Thực Cốt Sủng Ái: Boss Quá Hung Mãnh

Chương 263

"Để em nhìn tay anh, được không?"

Lạc Tuyết Vi ngẩng đầu, lại bị Hàn Thừa Nghị giữ chặt, "Em đừng mơ tưởng rời khỏi anh!"

Sắc mặt Hàn Thừa Nghị căng thẳng, khẩu khí bất chấp, Lạc Tuyết Vi vừa nghe kinh hãi lại đau lòng. "....Tay anh thế nào? Vào đi, để em nhìn tay anh, được không?"

Hàn Thừa Nghị liếc mắt nhìn cô, dường như đang tự hỏi lời nói của cô có đáng tin hay không.

Lạc Tuyết Vi thử thăm dò, thật cẩn thận lôi kéo Hàn Thừa Nghị vào nhà, đóng cửa lại. "Anh ngồi xuống ghế trên ghế sa lông đợi một chút, em đi lấy hộp thuốc."

Lạc Tuyết Vi vừa mới xoay người, đã bị Hàn Thừa Nghị từ sau ôm lấy.

Hơi thở của anh có chút dồn dập, tiết tấu cũng không ổn định như vậy. "Vì cái gì không nghe điện thoại? Không muốn gặp anh nữa sao? Bởi vì mẹ anh nói gì đó với em, cho nên, em bây giờ dự định nghe lời bà, muốn buông tay anh, có phải hay không?"

Lạc Tuyết Vi đỡ lấy cánh tay của anh, bất đắc dĩ nhắm mắt lại, cô không thể phản bác, anh nói toàn bộ đều là sự thật.

" Nói chuyện! Nói chuyện!" Hàn Thừa Nghị nhìn cô không nói lời nào, cánh tay càng thắt chặt hơn.

"Em..." Lạc Tuyết Vi cúi đầu thừa nhận, "Chúng ta trước không nói việc này, xử lý vết thương ở tay anh trước được không?"

"Vết thương vết thương, bây giờ là thời điểm để ý cánh tay bị thương sao?" Hàn Thừa Nghị thu lại cánh tay, giữ chặt bả vai Lạc Tuyết Vi quay người cô lại đối mặt với chính mình, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, chất vấn nó, "Em nhìn anh, nói cho anh biết, trong lòng em nghĩ như thế nào?"

"Em không biết, anh đừng như vậy." Lạc Tuyết Vi lắc đầu, anh như vậy, cô thực đau lòng. "Em thật sự không biết, anh muốn em nói cái gì bây giờ?"

Hàn Thừa Nghị cứng lại, anh thật không ngờ cô sẽ nói như vậy, chẳng lẽ, những ngày này, người cùng anh ôn nhu lưu luyến không phải Tiểu Tuyết?

Lạc Tuyết Vi thở dài lắc đầu:" Kỳ thật, thời gian chân chính chúng ta cùng một chỗ rất ngắn, em nghĩ, chúng ta cứ như vậy chấm hết! Mẹ anh không đồng ý, em cùng anh, vẫn không thể bên nhau."

"Em..." Mắt Hàn Thừa Nghị như muốn nứt ra, đau nhức ở vết thương trên tay từng cơn từng cơn chạy đến trái tim, "Em nghĩ như vậy? Em thật sự nghĩ như vậy? Chuyện trước đây của chúng ta, ở trong mắt em là gì? Em không nghĩ cùng anh một chỗ, em còn cùng anh..."

Cổ họng Lạc Tuyết Vi cứng ngắc, nói những lời trái với lương tâm:"Những việc đó chẳng qua là không khí cùng cảm xúc vừa đúng dịp, anh là một nam nhâ, chẳng lẽ so với em càng không hiểu?"

" Ha?" Hàn Thừa Nghị lành lạnh cười, nhẹ nhàng chậm chạp lắc đầu, "Không khí cùng cảm xúc vừa đúng?"

Đột nhiên, Hàn Thừa Nghị phát giận gầm lên, cánh tay bị thương hung hăng đánh lên vách tường:" Lạc Tuyết Vi, anh không biết, nguyên lại em là người dâng trào cảm xúc như vậy! Với em, anh là cái gì, cái gì? Công cụ giải quyết yêu cầu? Nếu đổi lại là người đàn ông khác, không khí cùng cảm xúc tốt đẹp, em có phải hay không cũng sẽ yêu thương nhung nhớ?"

"Anh... Anh đừng như vậy!" Lạc Tuyết Vi có ý bỏ qua vấn đề này, cô vươn tay đỡ anh, đã bị thương như vậy còn đánh vào tường? "Em nhìn tay anh thử..."

Hàn Thừa Nghị lưu loát né tránh, phẫn hận mà nhìn Lạc Tuyết Vi, "Đừng đụng anh! Em như bây giờ, cũng chỉ vì không khí cùng cảm xúc vừa đúng phải hay không? Lạc Tuyết Vi, anh không cần! Muốn tìm một đối tượng như vậy, anh tội gì hao tổn tâm trí chạy đến lấy lòng em!"

Hàn Thừa Nghị tông cửa xông ra, lưu lại Lạc Tuyết Vi giật mình sửng sờ ở tại chỗ.

Lạc Tuyết Vi ôm mặt, vô lực ngồi chồm hổm trên mặt đất...

Nhưng mà, những việc này còn chưa ngưng lại...

Hàn phu nhân là theo vong phu trải qua sóng to gió lớn, hơn nữa bản thân có học thức, gặp được loại chuyện này sẽ không la to, bà tự nhiên có phương pháp xử lý của chính mình. Vì bảo vệ mặt mũi Hàn gia, tách ra Hàn Thừa Nghị cùng Lạc Tuyết Vi, bà nhanh tay làm hai việc.

Chuyện thứ nhất, chính là từ trong núi chuyển về nhà lớn Hàn gia, biệt thự Trường Hạ.

Chuyện thứ hai, lại cho người đón Kiều Vũ Vi ở trại an dưỡng về Hàn gia.

" Phu nhân..."

" Phu nhân!"

...

Hàn phu nhân là đón Kiều Vũ Vi cùng trở về biệt thự Trường Hạ, lúc trở về, đã qua thời gian cơm chiều. Bà đã hơn mười mấy năm không bước vào Trường Hạ, lại chưa nói một tiếng đã đột ngột trở về, quả thực khiến tất cả mọi người chứng động.

Hàn Thừa Vận cùng Tô Nhạc Quân vội vàng đứng dậy chào mẹ.

" Mẹ..."

" Mẹ."

Hàn phu nhân gật gật đầu xem như trả lời, áo khoác đưa cho người hầu, nhìn con gái và con dâu cả, hỏi:" Lão Tam đâu?"

Hàn Thừa Vận đi nhanh tới kéo chặt lấy mẹ:" Mẹ, lão Tam ở trên thư phòng! Mẹ làm sao giờ này mà..."

Lời của cô còn chưa nói xong, đã bị Hàn phu nhân đánh gãy:"Đi gọi lão Tam xuống đây, mẹ có lời muốn nói." Tiếp đó lại nhìn về phía sau, "Sao lại còn chưa đi vào? Nếu đã đến, liền thoải mà vào, là tôi gọi cô tới, không ai làm gì được cô!"

Tiếng nói vừa dứt, Hàn Thừa Vận cùng Tô Nhạc Quân đều đồng lòng nhìn về phía huyền quan.

Chỉ thấy Kiều Vũ Vi khẽ cúi đầu, tay nắm chặt đi vào.

" Kiều Vũ Vi?"

Hàn Thừa Vận cùng Tô Nhạc Quân đều lắp bắp kinh hãi, Tô Nhạc Quân không kìm được, kinh ngạc hô to lên, "Cô đến đây làm gì? Nơi này là chỗ cô có thể tới sao? Chẳng lẽ còn ngại bản thân chưa nhận đủ nhục? Mau đi ra! Nếu không tôi cho người tống cô!"

Kiều Vũ Vi tủi thân oan ức không dám nói lời nào, đành phải nhìn về phía Hàn phu nhân.

Hàn phu nhân nhíu mày, lớn tiếng chặt đứt con dâu:" Nhạc Quân! Con làm chị dâu, không thể có thái độ này em dâu, phải ra dáng chị dâu."

"..." Tô Nhạc Quân ngây ngẩn cả người, kinh ngạc nói không ra lời, lời mẹ chồng vừa nói có ý gì? Cái gì em dâu?

Vẻ mặt Hàn Thừa Vận cũng không hiểu, mẹ rốt cuộc là muốn làm cái gì?

Một loạt tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, là Hàn Thừa Nghị xuống dưới. Người hầu thông báo cho anh nói mẹ trở lại, anh thật giật mình, hiện tại nhìn đến Kiều Vũ Vi đứng phía sau mẹ, càng kinh ngạc, nhíu mày nhìn Kiều Vũ Vi, có loại dự cảm xấu, cảm thấy lần này mẹ rất quyết tâm.

" Mẹ, Mẹ muốn làm gì?"

Hàn phu nhân không nói, đi về phía sô pha, ra hiệu tất cả mọi người ngồi xuống. "Người đều đông đủ, không cần nói gì, nghe mẹ nói."

Mọi người ngồi nghiêm chỉnh, cũng không dám phát ra âm thanh.

" Từ hôm nay trở đi, mẹ sẽ chuyển về đây ở. Vốn là, mẹ không muốn quản chuyện của đám trẻ các con, nhưng, mấy năm nay, mấy đứa càng ngày càng không ra hình dáng gì, mẹ đành phải đích thân dạy dỗ mấy đứa đối nhân xử thế như thế nào." Nói xong, có ý khác nhìn Hàn Thừa Vận và Tô Nhạc Quân.

Hai người đều chột dạ cúi đầu, không dám đối diện cùng Hàn phu nhân.

Hàn phu nhân lập tức chỉ vào Kiều Vũ Vi đối Hàn Thừa Nghị nói:"Lão Tam, Vũ Vi là do tự con chọn, cô ấy tuy bị bệnh nặng, nhưng là... Mẹ cảm thấy, cần trước xử lý hôn sự của hai đứa, dù sao kéo dài nhiều năm như vậy, đối với thanh danh con gái người ta cũng không tốt."

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người ngơ ngẩn. Kiều Vũ Vi ngoại trừ khiếp sợ, càng nhiều là mừng thầm, cô làm sao có thể nghĩ tới, còn có một ngày như thế này?

Hàn Thừa Nghị lại lập tức tỏ vẻ phản đối, thậm chí từ trên ghế sa lông đứng lên, ánh mắt giấu không được tức giận:" Mẹ, Mẹ nói cái gì? Điều đó không có khả năng! Cái gì hôn sự? Quả thực là lời nói vô căn cứ!"

" Hừ!" Hàn phu nhân cười lạnh, hỏi lại, "Lời nói vô căn cứ? Lão Tam, con năm đó chẳng lẽ không phải vì cô ấy chạy tới thành phố T sao, đây cũng là những lời vô căn cứ? Nếu đã hứa hẹn với người ta, nam tử hán đại trượng phu nói được thì làm được!"

"Mẹ!" Hàn Thừa Nghị nôn nóng đỡ trán, "Mẹ đừng như vậy, mẹ đang làm khó con!"

"Mẹ khó dễ con?" Hàn phu nhân trấn định, tiếp tục nói chuyện về Kiều Vũ Vi, "Như thế nào, con là cảm thấy mẹ nói sai ở đâu sao? Vũ Vi chẳng lẽ không phải do chính con chọn, lúc con đi, có phải hay không đã nói, chuyện hôn sự do chính con làm chủ?"

" Mẹ! Con có nói qua, nhưng là, con đã có Tiểu Tuyết... Chuyện này, con đã cùng Vũ Vi nói rất rõ ràng!"

" Phải không?" Hàn phu nhân hỏi lại, nhìn về phía Kiều Vũ Vi, hỏi:" Nói như vậy, cô đã đồng ý chia tay với lão Tam nhà chúng tôi? Không cần sợ, có tôi ở đây, cô hãy ăn ngay nói thật!"

Kiều Vũ Vi nhìn Hàn Thừa Nghị, bộ dáng của anh rất dọa người, không giận cũng khiến người sợ ít ai bì được.... Nhưng, cô hiện tại không phải một người, có Hàn phu nhân cho cô chỗ dựa! Kiều Vũ Vi rất rõ ràng, đây chính là cơ hội duy nhất của cô, cô tuyệt đối không thể bỏ qua!

"Tôi..." Kiều Vũ Vi quyết tâm, lắp bắp nói ra, "Tôi không đồng ý cũng không có biện pháp. Thừa Nghị đã nói không cần tôi, chẳng lẽ tôi còn mặt dày mà quấn lấy anh ấy? Những việc đó chỉ làm anh ấy càng thêm phiền chán, nhưng là, trong lòng tôi không đồng ý, những lời Thừa Nghị đã hứa, tôi cho đến bây giờ vẫn chưa quên, trước kia anh ấy đối với tôi tốt lắm, tôi nghĩ ah ấy nhất nhịn bị mê hoặc, tôi luôn luôn chờ anh..."

" Kiều Vũ Vi!"

Hàn Thừa Nghị chặt đứt Kiều Vũ Vi, trừng mắt nhìn về phía cô:"Cô nói cái gì? Vẫn chờ tôi? Tôi nghĩ chuyện giữa chúng ta bốn năm trước đã rất rõ ràng, hơn nữ chúng ta cũng chưa từng có làm chuyện gì vượt quá cho phép! Những năm gần đây, tôi cũng chẳng làm gì cho cô để cô có thể hiểu lầm, cô sao có thể nói những lời như thế?"

" Thừa Nghị, anh đừng như vậy, em sợ, anh thật sự không có chút tình cảm nào với em sao? Chúng ta trước kia tốt lắm..." Diễn xuất hiện tại của Kiều Vũ Vi, so với bốn năm trước, đã tiến bộ hơn rất nhiều.

" Kiều Vũ Vi!" Hàn Thừa Nghị chán nản.

" Được rồi!"

Hàn phu nhân không kiên nhẫn, lên tiếng đánh gãy bọn họ.

" Cái gì cũng không cần nói, mặc kệ trước kia là thế nào, hiện tại mẹ làm chủ, lão Tam, con không càn nói những lời muốn hay không, chuyện với Vũ Vi cứ quyết định như vậy, cô ấy sau này không cần trở lại trại an dưỡng, thầy thuốc y tá đều ở trong nhà chăm sóc cô ấy. Mẹ đã hỏi bác sĩ, nói là tìm được gan thích hợp, vậy mau chóng an bài giải phẫu, sau khi giải phẫu thành công, các ngươi lập tức kết hôn cho mẹ!"

Một câu, khiến Hàn Thừa Nghị rớt hầm băng!

Nhiều hơn một giây Hàn Thừa Nghị cũng không muốn ở nhà, thái độ cường ngạnh của mẹ còn có Kiều Vũ Vi cố làm ra vẻ đáng thương, đều khiến anh hít thở không thông!

Nhưng mà, Hàn tam thiếu oai phong Đế Đô, cũng không lay chuyển được mẹ của mình. Anh còn chưa đi đến cửa, đã bị chú Triệu quản gia cản lại. "Tam thiếu, tam thiếu, cậu không thể ra ngoài... Phu nhân đã ra lệnh, nếu cậu rời khỏi, bà... Bà ấy sẽ đi từ đường quỳ bái lão gia cùng đại thiếu gia!"

Hàn Thừa Nghị cứng người, kinh ngạc mà không biết làm sao. Không có cách nào, chỉ có thể trở về.
Bình Luận (0)
Comment