Nghị nhẹ nhàng nâng cô lên, bị vui sướng bất thình lình đánh sâu vào đại não có chút chịu không nổi.

Anh ngửa đầu, giống như đang nằm mơ nhìn Lạc Tuyết Vi, giọng nói có chút không chắc chắn:" Tiểu Tuyết, anh có phải hay không đang nằm mơ?"

"Gru!" Lạc Tuyết Vi lập tức ôm lấy mặt anh, cắn một phát!

"Á!" Hàn Thừa Nghị hít một hơi, mặc dù có hơi đau, nhưng anh không có ý trốn tránh, càng đau càng nói rõ đây là sự thật, Tiểu Tuyết, đã trở về!

Lạc Tuyết Vi dừng lại, bỉu môi nhìn anh, ánh mắt có chút ướt, đưa tay xoa xoa giúp anh, cứng giọng hỏi:"Không đau sao?"

" Không đau..."

"Hả? Không đau? Vậy còn cần cắn thêm một miếng, không thể để anh nghĩ đây là mơ!" Lạc Tuyết Vi nhìn chằm chằm anh, giả vờ muốn cắn thêm.

"Đau! Đau!" Hàn Thừa Nghị vội vàng hùa theo ý Lạc Tuyết Vi, hiện tại anh nào dám trước mặt cô không thuận theo?

"Hả? Anh dám nói em cắn anh đau? Bị em cắn một chút vậy thôi mà đau hả?" Đối với đáp án này hiển nhiên Lạc Tuyết Vi không hài lòng.

Hàn Thừa Nghị:"..." Vẻ mặt mờ mịt, cuối cùng anh nên trả lời sao đây? Suy nghĩ nửa ngày, mới nói được một câu, "Không phải rất đau.... Có chút đau?" Cái này có đúng hay không? Hẳn là đúng rồi?

"Ha ha..." Lạc Tuyết Vi bị đáp án của anh chọc cười, vui vẻ tựa vào vai anh, nhưng cười cười, lại rớt nước mắt.

Mở ra hai tay ôm chặt lấy Hàn Thừa Nghị, nghẹn ngào:"Hàn Thừa Nghị."

"Ừ." Cô gọi một tiếng, Hàn Thừa Nghị liền đáp một tiếng.

"Kỳ thật, em rất rất yêu, anh rất rất thích em, có phải hay không?" Lạc Tuyết Vi đem mặt cọ cọ bên cổ anh, cánh tay siết chặt hơn.

Ánh mắt Hàn Thừa Nghị sâu thẫm, kinh hỉ đến bừng sáng như pháo hoa, anh ôm lấy người trong ngực, trịnh trọng trả lời, "Phải, đặc biệt đặc biệt thích."

"Em cũng vậy." Lạc Tuyết Vi tiếp lời anh, nói ra.

Hàn Thừa Nghị quả thực không thể tin được lỗ tai của mình, chuyện này sao lại xảy ra cứ như quay ngược trở về trước kia, anh thật sự chưa bao giờ nghĩ đến. Ghé vào bên tai Lạc Tuyết Vi, Hàn Thừa Nghị nín thở cẩn thận hỏi:" Tiểu Tuyết, em lặp lại lần nữa, anh không nghe rõ."

Lạc Tuyết Vi cúi đầu hôn nhẹ vào hầu kết Hàn Thừa Nghị, giảo hoạt cười đáp:" Anh thật sự là già rồi, so với lớn như vậy, cũng không biết chăm sóc cho tốt? Hiện tại cái lỗ tai cũng hỏng rồi, em bắt đầu ghét bỏ anh rồi. "

"Tiểu Tuyết..."

"Em thích anh, đồ ngốc!"

Hàn Thừa Nghị sốt ruột muốn biện bạch, lại bị nụ cười của Lạc Tuyết Vi đánh gãy, bộ dáng cười khẽ của nàng như hoa khiến anh mê mẩn.

"Tiểu Tuyết, em làm sao... Khóc?"

Lúc này Hàn Thừa Nghị mới phát hiện khóe mắt Lạc Tuyết Vi ẩm ướt, vươn tay thay cô lau, "Đã xảy ra chuyện gì?"

Lạc Tuyết Vi bỉu môi lắc đầu, "Không có việc gì, chuyện gì đều không có."

Anh đã không muốn nói cho cô biết, cô chỉ đành giả vờ cái gì cũng không biết thì là được rồi. Nếu như vậy có thể khiến anh dễ chịu, cô nguyện ý vĩnh viễn cho là không biết.

"Đói bụng rồi, em còn chưa ăn gì."

"Vậy... Muốn ăn cái gì?" Hàn Thừa Nghị giữ được báu vật, giờ phút này lại không biết nên yêu thương vợ như thế nào mới đúng.

"Hừ!" Lạc Tuyết Vi hừ lạnh một tiếng, liếc Hàn Thừa Nghị, "Vấn đề này anh còn bắt em nghĩ hả?"

"A? Phải, là anh không đúng... Chúng ta đi thôi!"

Hàn Thừa Nghị thả Lạc Tuyết Vi xuống, tay trái của anh vừa vặn nắm lấy tay phải cô. Lạc Tuyết Vi dừng một chút, nâng tay trái của anh lên hốc mắt lại chua xót một trận.

Kỳ thật, nếu không nhìn kỹ sẽ không phát hiện. Ở ngón út có một dấu vết rát nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ nghĩ là dấu vết vì mang nhẫn.

Lạc Tuyết Vi ngẩng đầu nhìn mặt nghiêng anh tuấn của Hàn Thừa Nghị, người đàn ông này vì cô lấy máu làm thức ăn, vì cô mà nhận nỗi đau khi phế đi ngón tay, nhưng lại nhẫn nhịn một chữ không nhắc tới...

Nghĩ như vậy, trên tay siết chặt lại.

"Làm sao vậy?" Hàn Thừa Nghị không rõ cúi đầu nhìn cô.

Lạc Tuyết Vi lắc đầu, chịu đựng không khóc, gầm lên:"Đói bụng! Nhanh lên!"
Bình Luận (0)
Comment